Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 147: Vì sao?




Kiều Diệp thấy Kiều Nhị Ngưu hai tay nắm chặt thành quyền, mu bàn tay nổi gân xanh, chỉ biết hắn sắp sụp đổ. Hắn chắc chắn không ngờ được, chân tướng năm đó sẽ là như vậy. Người phụ nữ mà hắn yêu nhất, trước tiên đội nón xanh cho hắn, sau đó lại lấy hắn và hai đứa trẻ làm bè để hòa ly.

Nàng tiếp tục nói: “Chuyện sau đó, ngươi đều biết. Ngươi không đồng ý hòa ly nhưng không bao lâu lại nhận được văn thư hòa ly do huyện nha đóng dấu. Cũng đại biểu cho dù ngươi không đồng ý, nàng ta vẫn thành công hòa ly. Đương nhiên cũng là nam nhân kia giúp đỡ. Có văn thư hòa ly, ngươi không dám đi quan phủ chất vấn hoặc là náo loạn, chỉ có thể tiếp nhận sự thật bị nàng ta hòa ly. Nhưng ngươi không cam lòng, hoặc là tình cảm với nàng ta còn rất sâu, cho nên đi tìm nàng ta, muốn cầu nàng ta tha thứ và trở về. Nhưng nàng ta đều không gặp ngươi. Trước đó nàng ta nhảy sông được cứu, lại bị ngươi đánh thảm như vậy, để các thôn dân nhìn thấy, về thôn nhà mẹ đẻ cũng bị người nhìn thấy. Nhà mẹ đẻ nàng ta còn thả ra lời nói, nói ngươi chẳng những đánh nàng ta, còn thiếu chút nữa hại chết một đôi nhi nữ. Nữ nhi nhà bọn họ thật sự là không có cách nào, mới muốn hòa ly với ngươi. Cũng vì vậy mọi người đều rất đồng tình với nàng ta, tất cả đều là mắng ngươi quá đáng và đáng đời. Những thứ này đều là kế hoạch mà nàng ta và gian phu đã sớm thương lượng xong. Không bao lâu, sau khi các ngươi hòa ly thành công, nàng ta liền tuyên bố với bên ngoài nam nhân kia cứu nàng ta, có tiếp xúc da thịt. Nàng ta vốn muốn tìm chết nhưng nam nhân kia lại không ghét bỏ, nhất định phải vì phụ trách mà cưới nàng ta. Sau đó nàng ta lại tìm chết nhiều lần nhưng đều được người nhà mẹ đẻ cứu. Vì thế nàng ta vì trong sạch, cũng không muốn liên lụy thanh danh cô nương nhà mẹ đẻ, chỉ có thể gả cho nam nhân kia. Dù sao sau khi hòa ly, nàng ta muốn tái giá cũng không có quan hệ gì với ngươi, đối với thanh danh cũng không tính là có nhiều trở ngại.”

Nàng lại ý vị thâm trường nói: “Huống chi, bên sai cũng đều là ngươi. Sau khi hai người thành thân ở thôn nhà mẹ đẻ, nàng ta liền theo nam nhân cứu nàng ta rời khỏi.”

Nguyên thân biết nữ nhân kia, chuyện tự biên tự diễn với nam nhân kia trong phòng, cũng là bởi vì tận mắt nhìn thấy. Đối phương lấy danh nghĩa là phải chăm sóc nguyên thân ngốc, cho nên đoạn thời gian đó, nguyên thân đều ngủ ở phòng của cha mẹ, thật ra là nữ nhân kia không muốn Kiều Nhị Ngưu đụng vào lần nữa.

Kiều Nhị Ngưu tức giận đến toàn thân phát run, hắn cắn răng nhìn về phía Kiều Diệp nói: “Lời ngươi nói đều là thật?”

Kiều Diệp Hoàn khoanh tay nhướng mày: “Trong lòng ngươi không phải đã có đáp án sao? Ta cũng không tin ngươi không có chút hoài nghi nào. Hơn nữa thân phận của nam nhân kia cũng không đơn giản, làm sao có thể chạy tới thôn nghèo này của chúng ta. Lại trùng hợp đi ngang qua lúc nàng ta nhảy sông. Sau khi cứu nàng ta còn đuổi tới trong thôn bọn họ nhất định phải phụ trách, cưới nàng ta.”

Kiều Nhị Ngưu qua nhiều năm như vậy, quả thực từng có một chút hoài nghi, vợ trước của hắn có lẽ quan hệ vốn không đơn giản với người đàn ông kia, nhưng lại không muốn tin sự thật mình bị đội nón xanh và vứt bỏ. Hiện tại bị nữ nhi vạch trần, ông ta tức giận đến muốn xé đôi tiện nhân kia, cũng không cần giấu ở trong lòng nữa.

Hắn nhịn không được hỏi: “Ngươi còn biết cái gì? Bọn họ làm sao lăn lộn cùng một chỗ?”

Hắn thật sự không nghĩ ra, vợ trước làm sao lại lăn lộn với nam nhân kia. Vợ trước những năm đó đều ở Kiều gia, ngay cả huyện thành cũng chưa từng đi. Hắn không nỡ để nàng đi theo xuống ruộng làm việc, đành phải chịu đựng áp lực của mẹ hắn, tranh thủ làm việc thay nàng.

Nàng không muốn bị phơi nắng đen, cho nên rất ít người ra ngoài. Lại càng hoàn toàn không giống với những thôn phụ trong thôn kia. Bất kể lúc nào cũng ăn mặc rất khéo léo, còn rất biết bảo dưỡng, hơn nữa dung mạo, tướng mạo, dáng người là tốt nhất trong thôn, cho dù là đi huyện thành cũng rất xuất chúng.

Lúc cùng hắn hòa ly, mặc dù đã hơn hai mươi tuổi nhưng nhìn qua giống như là cô nương mười tám, còn biết chữ nghĩa, nói chuyện cũng ôn nhu hiền lành. Hắn thật sự yêu nàng, cho dù nàng đã hòa ly với hắn và rời khỏi với nam nhân khác.

Hắn đã từng có bao nhiêu kiêu ngạo có thể cưới mỹ nhân như vậy vào cửa, về sau liền có bấy nhiêu thống khổ, nhưng đó là không biết chân tướng của chuyện hòa ly, hắn vẫn luôn tưởng rằng là một đôi trai gái làm hại.

Kiều Diệp giúp hắn giải thích nghi hoặc: “Trước khi mẹ tiện nhân kia của ta gả cho ngươi, thật ra đã quen biết nam nhân kia. Trước khi gả cho ngươi, nàng vẫn luôn ở trong huyện thành, người đàn ông kia vừa vặn ở gần đây. Lúc ấy nam nhân kia ở nhà sống rất không như ý, càng bởi vì chuyện gì đó mà bị đưa đến huyện thành nhỏ, tương đương với bị gia tộc từ bỏ. Có một năm mùa đông, hắn uống rượu say ngã vào trong tuyết lớn, bị đông lạnh đến hôn mê bất tỉnh. Là mẹ tiện nhân kia của ta phát hiện, cũng đỡ hắn trở về sưởi ấm. Sau đó bọn họ quen biết nhau, yêu nhau, hai người miễn cưỡng cũng coi như thanh mai trúc mã. Ở trong mắt nam nhân kia, mẹ tiện nhân kia của ta, chính là nữ tử tốt đẹp tâm thiện lương nhất. Ngay khi hắn chán nản nhất, nữ nhân này đã sưởi ấm trái tim hắn.”

Câu này là nàng căn cứ cố sự của hai người để đoán. Nam nhân kia hẳn là tin tưởng mẹ nàng là một nữ tử chân thiện mỹ, nên cho dù kết hôn sinh hài tử, vẫn còn có tấm lọc rất lớn. Mà nữ nhân kia, đối với nam nhân kia đến cùng có phải thật sự yêu thương như vậy hay không, vì hắn mà trả giá, mất đi rất nhiều, vậy thì khó mà nói.

Lấy sự lợi hại và tâm cơ của nữ nhân kia, sẽ nhìn không ra thân phận nam nhân kia không đơn giản sao? Kiều Diệp cảm thấy có lẽ từ lúc mới bắt đầu tiếp xúc, đều là nữ nhân kia trăm phương ngàn kế tính toán tốt.

Kiều Nhị Ngưu nhíu mày, càng không hiểu: “Vậy tại sao bọn họ không thành thân, nàng ngược lại gả cho ta?”

Hắn đương nhiên biết vợ trước đã từng sinh hoạt ở nhà cô cô tại huyện thành. Hắn là đi tới một hộ gia đình phụ cận làm việc, gặp được nàng. Nàng rất đẹp, rất đơn thuần thiện lương, lúc ấy nhìn miệng hắn khô, còn đưa một bát nước cho hắn uống, cũng bắt đầu từ lúc đó, nàng đã vào trong lòng hắn, nhưng hắn không dám hy vọng xa vời nữ tử tốt đẹp như vậy sẽ gả cho một người chân đất không có bao nhiêu bản lĩnh như hắn. Nhưng hắn nhịn không được thích nàng, đối tốt với nàng, cho nên sẽ lén lút đi săn, thỉnh thoảng đưa gà rừng thỏ rừng cho nàng.

Mỗi lần nàng đều sẽ từ chối, cũng bảo hắn bán đi mua chút thịt bổ thân thể cho chính mình. Hắn liền ném đồ vật vào sân nhà cô cô nàng, sau đó chạy.

Sau đó bọn họ dần dần quen thuộc, hơn hai tháng sau, nàng đột nhiên tìm được hắn, nói cô cô muốn nàng làm tiểu thiếp cho một lão đầu tử. Nàng nói kỳ thật người nàng muốn gả là hắn.

Lúc đó hắn kích động đến suýt chút nữa ngất đi, không ngờ chuyện tốt như vậy sẽ rơi xuống trên đầu mình, vì thế liền đi nhà cô cô nàng cầu hôn, lại bị mắng đuổi ra.

Đối phương đưa ra yêu cầu trừ phi hắn có thể ra một trăm lượng sính lễ. Nếu không đừng nghĩ đến việc này. Hắn ở nhà cũng không phải nhi tử được sủng ái, mẹ hắn căn bản không có khả năng xuất ra một trăm lượng cưới vợ cho hắn. Huống chi trong nhà tổng cộng cũng không tới một trăm lượng.

Hắn không muốn từ bỏ nhưng lại bất lực, nhưng rất nhanh đã có chuyển cơ. Hắn đang nghĩ đến lần cuối cùng vào thành thăm nàng, trên đường gặp được một người bị thương rất nặng, xem ra sắp chết. Người kia cầu hắn cứu, nói là sẽ có hậu tạ. Hắn cõng người đi huyện thành chuẩn bị tìm đại phu, người nọ hôn mê bất tỉnh trên lưng hắn.

Lúc hắn nghỉ ngơi, bị ma quỷ ám ảnh đi lục soát thân thể đối phương. Từ trong túi tiền của đối phương tìm ra hai tấm ngân phiếu một trăm lượng, cùng một ít bạc vụn.

Thế là xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng ý nghĩ muốn cưới vợ càng sâu. Dù có hậu tạ thế nào, cũng không thể cho hắn một trăm lượng.

Hắn cõng người hôn mê vào trong núi lớn, không để ý đến người ở phía trên. Với thương thế của người nọ. Nếu như không thể được cứu chữa, ở trong núi hoang là không thể nào sống sót. Qua hai ngày, hắn lần nữa lên núi, quả nhiên phát hiện đối phương tắt thở.

Mặc dù hắn hoảng hốt nhưng đối phương cũng không phải hắn giết, hắn chỉ là không cứu mà thôi. Bởi vì cầm tiền của đối phương, cùng với vật phẩm đáng tiền trên người, cho nên hắn đào một ngôi mộ trên núi, chôn người, cũng cảm thấy mình hết lòng quan tâm giúp đỡ, ít nhất không để đối phương bị dã thú ăn thi thể, xem như thù lao cầm tiền, nghĩ như vậy cũng không cần khẩn trương sợ hãi nữa.

Sau này hắn thuận lợi cưới được mỹ quyến như hoa, hắn còn đưa ngân phiếu một trăm lượng còn lại cho nàng.

Bạc vụn hắn cũng lén giấu mẹ hắn, vì để nàng vui vẻ, tất cả đều lén lút mua đồ tặng nàng. Nhưng thật không ngờ, hắn vì cưới nàng, trả giá lớn như vậy. Nàng chẳng những phản bội hắn, còn có nhiều chân tướng ẩn giấu như vậy.

Bây giờ nghĩ lại, hắn mới phát hiện nàng nói muốn gả cho hắn, quá đột ngột có chút không hợp tình lý, cho nên hắn rất muốn biết tại sao. Nàng thật sự thích hắn, mới gả cho hắn, hay là bởi vì cái khác.