Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 160: Nàng quả nhiên làm ra chuyện khiến chúng ta không tưởng tượng được




Kiều Diệp vừa vuốt ve Tiểu Bạch, vừa nhìn về phía nam tử trẻ tuổi.

Sắc mặt nam tử trẻ tuổi nhiều thêm vài phần khó coi, chỉ là một con rắn mà thôi, bắt thì bắt. Một thôn cô cũng muốn hắn xin lỗi, quả thực lớn mật. Hắn nhíu mày: “Chúng ta không biết con rắn này là ngươi nuôi.”

Lại cố ý nói: “Chẳng qua là ở trong núi gặp được một con rắn hoang, muốn bắt về lột da lấy mật rắn mà thôi. Cho nên sao lại nói xin lỗi?”

Đổi thành ba người phía sau kia muốn mở miệng, hắn còn có thể chịu mềm lòng xin lỗi, nhưng vợ của Lục Thiều lại không có khuôn mặt lớn như vậy. Hơn nữa, bây giờ hắn ghét nhất là Lục Thiều, sao có thể cúi đầu với vợ của đối phương.

Sau khi tên kia trèo lên Lư huyện lệnh, cũng không ít lần ngáng chân nhà bọn họ. Bây giờ đối phương lại kết bạn với ba vị quý nhân, đây là điều nhà bọn họ không muốn nhìn thấy nhất, cho nên mới muốn tìm cơ hội chặn đường.

Kiều Diệp vuốt vuốt cục đá trong tay: “Có thể hỏi trước một chút ngươi là ai không?”

Nàng thấy đối phương trương dương, lại ẩn giấu đi ác ý đối với mình, kỳ thật đã có suy đoán. Nam tử trẻ tuổi cho rằng Kiều Diệp kiêng kị thân phận của mình, vì vậy, hắn có vài phần ngạo khí nói: “Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ta họ Liêm, tên Viễn Kiệt. – Ngươi hẳn là nghe qua đi.”

Nghe được cái tên này, Kiều Diệp nghĩ thầm quả nhiên là người này.

Nàng nhướng mày: “Thiếu gia con vợ cả của Liêm gia, thích ỷ thế hiếp người nhất, đường đệ của ngươi trước đó còn tính kế hại chết ta đấy, ta đương nhiên biết.”

Liêm Viễn Kiệt: “……”

Thật không ngờ nha đầu chết tiệt này kiêu ngạo như vậy, đã biết thân phận của hắn còn dám nói như vậy.

“Chẳng qua chỉ là một đường đệ cách phòng xuất mạch, chuyện hắn làm không có quan hệ gì với ta.”

Hắn híp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn Kiều Diệp cảnh cáo: “Còn về chuyện ỷ thế hiếp người, vị tiểu cô nương này nói quá mức rồi, đừng có hắt nước bẩn lung tung.”

Thôn cô như vậy, tùy tiện hù dọa đoán chừng liền sợ, nhưng hiển nhiên là hắn đã đánh giá sai Kiều Diệp. Nàng chẳng những không bị ánh mắt sắc bén của hắn hù dọa, ngược lại cười như không cười nhìn về phía hắn hỏi: “Ngươi xác định không xin lỗi? Ta đây liền tiên lễ hậu binh không khách khí.”

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Đối phương vốn chính là kẻ thù, nàng lại càng không có gì phải bận tâm. Hỗn đản này muốn bắt Tiểu Bạch lột da đào mật rắn, nàng rất tức giận. Tức giận, vậy dĩ nhiên là muốn đánh người.

Liêm Viễn Kiệt giống như nghe được chuyện cười gì đó. Thậm chí hắn còn cười ra tiếng: “Ta cũng không cảm thấy có lỗi, cho nên xin lỗi này chắc chắn sẽ không nói.”

Lại khinh thường hỏi: “Ngươi không khách khí thì thế nào?”

Ba vị bên kia còn đang nhìn, hắn phải cúi đầu nhận lỗi với một nữ nhân, cũng quá mất mặt. Ba người kia và những người ở đây sẽ nhìn hắn như thế nào? Huống chi hắn không cho rằng cô vợ ngốc Lục Thiều này có thể làm gì bọn họ.

Nhiều nhất để con rắn kia công kích bọn họ nhưng có thể xiên trúng nó một lần, cũng có thể xiên tới lần thứ hai, mà hắn cũng không cho rằng, ba người đi theo trên núi đến bắt trâu rừng, sẽ giữ gìn thôn cô không có giao tình này.

Nàng nhất định bắt hắn phải xin lỗi, ngược lại rơi xuống tầm thường, lộ ra rất ngang ngược cố tình gây sự, ngược lại phù hợp với hình tượng khóc lóc om sòm ngu xuẩn của thôn cô. Nhưng thật ra hắn lại đoán sai.

Cách đó không xa.

Lận Hạo thấy thế không khỏi hỏi Lục Thiều: “Lục huynh, hình như nương tử của ngươi có phiền phức, chúng ta cần đi hỗ trợ không?”

Bởi vì hắn quen biết Kiều Diệp trước, cộng thêm bạch mãng này xác thực là Kiều Diệp nuôi, cho nên tự nhiên là đứng về phía nàng. Hắn gặp Liêm Viễn Kiệt người này, mặc dù không tiếp xúc nhiều nhưng cũng không thích. Mặc dù Liêm gia là địa đầu xà trong huyện thành này nhưng hắn cũng không để vào mắt.

Lục Thiều mỉm cười lắc đầu: “Không cần, nương tử ta sẽ không có việc gì.”

Hắn đã nhìn ra, tiểu tức phụ rất đau lòng Tiểu Bạch bị thương, cộng thêm lời nói của Liêm Viễn Kiệt giẫm lên điểm mấu chốt của nàng. Lúc này hắn ta muốn thừa cơ thu thập Liêm Viễn Kiệt, nếu bọn họ nhúng tay vào, ngược lại sẽ phá hủy kế hoạch của tiểu tức phụ.

Giật mình: “Ngươi cũng không lo lắng?”

Vốn thấy tình cảm của Lục Thiều và nương tử không tệ nhưng sao bây giờ Lục Thiều không vội.

Lục Thiều vững như Thái Sơn: “Ta tin tưởng nàng.”

Lận Hạo còn muốn nói, Tiêu Thất lại mở miệng nói: “Được rồi, tướng công người ta còn không vội, ngươi gấp cái gì.”

Hắn lại nghiền ngẫm thêm một câu: “Tiếp tục xem kịch đi.”

Hắn có cảm giác, có lẽ cô nương Lục Thiều này sẽ khiến bọn họ giật mình thêm lần nữa. Hắn rất tò mò, sao nàng lại không khách khí với Liêm Viễn Kiệt.

Lúc này Lận Hạo mới không nói gì thêm, mà nhìn về phía cách đó không xa.

Kiều Diệp biết rõ thiếu gia cao ngạo như Liêm Viễn Kiệt, khẳng định không có khả năng chịu thua xin lỗi một thôn cô như mình. Nàng chỉ muốn lấy cớ động thủ mà thôi. Đương nhiên, đánh phục rồi, tên này cũng phải nhu thuận xin lỗi nàng thôi.

Thế là nàng vừa đi về phía Liêm Viễn Kiệt, vừa bóp nắm đấm. Mặt không thay đổi nói: “Vậy ngươi tự mình nhìn xem, ta không khách khí như thế nào.”

Liêm Viễn Kiệt tỏ vẻ khinh thường: “Được rồi, ta đứng ở chỗ này nhìn xem.” Một thôn cô mà thôi, chẳng lẽ còn có thể lật trời.

Vừa nói xong, Kiều Diệp đã đi tới cách Liêm Viễn Kiệt chừng một trượng. Tiếp theo nàng mũi chân điểm một cái, cả người đột nhiên nhảy lên. Sau đó bay lên một cước, đá vào trên người Liêm Viễn Kiệt.

Liêm Viễn Kiệt không nghĩ tới Kiều Diệp lại dám đạp hắn. Bởi vậy còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị đạp bay ra ngoài, nặng nề nện vào trên một cây đại thụ. Hắn kêu thảm một tiếng, nện lên trên cây rồi rơi xuống mặt đất, sau đó lại rên lên một tiếng.

Chậm rãi, hắn mới che ngực chống đỡ chậm rãi đứng lên, đau đến nhếch miệng. Trên mặt hung ác nhìn về phía Kiều Diệp: “Nha đầu chết tiệt này, dám động thủ với ta.”

Lại nói với vài tráng hán trước đó vây công đại mãng: “Các ngươi còn nhìn làm gì? Cho nàng ta biết tay đi.”

Mấy người cũng bị Kiều Diệp đột nhiên làm cho bối rối. Ai có thể nghĩ tới nữ tử gầy yếu như vậy, nhảy dựng lên lại có thể một cước đạp thiếu gia bay ra ngoài.

Lúc này nghe Liêm Viễn Kiệt phân phó, cũng mặc kệ đối phương là nữ tử, một người trong đó trước tiên xông lên. Dù sao đối phó một nữ nhân, muốn cùng nhau tiến lên cũng quá mất mặt.

Người nọ tiến lên định giơ tay bắt Kiều Diệp, chuẩn bị đè nàng xuống đất xin lỗi thiếu gia, nhưng hắn quá tự tin vào bản thân mình, lại quá coi thường Kiều Diệp, mới đưa tay ra, đã bị Kiều Diệp thuận thế nắm lấy cánh tay hắn. Bởi vì khí lực nàng lớn, cho nên chưa tiếp xúc đến thân thể, đã bị đối phương ném qua vai.

Người này bị ném bay ra ngoài nặng nề đập xuống đất, cũng phát ra một tiếng hét thảm. Mấy người còn lại thấy thế, cũng không để ý mất mặt, cùng nhau xông tới, nhưng rất nhanh đã bị Kiều Diệp đạp ngã xuống đất, hoặc là túm cánh tay ném ra ngoài, chỉ để lại từng tiếng kêu thảm thiết.

Chờ đạp những người này nằm úp sấp, Kiều Diệp đi về phía Liêm Viễn Kiệt.

Liêm Viễn Kiệt không nghĩ nha đầu chết tiệt này đánh giỏi như vậy. Hắn chính là một người đọc sách tay trói gà không chặt, bình thường ra ngoài đều có hộ vệ bảo vệ. Hiện tại những người này đều bị đạp ngã, nhìn thấy Kiều Diệp đi về phía mình, không khỏi khẩn trương lên. Hắn lùi lại hai bước: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Kiều Diệp cười lạnh: “Đương nhiên là đánh ngươi. Nếu không còn có thể làm gì?”

Đồng tử Liêm Viễn Kiệt co rụt lại: “Ta chính là thiếu gia con vợ cả của Liêm gia, ngươi dám đánh ta, ngươi cho rằng sau này ngươi có thể có kết cục tốt sao?”

Kiều Diệp liếc hắn một cái: “Ngươi uy hiếp thật sự đủ tức cười đấy. Nếu ta sợ, vừa rồi đã không đá bay ngươi. Ngoan bảo của ta bị các ngươi bắt đến mức mình đầy thương tích, ngươi là kẻ trộm chẳng những không xin lỗi, còn kiêu ngạo như vậy. Cho nên vì sao ta phải bỏ qua cho ngươi?”

Nàng càng không thèm để ý nhún nhún vai: “Cùng lắm thì cùng nhau chết thôi, ta không quan tâm.”

Sau khi nói xong, nàng ta đi tới trước mặt Liêm Viễn Kiệt. Đưa tay bắt lấy cổ áo đối phương, trực tiếp nhấc người lên.

Liêm Viễn Kiệt sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Ngươi, ngươi mau thả ta ra.” Khí lực của nữ nhân này lớn đến kinh người, vậy mà một tay liền nhấc bổng hắn lên.

Kiều Diệp không để ý tới hắn, trực tiếp thoải mái ném hắn bay ra ngoài.

Liêm Viễn Kiệt rơi xuống đất, toàn thân đều đau đến lợi hại.

Trên mặt hắn ta mang theo vẻ sợ hãi lại tức giận nói: “Có phải ngươi điên rồi không? Ngươi vậy mà dám đối với ta như vậy.”

Kiều Diệp bước nhanh tới, một tay nhấc Liêm Viễn Kiệt trên mặt đất lên lần nữa. Lần này nâng hắn lên cao hơn: “Ngoan ngoãn nói xin lỗi với ta. Nếu không ta sẽ ném ngươi bay ra, lại nhấc lên tiếp tục ném. Ta xem ngươi chống đỡ được bao lâu, còn có thể bị ta ném bao nhiêu lần.”

Sau khi nói xong, còn không đợi Liêm Viễn Kiệt nói chuyện, nàng lại hất bay người ra ngoài. Trước đó nàng nghe tiểu tướng công nói, Liêm Viễn Kiệt ở huyện thành mặt ngoài là một người đọc sách khiêm tốn quân tử, nhưng sau lưng lại là một tên vô liêm sỉ khinh nam bá nữ. Cưỡng ép nạp mấy cô nương nhà lành làm tiểu thiếp, không bao lâu sau chán liền ném người ra ngoài tự sinh tự diệt. Đối với loại cặn bã này, nàng là phi thường chán ghét, hơn nữa người này muốn mật rắn ngoan ngoãn của nàng, hôm nay như thế nào cũng phải cho hắn chút giáo huấn vĩnh viễn không thể quên được. Liêm Viễn Kiệt vừa rơi xuống đất, Kiều Diệp lại đi qua, nhấc người lên.

Thấy cảnh này, người ở đây đều có loại cảm giác da đầu run lên. Nữ nhân này cũng quá bưu hãn kiêu ngạo, hơn nữa khí lực cũng lớn kinh người. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một nữ nhân như vậy.

Tiêu Thất đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo khẽ cười nói: “Quả nhiên nàng làm ra chuyện khiến chúng ta không tưởng tượng nổi.”

Ai mà ngờ được nương tử Lục Thiều có vũ lực mạnh như vậy, càng không sợ thân phận đối phương, kiêu ngạo tới mức một lời không hợp là đánh. Tính tình sảng khoái lưu loát này, hắn rất thưởng thức. Hắn cười hỏi mấy người khác: “Các ngươi nói xem, Liêm Viễn Kiệt sẽ xin lỗi sao?”