Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 135: Vậy chỉ có một khả năng




Sau khi trở về phòng, Kiều Diệp cầm một cái quạt hương bồ không ngừng phẩy về phía mình. Thời tiết này quá nóng, thật sự là hoài luyến điều hòa và quạt điện.

Sau khi Lục Thiều đi vào, lại cầm một cây quạt, ngồi bên cạnh nàng cùng quạt với bọn họ. Hai cơn gió thổi tới, Kiều Diệp lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nàng nghiêng đầu nói với Lục Thiều: “Hôm nay ta đi huyện thành, thăm dò được vài tin tức quan trọng.”

Cũng không đợi hắn hỏi, liền nói lại một lần chuyện nghe được. Nàng lại nói: “Trước đó chúng ta hoài nghi là đúng, cha ngươi chẳng những có tài sản riêng, còn đặt mua không ít.”

Lục Thiều nói: “Ta cũng vừa vặn tra được một vài thứ. Ta tra được cha ta ngoài hai gian cửa hàng treo trên danh nghĩa của ông ấy ra, kỳ thực còn có một tòa nhà lớn, ba gian cửa hàng giá trị không thấp và một nông trang. Treo danh nghĩa của hắn là hai gian cửa hàng, một gian là mẹ ta lưu lại cho hắn, hiện tại đã cho thuê, người Lục gia đều biết. Một gian khác là hắn tốn bạc mua, hiện tại cho một nhà đại ca Úc Uyển Chi dùng làm ăn. Đây là chuyện người Lục gia cũng không biết. Về phần tòa nhà lớn, ba gian cửa hàng cùng nông trang kia, lại phân biệt treo ở dưới danh nghĩa ba người khác. Nhưng cha ta lại cầm khế ước bán mình của ba người kia.”

Kiếp trước hắn đã bị bức rời khỏi huyện Ma Du, cũng không rõ ràng những thứ này, mà chờ sau khi hắn có năng lực báo thù, cũng là giao phong với đám người cha ruột ở kinh thành. Vì vậy hắn đã phái người trở về điều tra chuyện mình năm đó bị hại. Nhưng cha ruột hẳn là đã bán những sản nghiệp kia đi kinh thành mua sản nghiệp. Cộng thêm đây không phải trọng điểm điều tra, cho nên người của hắn không tra được những thứ này.

Kiều Diệp nhíu mày: “Cha ngươi thật đúng là biết tính toán, đặt mua nhiều sản nghiệp như vậy lại đặt dưới danh nghĩa nô bộc, càng không có tiết lộ nửa điểm tin tức cho người Lục gia, đây là đề phòng người Lục gia.”

Triều Đại Dần không có quy định nô bộc bán mình không thể đặt mua sản nghiệp, ngược lại để cha chồng cặn bã chui vào chỗ trống này.

Nàng lại hừ lạnh một tiếng: “Hắn còn rất không biết xấu hổ, đã có tiền như vậy rồi, còn một mực tính toán người ở quê bớt ăn bớt mặc tiết kiệm bạc cho hắn”

Cha chồng tồi chính là sói mắt trắng, phượng hoàng nam tàn nhẫn độc ác bản đời thực.

Lục Thiều nói: “Nếu hắn không đến cạo bạc quê nhà, sẽ khiến người ta tìm tòi nghiên cứu hắn lấy đâu ra tiền đọc sách, tiêu phí. Người Lục gia cũng sẽ hỏi. Dù sao bây giờ hắn còn đang đi học, ngoại trừ tiền thuê nhà của gian cửa hàng kia ra, bên ngoài cũng không có nơi kiếm tiền nào khác. Đương nhiên, đây cũng là một mặt lang tâm cẩu phế của hắn.”

Người quê cho dù có chút tâm tư nhỏ nhưng cũng xứng đáng với cha hắn. Nhưng hồi báo đạt được lại là trò cười.

Kiều Diệp đồng ý: “Đúng là lòng lang dạ sói. Từ tin tức nghe được, tiền bạc hắn đặt mua những sản nghiệp này, khẳng định không trong sạch. Hơn nữa là lấy được từ trong tay mẹ ngươi.”

Nàng tò mò hỏi: “Hắn nói với Úc Uyển Chi, người nhà kia tìm đến, ngươi biết người nhà kia là nhà nào không?”

Lục Thiều suy nghĩ một chút: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là nhà mẹ đẻ của mẹ ta. Nhà mẹ đẻ ta vốn là phú thương bên Giang Nam nhưng lại bởi vì một số việc, bị người tính kế bị thua. Cuối cùng chỉ còn lại bà ngoại và cữu công của ta. Thê tử của cữu công hòa ly tái giá. Cậu liền dẫn bà ngoại và con trai mai danh ẩn tích, đến nơi này sinh sống mấy năm. Mẹ ta sang tên cửa hàng kia cho cha ta, thật ra là đồ cưới năm đó ông cậu mua cho bà. Sau khi bà ngoại gả cho ông ngoại, không tới hai năm cữu công liền mang theo hai nhi tử của ông rời đi, nói muốn tự mình ra biển liều một phen. Vì kiếm nhiều tiền xây dựng lại gia tộc huy hoàng, cũng vì tìm cơ hội báo thù. Bà ngoại bởi vì luôn lo lắng ba người cữu công, tích tụ trong lòng cho nên qua đời tương đối sớm. Đây là khi còn bé ta nghe ông ngoại nói qua. Cũng bởi vậy, đồ cưới của mẹ ta không ít. Nếu không ông ngoại ta làm tiên sinh dạy học kiếm tiền, căn bản không giữ được nhiều tiền như vậy. Ông ngoại cũng chưa từng đề cập với ta, cữu công có để lại tiền tài gì. Có lẽ hắn cũng không quá rõ ràng việc này. Có điều ta có ấn tượng, trước đây khi ta nghe nương ta nói chuyện phiếm với cha ta, nói không biết còn có thể gặp lại cố nhân hay không, trả lại đồ vật phó thác. Như vậy cũng đại biểu bọn họ có thể còn sống trở về. Cha ta an ủi mẹ ta, nói nhất định sẽ có cơ hội. Lúc ấy ta tò mò hỏi một câu, lại bị cha răn dạy, mẹ ta cũng không nói cho ta biết. Bây giờ nghĩ lại, thứ Thất Lang nghe được, hẳn là cái này. Ta đoán năm đó khi cậu rời đi, hẳn là để lại một khoản tiền và một món đồ quý giá, không tiện mang theo đi biển. Có thể cũng muốn giữ lại làm sự đảm bảo cuối cùng, nên nhờ bà ngoại bảo quản giúp. Dù sao thuyền nát cũng có ba cân đinh. Ông ngoại ta không hiểu cũng không thích quản chuyện thế tục, một lòng chỉ nghiên cứu đọc sách và dạy học. Cho nên trước khi bà ngoại qua đời, giao số tiền này cho mẹ ta bảo quản. Cuối cùng trước khi mẹ ta qua đời, lại giao cho cha ta bảo quản thay. Mà cha ta lại sinh lòng tham, chiếm số tiền này thành của mình.”

Hắn híp mắt nói: “Cho nên đặt mua những sản nghiệp kia, không chỉ là vì phòng ngừa Lục gia, cũng là đề phòng ngày đám người ông cậu trở về muốn lấy đồ.”

Hôm nay hắn nhận được tin tức cha hắn đặt mua nhiều sản nghiệp như vậy, liền nghĩ không ra đối phương lấy đâu ra nhiều tiền như vậy nhưng sau khi nghe được tin tức mà tiểu tức phụ tìm hiểu được, cũng lập tức có thể giải thích thông suốt.

Kiều Diệp nhíu mày: “Loại chuyện này, mẹ ngươi đều chưa từng đề cập với tỷ đệ các ngươi?”

Lục Thiều lắc đầu: “Không đề cập tới, ta không biết, Lục Mai hẳn cũng không biết.”

Hắn thở dài: “Mặc dù nương đối với tỷ đệ chúng ta cũng coi như tương đối yêu thương nhưng bà đối với cha ta lại vô cùng để ý, thậm chí nói gì nghe nấy. Nhất định là cha ta đã dặn dò, cho nên bà chưa từng đề cập với chúng ta.”

Kiều Diệp nghĩ nghĩ không nhịn được hỏi: “Ông ngoại và mẹ ngươi thật sự là bệnh chết sao?” nàng luôn cảm thấy thời gian qua đời rất vi diệu.

Úc Bạch Liên vừa bị đuổi khỏi Chu gia không bao lâu, ông ngoại Lục Thiều liền chết bệnh, không bao lâu sau mẹ ruột lại chết bệnh theo. Sau đó để đôi cẩu nam nữ này quang minh chính đại ở cùng một chỗ, cũng quá trùng hợp.

Ánh mắt Lục Thiều sâu thẳm: “Ta từng điều tra nhưng không điều tra ra, bệnh của bọn họ có vấn đề. Ông ngoại ta cùng mẹ ta sinh bệnh mời đại phu, đều xác định ông ngoại ta là lây nhiễm phong hàn qua đời. Mẹ ta là sau khi thương tâm quá độ ngã bệnh, vừa bệnh liền không dậy nổi, đi theo. Người khám bệnh cho bọn họ không phải cùng một đại phu, điều tra rõ bọn họ cũng không nói dối.” Việc này hắn cũng vẫn luôn hoài nghi, cho nên kiếp trước cẩn thận điều tra.

“Ông ngoại ta năm đó đi thi cử nhân, ở trường thi bị phong hàn, bởi vì ở trường thi kéo dài hai ngày, sau khi trở về càng ngày càng nghiêm trọng. Cho nên hắn hẳn là lây nhiễm phong hàn nghiêm trọng qua đời.”

Khoảng thời gian đó, hắn còn ở trong phòng ông ngoại mấy đêm, lúc đó bệnh của ông ngoại xác thực rất nghiêm trọng.

Tiếp theo hắn chuyển chủ đề nói: “Nhưng mẹ ta bệnh chết, ta lại cảm giác có chút kỳ quặc. Bởi vì ông ngoại qua đời, ở trên linh đường thương tâm đến ngất đi, tiếp theo bệnh không dậy nổi. Tuy rằng bệnh không dậy nổi nhưng sau khi ta đến thăm bà, ta cảm thấy bà bệnh không nghiêm trọng đến mức sẽ phải qua đời. Sau đó cha ta lấy lý do để chúng ta bớt quấy rầy mẹ ta nghỉ ngơi, hai ba ngày mới cho phép chúng ta đến hậu viện thăm mẹ ta. Ngày mẹ ta qua đời, ta phát hiện trên giường bà có vết máu, giống như là bị phun ra ngoài. Lúc ấy bởi vì thương tâm nên không nghĩ nhiều nhưng sau đó cẩn thận nghĩ tới, ta liền có một loại hoài nghi.”

Hắn nặng nề thở dài, mím môi nói: “Có thể là mẹ ta vốn đã sinh bệnh, cộng thêm bị tức đến hộc máu mới bỏ mình.”

Kiều Diệp vừa nghe liền hiểu. Có thể bị tức đến hộc máu bỏ mình, vậy chỉ có một khả năng.