Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 140: Quả nhiên đã đến




Kiều Diệp cũng có chút ngoài ý muốn, Úc lão lục đưa ra chủ ý cho Kiều gia. Nàng còn tưởng rằng đối phương sẽ giật dây người lão Kiều gia đến nháo, buộc nàng giao công thức ra. Nhưng nghĩ lại cũng biết mục đích của đối phương, xem ra trong khoảng thời gian này, nàng đã khiến nhà mẹ chồng sau chướng mắt lắm rồi! Muốn nhanh chóng tiễn nàng đi, nhưng mà nàng sẽ không để bọn họ toại nguyện.

Nàng cười nhún nhún vai: “Vậy thì để cho bọn họ tới đi, ta đang chờ đấy.”

Lại ý vị thâm trường nói: “Lần này đưa tới cửa, ta sẽ tặng bọn họ một gói quà lớn.”

Lục Thiều cũng nói đầy thâm ý: “Vậy ta tặng thêm một cái cho Úc lão lục bọn họ.”

Kiều Diệp vừa nhìn thấy bộ dáng này của hắn, đã đoán được hắn muốn ra tay chơi xấu.

Tên này hiện tại là bánh nhân mè đen, bất quá nàng thích.

Nàng nháy mắt: “Được, phu thê chúng ta cùng nhau tặng lễ.”

Nàng không hỏi hắn muốn tặng lễ vật gì, chỉ chờ đến lúc đó trực tiếp ăn dưa xem kịch.

Lục Thiều cũng nháy mắt với cô: “Nương tử luôn tâm hữu linh tê với ta như thế.”

Kiều Diệp cười ra tiếng: “Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng mà.”

Nàng tiếp theo chuyển đề tài hỏi: “Có phải là không tìm được dược ở huyện thành không?”

Lục Thiều gật đầu: “Ừm, phòng thuốc huyện thành cũng không có. Bất quá Kỷ huynh hỗ trợ đi tìm, nói là khoảng hai ngày có thể đưa tới.”

Kiều Diệp cười nói: “Vậy thời gian vừa vặn.”

Nàng có chút tò mò hỏi: “Bọn họ đến huyện thành làm gì?” Dựa theo thân phận của hai người, cũng không giống như là sẽ đến loại huyện thành nhỏ này làm khách.

Lục Thiều trả lời: “Bọn họ là theo đại nho Tần lão tiên sinh đương triều tới. Khuất Kích là cháu ngoại của Tần lão tiên sinh, Tần lão tiên sinh dẫn theo học sinh du học đến đây, hắn và Lận Hạo hẳn là đi theo bên cạnh tham gia náo nhiệt. Hai người đều không đi con đường khoa cử.”

Hắn lại bổ sung: “Tần lão tiên sinh từng là đế sư, sau khi đương kim bệ hạ thượng vị, hắn liền từ quan du lịch khắp nơi. Hoàng thượng rất tôn kính vị lão sư này, Tần lão tiên sinh chỉ cần ở kinh thành, thường xuyên sẽ được Hoàng thượng triệu kiến. Mặc dù không làm quan trong triều nhưng các học sinh của hắn phần lớn đều làm quan trong triều.”

Kiều Diệp lập tức hiểu ra, vị Tần lão tiên sinh này chẳng những là thầy của Hoàng đế, cho dù từ quan vẫn rất được thánh tâm.

Nàng nhướng mày: “Khó trách Lục Châu Cẩn để ý quý nhân sắp đến như vậy, có phải hắn muốn bái Tần lão tiên sinh làm sư phụ hay không?” Nếu có thể bái vị đại nho này làm thầy, mặc kệ là học vấn tăng lên, hay là thanh danh, trên phương diện nhân mạch tài nguyên, đều là thu hoạch không thể đánh giá.

“Mà Lục Châu Lam nếu có thể trèo lên một người trong hai người Lận Hạo hoặc là Khuất Kích, có thể như chim sẻ bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng. Trợ lực đối với Lục Châu Cẩn sẽ rất lớn, còn có thể mở mày mở mặt một phen.”

Lục Thiều cười nói: “Hắn nhất định là nghĩ như vậy. Nhưng nhất định phải thất vọng.”

Ở kiếp trước, hắn đang chạy trốn, cũng không biết chuyện Tần lão tiên sinh đã tới nơi này, nhưng cũng không có nghe nói ai bái Tần lão tiên sinh làm sư.

Nói chính xác, từ hai năm trước Tần lão tiên sinh đã thu nhận một học sinh, tương lai cũng không thu nhận học sinh nữa.

Thiên phú đọc sách của Lục Châu Cẩn coi như không tệ nhưng cũng chỉ là đẳng cấp trung thượng. Muốn bái nhập làm môn hạ của Tần lão tiên sinh, đó là không có tư cách.

Về phần Lục Châu Lam muốn trèo lên hai người Lận Hạo, cũng không thành công, sau này nàng gả cho những người khác.

Kiều Diệp cười khẽ: “Ta cũng cảm thấy hắn không đơn giản. Có thể làm đế sư, lại có thể thoái lui khỏi vị trí Hoàng đế, Đại nho vẫn được thánh sủng như cũ, chắc chắn sẽ không đơn giản. Tính tình của Lục Châu Cẩn kia, cho dù là tuyệt thế thiên tài, ta cảm thấy cũng chưa chắc có thể lọt vào mắt Đại nho.”

Ở lúc tương đối nổi bật từ quan, nói rõ vị đại nho này chẳng những là người thông minh, còn không phải người tham quyền. Đối với phẩm tính đệ tử thu nhận khẳng định có yêu cầu.

Lục Thiều phát hiện tiểu nương tử là người thông minh lanh lợi, nghe cái là biết bản chất.

Hắn nói: “Nương tử tuệ nhãn như đuốc.”

Kiều Diệp cong cong khóe môi: “Đa tạ tướng công khích lệ.”

Nàng hỏi: “Vậy ngươi muốn bái Tần lão tiên sinh làm sư phụ sao?”

Lục Thiều thẳng thắn trả lời: “Đương nhiên là muốn, ta vẫn luôn kính ngưỡng phẩm tính và tài học của Tần lão tiên sinh. Hơn nữa nếu có thể đi đường tắt, sao lại phải đi đường vòng.”

Kiều Diệp thích điểm này của Lục Thiều, có tâm tư nhỏ cũng sẽ không dối trá che giấu.

“Ngươi nghĩ ra phương pháp bái sư chưa?”

Nàng nghĩ nghĩ hỏi: “Hay là sau khi kết giao với hai người Lận Hạo, xin bọn họ hỗ trợ dẫn lối?”

Lục Thiều cười nói: “Không cần, ta tự đi thử xem. Nếu như ta và Tần lão tiên sinh có duyên phận thầy trò, bái sư tự nhiên có thể thành. Nếu như không có duyên phận, cho dù Khuất Kích có dẫn tiến giúp, Tần lão tiên sinh cũng sẽ không nể mặt hắn, thu ta làm đồ đệ. Hai người Lận Hạo có thể chỉ là tương giao đơn thuần, không cần nợ nhân tình như vậy.”

Kiều Diệp cười hỏi: “Xem ra ngươi có nắm chắc?”

Lục Thiều bật cười: “Có ba phần nắm chắc, không nhiều lắm. Đúng rồi, tuy rằng không nhờ Khuất Kích dẫn tiến giúp nhưng có thể đẩy thoại bản mới mà ta viết cho bọn họ xem. Ta biết một chuyện mà những người muốn bái sư khác không, đó là Tần lão tiên sinh thích nghiên cứu luật pháp, còn thích thu thập cùng xem án tông các nơi.”

Thoại bản của hắn đều là tham chiếu luật pháp, cũng lấy hiện thực làm căn cứ viết. Tần lão tiên sinh sau khi nhìn thấy, có thể sẽ cảm thấy hứng thú.

Kiều Diệp cười nói: “Xem ra Tiểu Hắc chúng ta đã lập công rồi.”Nếu không phải Tiểu Hắc hấp dẫn chú ý cùng ưa thích của Lận Hạo, nàng cũng không có cách nào câu cá.

“Không chừng đây chính là duyên phận của ngươi và Tần lão tiên sinh.”

Nàng lại trêu chọc: “Nếu ngươi có thể bái Tần lão tiên sinh làm sư phụ, cha ngươi và Lục Châu Cẩn có thể sẽ tức giận đến hộc máu. Vị công tử con vợ cả Liêm gia muốn đi con đường khoa cử kia, cũng sẽ chua chết luôn đấy.”

Lục Thiều mỉm cười gật đầu: “Chắc chắn. Cho nên hy vọng ta có thể bái sư thành công.”

Kiều Diệp đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: “Lại đây, cho ngươi hưởng phúc khí phúc tinh này của ta.”

Lục Thiều vừa giơ tay, nắm lấy bàn tay Kiều Diệp vừa trả lời, trong đôi mắt ngăm đen thâm thúy của hắn lộ ra ý cười: “Được, ta hưởng phúc của nương tử.”

Hai người đều không suy nghĩ nữa, cũng làm các loại cây hoa cúc, nến, đi lấy lòng Tần lão tiên sinh.

Tuy Tần lão tiên sinh từ chối không tiếp kiến Lư huyện lệnh nhưng đối phương thành tâm đưa đồ vật độc nhất vô nhị lại không tính là đắt đỏ, vẫn sẽ nhìn xem.

Với quan hệ hiện tại của Lục Thiều và Lư huyện lệnh, đối phương sẽ vui lòng giúp đỡ.

Hoặc là cố ý để Khuất Kích nhìn thấy, cầm đi tặng cho ông ngoại hắn cũng được, nhưng đó là dự định cùng mưu đồ của Kỷ gia, bọn họ chưa bao giờ biết làm loại chuyện đi chặn đánh này.

Hai ngày tiếp theo, sáng sớm Lục Thiều ra ngoài làm việc ở huyện thành. Kiều Diệp thì nghiên cứu làm cây nến hoa cúc.

Hôm nay, Lục gia vừa dùng xong bữa trưa, Kiều Diệp nói chuyện với lão thái thái. Người của mấy phòng cũng không rời đi, nói đến chuyện của phân xưởng.

Người thuê trong thôn đã tới làm việc, mấy người Lục đại lang cũng không có đi huyện thành.

Trước đó bọn họ đã dựa theo ý của Kiều Diệp tuyên truyền, nói nếu ai muốn mua lượng lớn nhang muỗi thì đến thôn.

Quả nhiên hai ngày này đều có người tìm tới cửa mua. Kiều Diệp liền bán giá hai văn tiền một khay. Mua một lần một trăm khay nhang muỗi mới có thể tính rẻ như vậy. Thấp hơn con số này, vẫn là dựa theo ba văn tiền bán ở thị trấn trước đó mà bán.

Ngải Thảo và quả Thông bây giờ cũng đang ở bên kia xưởng thu mua, bốn huynh đệ Đại Lang trông nom xưởng.

Người một nhà đang nói chuyện, cửa đột nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa.

Người của Lục gia đều có chút không hiểu. Lục đại tẩu nói: “Lúc này ai sẽ đến gõ cửa?”

Kiều Diệp cũng đoán được là ai, nghĩ thầm quả nhiên đã tới.

Nàng cười nói: “Đi mở cửa nhìn sẽ biết.”

Lục đại tẩu liền đứng dậy: “Vậy ta đi mở cửa.”