Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 159: Hôm nay việc này đừng nghĩ tốt lành




Kiều Diệp thường xuyên lên núi, bởi vậy mang theo đoàn người, đi con đường nàng thường xuyên đi.

Đi đến một chỗ cũ, đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến vài tiếng “Tê tê tê” quen thuộc.

Khác với thường ngày, trong tiếng tê tê mang theo một loại thảm thiết.

Kiều Diệp biến sắc: “Các ngươi ở chỗ này chờ ta.” Nói xong liền hướng phía hang ổ Tiểu Bạch phóng đi.

Tiểu Bạch chính là con bạch mãng Kiều Diệp đút cho ăn, chuẩn bị sửa xong tân phòng rồi mới mang về.

Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Tiểu Bạch đối với nàng vô cùng thân mật, cho dù không có đút mật hoàn, chỉ cần nàng lên núi đều thích đi theo phía sau nàng, còn có thể dẫn nàng đi tìm dược liệu tốt có niên đại cao. Mỗi lần nàng muốn xuống núi về nhà, cũng sẽ đưa nàng đến bên ngoài núi sâu mà trước đó cô dùng nhánh cây vẽ giới tuyến. Đặc biệt có linh tính, cho nên phát hiện Tiểu Bạch có khả năng đã xảy ra chuyện, Kiều Diệp mới vội vã chạy đến như vậy.

Lục Thiều theo Kiều Diệp lên núi vài lần, từng cho con rắn lớn màu trắng kia ăn. Vừa nãy hắn cũng nghe được tiếng hí hí, có chút không thích hợp. Sợ là bạch mãng xảy ra chuyện, tiểu tức phụ mới vội vã như vậy, vì vậy hắn nói với Thất hoàng tử: “Tiêu huynh, bên kia khả năng xảy ra chút chuyện, ta muốn đi qua nhìn xem. Các ngươi cũng đi, hay là ở chỗ này chờ bọn ta?”

Vốn dĩ hắn gọi Thất hoàng tử Tiêu thiếu nhưng đối phương bảo hắn dùng phương thức bằng hữu, xưng hô Tiêu huynh là được. Hắn cũng không khách sáo nữa, làm bộ không biết thân phận của đối phương mà kết giao.

Tiếp xúc và kết giao với Thất hoàng tử, hắn cũng không có ý muốn lợi dụng đối phương. Là thật tâm muốn kết giao bằng hữu này.

Kiếp trước bọn họ ngoại trừ quan hệ phụ tá, quân thần của hoàng tử, cũng coi là bằng hữu. Thất hoàng tử có tâm sự gì phiền muộn, đều sẽ cùng hắn ‘không nói không vui’.

Sau khi làm Hoàng đế, đứng ở nơi cao nhất, Thất hoàng tử sẽ cảm thấy cô độc, rất tin tưởng vào những người luôn đi theo bên cạnh bọn họ. Nhưng hắn biết ranh giới giữa quân thần, cho nên chưa bao giờ bởi vì quyền lực càng lúc càng lớn mà liều lĩnh vượt qua ranh giới. Có thể coi Hoàng đế là bằng hữu, lại không thể quá ngây thơ. Càng không thể ỷ vào điểm ấy liền bành trướng. Nếu không đó chính là tự tìm đường chết. Từng có hai người có giao tình xưa nay, chỉ bởi vì đạp lên ranh giới mà bị xét nhà lưu đày. Đời này nếu như Thái tử có thể sống sót, tình hữu nghị giữa hắn và Thất hoàng tử có thể càng thuần túy hơn một chút.

Tiêu Thất rất tò mò bên kia xảy ra chuyện gì khiến nương tử Lục Thiều biến sắc

“Chúng ta cũng đi xem xem.” Mấy người nhanh chóng đuổi theo.

Kiều Diệp dẫn đầu tới hang ổ của Tiểu Bạch. Vừa vào cánh rừng kia đã thấy mấy tên nam tử cường tráng, dùng một cái xiên (*) lớn chuyên môn dùng để bắt rắn. Ấn xiên ngay bảy tấc của Tiểu Bạch, mấy người liên thủ ấn nó xuống đất. Hai người ngã bên cạnh chắc là bị Tiểu Bạch làm bị thương.

Nhìn thấy Tiểu Bạch thống khổ giãy dụa. Đặc biệt là sau khi cảm giác được nàng, ngẩng đầu nhìn qua, lại phát ra vài tiếng “Tê tê tê” ủy khuất. Kiều Diệp nổi giận, nàng nhặt mấy viên đá từ dưới đất lên, ném mạnh về phía mấy tên đại hán.

Kiếp trước từ khi phát hiện khí lực rất lớn, nàng liền sẽ ném đá luyện tập lực ném, luyện chính xác. Cho nên ném qua cục đá, rất chuẩn xác đánh tới tay mấy tên đại hán.

Tiếp theo chính là vài tiếng kêu thảm thiết truyền đến: “A a a!”

Mà một màn này vừa vặn bị mấy người Tiêu Thất chạy tới nhìn thấy. Trong mắt mấy người đều lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ nương tử của Lục Thiều còn có chiêu này, mà mấy tên đại hán kia đau tay, bị ép buông xiên bắt rắn ra.

Tiểu Bạch thừa cơ giãy khỏi Xiên bắt rắn, muốn bò về phía Kiều Diệp. Đột nhiên, một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y vội vã hô to: “Nhanh, bắt lấy nó.”

Mấy tên đại hán kia lập tức lại nhặt xiên bắt rắn lên, muốn tiếp tục xiên Tiểu Bạch. Tiểu Bạch dừng động tác muốn bò tới, bắt đầu tránh né xiên bắt rắn.

Kiều Diệp lại nhặt lên mấy tảng đá, mở miệng hô: “Dừng tay, các ngươi cử động nữa, ta sẽ không khách khí.”

Lúc này người bên kia, nhao nhao nhìn sang bên này. Nam tử trẻ tuổi cầm đầu nhíu mày: “Vị tiểu nương tử này, ngươi cũng đừng xen vào việc của người khác.”

Hắn nhận ra đây là cô vợ ngốc đã biến thành bình thường của Lục Thiều, cũng biết hôm nay đối phương sẽ mang mấy người kia lên núi bắt trâu rừng.

Mấy người này là mục đích chủ yếu nhất của hắn hôm nay, nhưng bắt rắn cũng không phải kèm theo, mà là bọn họ cần mật rắn này.

Kiều Diệp cười nhạo: “Các ngươi bắt rắn ta nuôi, thế mà còn nói ta xen vào việc của người khác? Muốn đánh trả cũng không được sao!”

Nam tử trẻ tuổi không khỏi cũng cười nhạo một tiếng: “Ngươi nói rắn này là ngươi nuôi?” Vẻ mặt ‘ngươi đang chọc cười chúng ta’ nở nụ cười châm chọc.

Những người khác cũng cảm thấy buồn cười, tiểu nương tử này có phải đầu óc có vấn đề hay không. Làm sao loại mãng xà này có thể là do con người nuôi được. Coi như muốn bịa chuyện, cũng nên tìm lý do tốt một chút đi.

Kiều Diệp nhíu mày: “Nói nhảm, không phải ta nuôi, chẳng lẽ là do những kẻ trộm cắp các ngươi nuôi?”

Nam tử trẻ tuổi cũng nhướng mày: “Được, nếu ngươi đã nói đây là rắn ngươi nuôi, vậy ngươi gọi nó một tiếng. Nếu nó đáp lại, ta sẽ nhận đây là ngươi nuôi.”

Lời nói xoay chuyển lại nói: “Nhưng nếu không phải, vậy ngươi cũng đừng xen vào việc của người khác thì tốt hơn.”

Nha đầu chết tiệt này lại còn nói hắn là người trộm cắp, lá gan không nhỏ, nếu không phải phát hiện cách đó không xa có mấy người, hắn cũng muốn cho nha đầu chết tiệt kia biết tay. Tạm thời không làm gì được Lục Thiều, trút giận với người phụ nữ mà đối phương để ý cũng tốt.

Kiều Diệp dùng một loại thần sắc ngu ngốc nhìn về phía đối phương, thật đúng là mở miệng hô: “Tiểu Bạch, bé ngoan tới đây nhìn xem.”

Tiếp theo tất cả mọi người ngoại trừ Lục Thiều đều lộ ra bộ dáng không thể tin được. Bởi vì hai người nói chuyện nên mấy tên đại hán kia ngừng tay, mà Kiều Diệp hô lên, con đại mãng màu trắng kia vậy mà thật nhanh chóng bò về phía nàng.

Sau đó lại là một màn khiến người ta kinh ngạc đến rớt cả mắt. Đại mãng kia chẳng những bị nàng gọi tới, sau khi đến bên cạnh nàng còn đứng thẳng người lên. Thậm chí còn dùng đầu rắn cọ vào cánh tay của nàng. Nhìn bộ dáng kia chính là thường xuyên biết làm loại động tác thân mật này.

Nam tử trẻ tuổi cả người sửng sốt: “Cái này, điều này sao có thể?”

Con đại mãng này rất dã tính, còn hết sức thông minh có linh tính. Hắn dẫn theo mấy người vũ lực không thấp tới, còn có hai người am hiểu bắt rắn, phí một phen công phu mới thành công kéo được, nhưng bây giờ lại nói cho hắn biết, con đại mãng này thật sự là nha đầu chết tiệt này nuôi. Nói đùa gì thế?

Kiều Diệp nghe được lời của hắn, câu môi nói: “Ngươi không có kiến thức thôi, không có nghĩa là không thể.”

Nàng làm một cái thủ thế với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, làm nũng đi.” Đây là thủ thế nàng đã huấn luyện Tiểu Bạch, để nó lăn lộn.

Trong tay nàng có thêm một viên mật hoàn, ném lên trên. Tiểu Bạch lập tức nhảy lên, há miệng nuốt mật hoàn vào. Tiếp theo lại xảy ra một màn khiến người ta không thể tin được, chỉ thấy nó ăn xong mật hoàn, liền ngã trên mặt đất lăn vài vòng. Vừa lăn vừa nhìn về phía Kiều Diệp kêu “Tê tê tê”, nhìn giống như đang làm nũng và tranh công.

Đừng nói là đám người nam tử trẻ tuổi, ngay cả mấy người Tiêu Thất cũng trợn mắt há hốc mồm. Loại chuyện lấy làm kỳ lạ này, bọn họ bình sinh lần đầu tiên nhìn thấy.

Kiều Diệp nhìn về phía mấy người nam tử trẻ tuổi: “Ta gọi tới, cũng chứng minh rắn này là ta nuôi. Vậy các ngươi những kẻ trộm thú cưng của người khác này, có phải nên xin lỗi hay không?”

Lúc này Tiểu Bạch đã đứng dậy, một lần nữa ngoan ngoãn trở lại dưới chân nàng. Nàng đau lòng sờ lên, vảy rắn trên người Tiểu Bạch bị trầy rách.

Trong mắt một mảnh lãnh ý: “Nhìn tiểu Bạch ngoan ngoãn của ta, đều bị các ngươi khi dễ thành cái dạng gì.”

Nàng không biết nam tử dẫn đầu này nhưng lại nhìn thấy huynh muội Lục Châu Cẩn đứng cách đó không xa. Hôm nay chuyện này đừng nghĩ có thể tốt.

Người ở đây: “……”

Gọi một con đại mãng có thể nuốt vào con lợn rừng là tiểu Bạch cũng chỉ có nàng