Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 161: Ai muốn ngươi thành toàn?




Lận Hạo và Khuất Kích hoàn toàn không ngờ Kiều Diệp lại dũng mãnh hung mãnh như vậy. Trước đó còn tưởng rằng là con mèo, ai ngờ là một con cọp cái! Nhưng nhìn còn rất sảng khoái. Vui, thực sự thú vị.

Lận Hạo cười nói: “Vứt xuống như vậy, Liêm Viễn Kiệt làm sao chịu được, sợ là chẳng mấy chốc sẽ xin lỗi.”

Khuất Kích nhịn không được cười ra tiếng: “Xin lỗi một con đại mãng, hắn thật đúng là người đầu tiên từ xưa đến nay.” Tràn đầy ý châm chọc.

Tiêu Thất cong môi: “Vở kịch này thật là hay, cũng may ta tới nơi này. Nếu không thì bỏ lỡ.”

Chủ mạch của Liêm gia làm quan ở kinh thành, làm việc cũng rất phô trương, mà ở quê nhà Liêm gia bên huyện thành này càng sâu, quả thực chính là đứng đầu một phương. Người chủ sự của Liêm gia kinh thành đã đứng về phía hoàng tử khác, còn muốn kết giao lợi dụng hắn. Hắn quả thật thích chơi đùa nhưng không phải không có đầu óc.

Hôm nay Liêm Viễn Kiệt mang theo một đoàn người xuất hiện ở chỗ này, tuyệt đối là hướng về phía bọn họ, chỉ là không biết là muốn chơi cái gì. Khiến cho hắn ngược lại nhìn thấy một màn kịch đáng đời như vậy. Liêm Viễn Kiệt bên kia bị ném muốn chết không xong.

Hắn chẳng những xem cuộc vui, còn mang theo thần sắc ương bướng cười nói: “Hắn xin lỗi là tất nhiên. Vậy chúng ta đoán xem, hắn sẽ bị ném đi lần thứ mấy rồi mới xin lỗi?”

Lận Hạo nhìn thấy Liêm Viễn Kiệt lại bị ném hai lần, sắc mặt đã trắng bệch. Thậm chí bộ dáng kia đã muốn mở miệng, vì thế nói: “Tối đa hai lần.”

Khuất Kích nói: “Lần sau có thể xin lỗi.” Hắn nghe Liêm Viễn Kiệt bị quăng bay, thanh âm đập xuống đất cũng cảm thấy đau.

Tiêu Thất lại nói: “Ít nhất còn có ba lần trở lên.”

Lận Hạo không đồng ý: “Ta thấy hắn đã sắp đến cực hạn. Nếu không xin lỗi, bị ném chết không phải quá oan uổng sao?”

Tiêu Thất ý vị thâm trường nói: “Mấu chốt cũng không phải là hắn.”

Lận Hạo thoáng một phát phản ứng lại: “Ý ngươi là khi nào Kiều tiểu nương tử muốn dừng tay?”

Tiêu Thất gật đầu, sau đó nhìn về phía Lục Thiều: “Thiều đệ, ta nói đúng không?”

Trên gương mặt tuấn tú của Lục Thiều nhuốm nụ cười ôn nhuận như ngọc: “Tiêu huynh nói rất đúng.”

Ba người này là hoàn khố nhưng không phải ngu xuẩn. Đặc biệt là Thất hoàng tử, hắn rất thông minh nhạy bén, nếu không cũng sẽ không được hoàng đế thích như vậy, cũng là hoàng tử được sủng ái nhất.

Hắn dĩ nhiên đã nhìn ra, tiểu tức phụ đây là cố ý muốn cho Liêm Viễn Kiệt một cái giáo huấn thật sâu sắc, cho nên trước khi đối phương mở miệng liền động thủ ngăn cản trước. Vì vậy Liêm Viễn Kiệt xin lỗi lúc nào, đều phải xem nàng dừng tay lúc nào.

Bọn họ đã sớm kết thù oán với Liêm gia, cho nên căn bản không quan tâm đắc tội Liêm Viễn Kiệt. Hôm nay nếu bọn họ nhượng bộ chịu thua, Liêm Viễn Kiệt ngược lại sẽ càng kiêu ngạo tùy ý bới móc, cho nên tiểu tức phụ làm rất tốt.

Tình huống bây giờ, Liêm Viễn Kiệt sợ là sẽ lưu lại bóng ma tâm lý, hoàn toàn là tự tìm. Tiểu tức phụ muốn trút giận, hắn liền ủng hộ nàng chơi. Liêm Viễn Kiệt và Liêm gia muốn trả thù, đây không phải còn có hắn chống đỡ sao?

Hắn nghĩ thầm ngày mai đi huyện thành, trước tiên tìm chút chuyện cho Liêm gia làm. Như vậy sẽ không có tinh lực và nhàn rỗi đến theo dõi tiểu tức phụ của hắn muốn trả thù.

Bên kia.

Mấy tên tráng hán kia thấy thiếu gia giống như là bao cát, bị thôn cô bưu hãn này ném tới ném lui. Bọn họ giật nảy mình, dồn dập đứng lên muốn đi giải cứu, nhưng mỗi lần tới gần, Kiều Diệp sẽ túm lấy Liêm Viễn Kiệt, vung ra chắn trước mặt bọn họ khiến cho bọn họ căn bản không có cách nào xuống tay công kích hoặc là cứu người.

Kiều Diệp vẫn luôn nắm chắc chừng mực.

Mặc dù muốn chỉnh sửa tên cặn bã Liêm Viễn Kiệt này nhưng khẳng định không thể để người ta chết, cho nên nhìn trạng thái của đối phương đã sắp đến cực hạn, mới hất người bay đi, thả chậm bước chân đi tới.

Nàng cúi đầu ý vị thâm trường nhìn Liêm Viễn Kiệt nói: “Miệng ngươi còn rất cứng đấy, là hán tử. Cho nên ngươi còn muốn làm lại mấy lần? Ta thành toàn cho ngươi.”

Liêm Viễn Kiệt nửa chết nửa sống, sắp sụp đổ: “……”

Ai muốn nàng thành toàn, hắn cũng không phải điên rồi, lại thêm mấy lần nữa, hắn không thể chết ở chỗ này. Nữ nhân này nhất định là cố ý. Hắn đã sớm không chịu được, muốn mở miệng nói xin lỗi. Mặt mũi tuy rằng quan trọng nhưng nào có quan trọng bằng mạng sống. Mạng sống quý giá như hắn, sao có thể chết trong tay một thôn cô. Coi như cuối cùng nàng đền mạng cho hắn, đó cũng là hắn thua thiệt.

Hắn ta không muốn chết, nhưng mỗi lần nàng đều ở trước khi hắn mở miệng, liền nhấc hắn lên ném bay. Một hai lần vẫn là trùng hợp nhưng đều là mấy lần, chính là cố ý. Nha đầu chết tiệt này khẳng định không chỉ là trả thù chuyện hắn để người ta bắt, làm bé ngoan của nàng bị thương, còn có thể bởi vì chuyện ngu xuẩn của Liêm Xuân Nghĩa kia, trả thù ở trên người hắn.

Hắn oan uổng quá mà!

Chờ sau khi trở về, hắn nhất định phải đem tức giận kìm nén này trút lên trên người tên ngu xuẩn kia. Chọc ai không chọc, nhất định phải chọc phải nữ nhân điên sức lực lớn đến đáng sợ như vậy. Hành sự càng không lý trí đáng nói, không thể không nói, hắn sợ rồi. Chân trần không sợ mang giày, cho nên nha đầu chết tiệt này căn bản không sợ hãi hắn.

Hắn nhìn nàng đến gần, không nhịn được run sợ, không nhịn được ho khan vài tiếng, vừa định mở miệng xin lỗi.

Đột nhiên một người chạy tới, quỳ gối trước mặt Kiều Diệp.

“Tẩu tẩu, van cầu ngươi đừng tra tấn Liêm công tử nữa.”

Kiều Diệp cúi đầu nhìn Lục Châu Lam quỳ gối trước mặt mình. Trước đó nàng còn nghĩ huynh muội Lục gia sẽ xuất hiện lúc nào, hẳn là cũng nhanh đi.

Quả nhiên, Lục Châu Lam đã đứng không vững. Nàng không nói gì, mà tiếp tục nhìn Lục Châu Lam, muốn xem đối phương muốn diễn vở kịch nào.

Lục Châu kinh ngạc thấy Kiều Diệp không nói chuyện, chỉ nhìn mình. Nghĩ thầm mình cược đúng rồi, vì vậy lập tức lộ ra một bộ dáng dấp nhu nhược lại cứng cỏi tiếp tục.

“Liêm công tử sở dĩ đến bắt con đại mãng này, muốn lấy mật rắn, đều là vì giúp ta cùng ca ca. Mẹ ta sinh bệnh nằm trên giường, lang trung nói cần một cái mật rắn lớn làm thuốc mới được. Ta đi mua ở khắp nơi nhưng không mua được. Về sau nghe người ta nói, ở trong núi lớn này gặp qua một con đại mãng, lang trung nói dùng để làm thuốc là thích hợp nhất. Cho nên ta và ca ca đi mời Liêm tiểu thư hỗ trợ. Hôm nay Liêm công tử liền mang theo chúng ta lên núi, trùng hợp gặp được rắn ngươi nuôi, lúc này mới muốn lấy mật rắn trở về cứu nương ta.”

Nàng nói như vậy, cũng là tự mình hiếu thuận, lại khéo hiểu lòng người nói: “Nếu như biết đây là tẩu tẩu ngươi nuôi, chúng ta chắc chắn sẽ không động.” Ý là Kiều Diệp ngang ngược không nói lý.

Tiếp tục khóc cầu: “Chỉ cầu xin ngươi buông tha Liêm công tử.”

Kiều Diệp nhìn đóa hoa trắng nhỏ này bành mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống, rất có phong thái của vị kia

Góc độ quỳ xuống, cố ý lộ ra cổ trắng nõn. Sườn mặt cũng tìm được một vị trí rất tốt. Từ góc độ của mấy người Thất hoàng tử, hẳn là góc độ bên mặt đẹp nhất của Lục Châu Lam. Góc độ này, đóa hoa trắng nhỏ này ở nhà hẳn là luyện rất lâu rồi nhỉ.

Kiều Diệp cũng hiểu, hôm nay Liêm Viễn Kiệt đến vì ba người Thất hoàng tử, nhưng mục đích lại không phải chính hắn muốn trèo lên Thất hoàng tử, mà là muốn cho Thất hoàng tử hoặc là Lận Hạo, Khuất Kích, nhìn thấy nữ tử tốt đẹp vì mẫu thân chữa bệnh, không sợ khổ cực, dám đi theo đến thâm sơn tìm thuốc, đơn thuần thiện lương lại cứng cỏi.

Trong ba người này, chỉ cần có một người coi trọng Lục Châu Lam, mục đích của bọn họ liền đạt được.

Liêm gia có thể mượn người của Lục Châu Lam để leo lên bên Thái tử, sau này lợi dụng tốt hơn.

Lục Châu Lam có thể biến thành Phượng Hoàng. Nếu không gả cao đến phủ hoàng tử, kém nhất cũng có thể gả đến Hầu phủ.

Màn kịch này đúng là biên soạn thật tốt.

Đáng tiếc gặp phải người đàn bà chanh chua không theo lẽ thường như nàng, cứng rắn làm rối loạn kế hoạch ban đầu của bọn họ, nhưng Tiểu Bạch Hoa lại rất biết nắm bắt cơ hội.

Kiều Diệp mang theo vài phần ác liệt cười, đưa tay bóp cằm Lục Châu Lam, ngữ khí ngả ngớn nghiền ngẫm: “Ý của ngươi sai không phải là trên người Liêm thiếu gia, mà là huynh muội các ngươi?”

Lục Châu Lam không ngờ nha đầu chết tiệt này lại làm ra động tác như vậy, giống như là hoàn khố đang đùa giỡn con gái nhà lành vậy. Trong lòng nàng ta sinh ra cảm giác khuất nhục, nhưng vì để cho ba người bên kia thấy được sự thiện lương tốt đẹp của nàng ta, nàng ta nhịn, vì vậy mím môi nói: “Đúng, đều là lỗi của chúng ta, cho nên xin tẩu tẩu đừng tra tấn Liêm công tử nữa.”

Kiều Diệp cười ra tiếng, lời nói của tiểu bạch hoa này, giống như là ám chỉ nàng xấu bao nhiêu, chữ tra tấn còn dùng đến hai lần. Nếu như vậy, nàng liền cùng đối phương tiếp tục diễn tốt.

Nàng nhướng mày cười hỏi: “Cho nên ngươi và ca ca ngươi muốn đổi Liêm công tử để thừa nhận loại tra tấn này?”

Lại thâm ý nói: “Lục tiểu thư quả thật là tâm địa thiện lương. Nếu ta không thành toàn cho ngươi, vậy cũng quá bất cận nhân tình.”

Lục Châu Lam: “……”

Ai thèm tới tiếp nhận loại dằn vặt này, ai muốn ngươi thành toàn. Nhớ tới tao ngộ vừa rồi của Liêm thiếu, nàng ta không khỏi hoảng hồn. Không, nàng ta một chút cũng không muốn thừa nhận, càng không muốn loại thành toàn này.