Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 136: Rất hợp khẩu vị của nàng




Kiều Diệp nhìn về phía Lục Thiều “Có phải ngươi hoài nghi, mẹ ngươi phát hiện cha ngươi và Úc Uyển Chi cấu kết thành gian sau lưng, cho nên trực tiếp bị tức hộc máu bỏ mình hay không?”

Dựa theo miêu tả trước đó của hắn, mẹ hắn hẳn là có chút não não yêu đương. Nếu tương đối lý trí, thông minh, vậy thì hẳn là sẽ chọn một người chồng môn đăng hộ đối, mà không phải chọn một người phượng hoàng nam như Lục Thanh Vinh.

Trước khi qua đời, thậm chí còn đưa tất cả tài sản cho Lục Thanh Vinh, ngay cả đồ cưới cũng không chừa lại cho con cái. Nói rõ trong lòng mẹ hắn, trượng phu là quan trọng nhất, xếp hạng thứ nhất, cũng bởi vậy khi phát hiện nam nhân mình yêu nhất, sau lưng chẳng những có một ánh trăng sáng, hai người còn thông đồng với nhau. Vậy khẳng định sẽ bị tức đến mức tàn nhẫn, hộc máu mà chết chính là kết cục.

Lục Thiều gật đầu: “Đúng, tám chín phần mười chính là như vậy.”

Cho nên hắn một mực tra, đều không tìm được chứng cứ cha hắn cùng mẹ kế hại người. Ông ngoại hắn đột nhiên bị nhiễm phong hàn qua đời, mẹ hắn đau lòng bị bệnh, đối với cha hắn mà nói chính là một cơ hội, cho nên coi như tính toán mẹ hắn, cố ý chờ bà bệnh nặng, để bà phát hiện gian tình của bọn hắn, trực tiếp làm người tức chết.

Như vậy sẽ không bị bắt được nhược điểm hại chết vợ cả, cũng có thể thành công cưới Úc Uyển Chi vào cửa, còn có thể độc chiếm tài vật nhà cữu công lưu lại. Chỗ khó hiểu của hắn kiếp trước, cũng gần như được giải.

Kiều Diệp thở dài: “Cha ngươi thật sự tâm ngoan thủ lạt. Nhưng hắn thích sĩ diện như vậy, lại là một Phượng Hoàng nam có lòng tự trọng rất mạnh, làm ra loại chuyện này cũng rất bình thường. Cưới mẹ ngươi, chuyển đến ở huyện thành, mặc dù không phải con rể tới cửa nhưng cũng không khác là bao. Đó là quá khứ sỉ nhục nhất của hắn, cho nên hắn muốn tiêu diệt loại sỉ nhục này.”

Chẳng trách phụ thân cặn bã không thích Lục Thiều như vậy, có lẽ ông ta cảm thấy đứa con trai này cũng là quá khứ sỉ nhục của ông ta? Cưới Úc Uyển Chi yêu thương như vậy, ngoại trừ là bạch nguyệt quang ra, cũng bởi vì có thể thỏa mãn chút lòng hư vinh buồn cười kia của hắn.

Nàng lại nói: “Cha ngươi chính là điển hình của việc vừa làm đ.ĩ còn vừa muốn lập đền thờ trinh tiết.”

Lục Thiều rất tán đồng với lời này: “Đúng, hắn chính là như vậy.”

Kiều Diệp nhìn ra được, hắn cũng không có toát ra thương cảm hoặc là tức giận, ngược lại rất bình tĩnh. Chắc hẳn những gì kiếp trước đã trải qua.

Nàng nghĩ nghĩ hỏi: “Cữu công của con và những người khác sau này chẳng lẽ chưa từng trở về không?”

Lục Thiều giơ tay day day mi tâm: “Ta không tra được chuyện của bọn họ, cho nên ta cũng không biết bọn họ có trở về hay không.”

Hắn cẩn thận suy nghĩ: “Nhưng lúc ta đối phó cha ta, Giang Nam có một phú thương mới quật khởi, vụng trộm một mực nhằm vào cha ta. Dòng họ là Ô, vừa vặn giống với họ bà ngoại của ta.”

Lúc đó hắn cũng đã đổi tên, còn có một thân phận mới tìm không thấy sơ hở. Mặc dù cha hắn hoài nghi hắn là nhi tử đã từng bị buộc đi kia, còn thăm dò qua hắn mấy lần nhưng hắn không thừa nhận, cộng thêm việc hắn đã trở thành Chỉ huy sứ Phi Long vệ, quyền cao chức trọng, cha hắn cũng không dám nhận. Càng không dám tuyên truyền hoài nghi thân phận của hắn. Cho nên nếu thương gia giàu có kia là nhà cữu công, cũng sẽ không biết sự tồn tại của hắn, cũng không có tìm hắn.

“Nếu như Ô gia thật sự là nhà ông cậu, vậy sau khi trở về khẳng định sẽ tìm cha ta. Nhưng cha ta cự tuyệt trả tiền tài vật, bọn họ có thể còn nghe nói mẹ ta bệnh chết, chuyện ta bị đuổi đi.”

Trước đó hắn cũng có chút không hiểu, vì sao Ô gia lại vụng trộm nhằm vào cha hắn như vậy. Lúc đó cha hắn đã là quan tứ phẩm, Lục Châu Lam còn gả vào Hầu phủ, danh tiếng đang thịnh.

Người của hắn đi thăm dò, chỉ tra ra Ô gia là thương gia giàu có ra biển trở về, dựa lưng vào một vị Đại tướng quân. Hiện tại nói từng chuyện từng chuyện như vậy, cũng liền đều hợp lý

Kiều Diệp nghe xong cũng hiểu: “Nếu là như vậy, cha ngươi cũng là lòng tham gây họa, đáng đời.”

Nàng nhíu mày: “Những tài sản này, chẳng lẽ lại tiện nghi cho bọn họ như vậy?”

Lục Thiều cười khẽ: “Không phải còn có chúng ta sao? Lần này như thế nào cũng phải để bọn hắn nhổ ra, vật quy nguyên chủ.”

Kiều Diệp đồng ý nói: “Đúng, nên để cho bọn họ đều phun ra.” Vật quy nguyên chủ vốn là nên.

Nàng nghĩ nghĩ hỏi: “Vậy sản nghiệp nhà ông ngoại ngươi, ngươi muốn lấy về không?”

Lục Thiều cầm quạt dừng lại: “Không, Trước khi mẹ ta qua đời đã nói với tỷ đệ chúng ta, đồ vật nàng lưu lại đều là dùng cho khoa khảo tương lai của cha ta, không cho chúng ta. Ý tứ cũng bảo chúng ta đừng nhớ thương. Đây là nguyện vọng của bà, ta sẽ không vi phạm.”

Hắn lại bổ sung một câu: “Nhưng ta không muốn lấy, không có nghĩa là cha ta không thể mất đi.”

Tên của chủ nhà và cửa hàng đã sớm bị mẹ hắn tự nguyện sang tên cho cha hắn, hắn căn bản không có cách nào tranh giành. Đương nhiên cũng không thèm tranh nhưng cũng sẽ không tiện nghi cho cả nhà cha hắn như vậy, hắn sẽ dùng một loại phương thức khác, để bọn hắn mất đi từng chút một, hơn nữa đã có kế hoạch.

Kiều Diệp một lời khó nói hết nói: “Ta nhịn không được muốn nói một câu, có thể sẽ khiến ngươi tức giận nhưng ta thật sự có chút không thoải mái.”

Lục Thiều nhìn về phía cô: “Ngươi nói thử xem.”

Kiều Diệp nói thẳng: “Mẹ ngươi có kết cục như vậy, cũng là tự tìm. Lúc bà bệnh nặng, chỉ nghĩ qua tương lai nếu như bà đi, cha ngươi đọc sách, phải làm sao? Nhưng lại không nghĩ tới, tỷ đệ các ngươi phải làm sao? Bà không có một chút đường lui nào giúp các ngươi. Bà vốn không nghĩ tới cha ngươi nếu càng thi càng lên cao, sau này cưới một người mẹ kế vào cửa, chèn ép tỷ đệ các ngươi, các ngươi nên làm cái gì? Ông ngoại ngươi còn biết lén lút chừa cho ngươi chút bạc. Người mẹ ruột này của ngươi lại chưa từng nghĩ tới cái này. Thậm chí còn cố ý dặn dò các ngươi, tài sản trong nhà và đồ cưới của bà đều phải để lại cho cha ngươi, để cho các ngươi đừng nhớ thương. Nếu bà chỉ đặt cha ngươi ở vị trí thứ nhất, cũng coi như là tự tìm đường chết, dù sao cũng là kết cục mà người bà yêu nhất đưa cho bà.”

Nàng thật sự không nhịn được tức giận, bà bà này chính là não luyến ái. Người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Bị tức chết cũng là do mình tìm đến.

Lục Thiều không ngờ Kiều Diệp lại nói vậy. Nhìn nàng thở phì phò, hắn chẳng những không cảm thấy tức giận, còn cảm thấy có chút ấm lòng. Dù sao nàng tức giận như vậy, cũng là vì bênh vực kẻ yếu.

Kiếp trước trải qua quá nhiều hắc ám, những cảm tình của hắn đối với mẹ ruột cũng sớm bị mài mòn hết

Mặc dù bà đối với hắn coi như không tệ nhưng chỉ cần dính đến cha hắn, đứa con trai như hắn cũng sẽ không quan trọng như vậy. Giống như khi hắn còn bé, sau khi ông ngoại ra ngoài, hắn chỉ phạm vào một lỗi rất nhỏ nhưng cha hắn lại cầm thước đánh hắn. Thỉnh thoảng còn đánh sưng lòng bàn tay của hắn, đau hơn vài ngày. Có đôi khi hắn không cảm thấy mình phạm sai lầm, thỉnh thoảng nói một câu liền khiến cha hắn kiếm cớ thu thập hắn nhưng mẹ hắn chưa từng ra ngăn cản.

Sau đó tuy rằng sẽ an ủi hắn nhưng trọng điểm vẫn là cường điệu bảo hắn đừng chọc cha hắn tức giận, cũng bảo hắn đừng nói cho ông ngoại.

Trước kia hắn không hiểu vì sao, còn tưởng rằng thật sự như lời mẹ hắn nói, cha hắn bởi vì đối với hắn mong đợi quá cao, cho nên mới yêu cầu cao cùng rất nghiêm khắc. Nhưng sau đó lại hiểu rõ, đó chẳng qua là cha hắn đối với ông ngoại hoặc người bên ngoài bị tức nghẹn không có chỗ phát tiết, liền bắt hắn đến trút giận mà thôi.

Năm đó hắn còn nhỏ, không biết trong miệng bà dặn dò đừng nhớ trong lòng là có ý gì. Nhưng về sau mỗi lần nghĩ đến cái này, cũng hiểu được ý tứ trong đó, nhịn không được cảm giác thất vọng lạnh tâm. Cho nên kiếp trước sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, thân tình mà hắn hoài niệm chủ yếu là do ông ngoại cho.

Lục Thiều đột nhiên giơ tay nắm lấy tay Kiều Diệp, cười nhìn nàng: “Ngươi là vì ta mới tức giận, cho nên lời ngươi nói, ta không tức giận. Ta cũng không phải là Thánh phụ ngu hiếu.” Trái tim hắn đã sớm bị nhuộm đen.

Kiều Diệp cũng có chút bất ngờ hắn sẽ nói như vậy nhưng không thể không nói, Lục Thiều như vậy rất hợp khẩu vị nàng.

Nàng nắm ngược tay hắn: “Đều đã qua, về sau chúng ta càng tốt là được, tức chết ghen tị chết những người đáng ghét kia.”