Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 133: Quả nhiên là đã tới cửa




Kiều Diệp nghiêng đầu nhìn hắn một chút. Nàng giống như là suy nghĩ một chút: “Điều này cũng không phải không được.”

Thiếu niên áo tím con mắt lập tức sáng lên: “Vậy ngươi đã đồng ý giúp đỡ?”

Kiều Diệp nhún vai nói: “Hỗ trợ cũng được nhưng ta hai ngày này có việc, chờ ta rảnh rỗi lại nói.”

Thiếu niên áo tím cười nói: “Không thành vấn đề, chúng ta bảy tám ngày gần đây đều sẽ ở lại chỗ này. Chỉ cần trước khi rời đi, ngươi hỗ trợ bắt một con trâu rừng thuần phục là được.”

Kiều Diệp gật đầu: “Được.”

Nàng hỏi: “Giá tiền thế nào?”

Thiếu niên áo tím suy nghĩ một chút hỏi dò: “Hay là năm trăm lượng?” Nếu có thể thuần dưỡng một con trâu rừng uy vũ hùng tráng, giá tiền này mặc dù đắt nhưng hắn ngược lại cũng có thể tiếp nhận.

Kiều Diệp khẽ cười một tiếng: “Không cần nhiều như vậy. Như vậy đi, ta cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, ta lên núi chọn lựa một con trâu rừng, bắt về thuần dưỡng cho ngươi, loại này năm mươi lượng bạc này. Thứ hai, ngươi theo ta lên núi, nhìn trúng con trâu rừng nào, ta liền giúp ngươi bắt tới thuần dưỡng, loại này một trăm lượng bạc. Đúng rồi, ngoại trừ dã Ngưu Vương nhé.” Giá năm trăm lượng một con trâu rừng, quả thật có chút lừa gạt.

Thiếu niên áo tím rất bất ngờ hai lựa chọn cùng với bạc này. Hắn mở quạt xếp ra cười lắc lắc: “Tiểu nương tử vừa nhìn đã biết là người sảng khoái, vậy ta chọn loại thứ hai.”

Muốn chọn đương nhiên phải chọn trò chơi tốt nhất để kích thích. Hắn còn chưa từng gặp và bắt trâu rừng đâu. Về phần tiền, tiểu nương tử này là người thành thật, không thừa cơ gạt hắn. Điều này cũng làm cho ấn tượng của hắn đối với nàng càng tốt hơn. Đến lúc đó bắt được trâu khiến cho hắn cao hứng, liền đưa nàng chút đồ tốt.

Kiều Diệp gật đầu, cũng không bất ngờ với lựa chọn của hắn “Được. Ta tên là Kiều Diệp, ở thôn Trường Bình, là cháu dâu Lục gia. Ba ngày sau các ngươi tới thôn Trường Bình tìm ta, vào trong thôn hỏi một chút là có thể tìm được nhà ta.”

Thiếu niên áo tím gật đầu: “Không thành vấn đề. Đúng rồi, ta tên là Lận Hạo.”

Hắn nói xong chỉ chỉ thiếu niên áo lam bên cạnh: “Hắn tên là Khuất Kích. Vậy chúng ta ba ngày sau gặp lại.”

Kiều Diệp gật đầu: “Được!”

Sau khi nàng đồng ý, hai người Lận Hạo không đi theo nữa, mà dẫn theo gia đinh rời đi.

Đi ra khỏi con hẻm này.

Lục lão thái thái nhìn Kiều Diệp: “Tức phụ Ngũ Lang, bọn họ bỏ ra năm trăm lượng bạc mua trâu, ngươi sao lại không cần, ngược lại ra giá rẻ hơn nhiều như vậy?”

Mặc dù bà đau lòng về chênh lệch bốn trăm lượng nhưng cũng không phải là ý trách cứ. Bà biết tức phụ Ngũ Lang làm việc, trong lòng có một cán cân, cho nên rất tò mò.

Kiều Diệp nghiền ngẫm cười cười: “Năm trăm lượng bạc một con trâu, giá tiền này quá mắc, ta cũng không hạ thủ được. Lại nói, cái này không phải tế thủy trường lưu (nước nhỏ mới có thể chảy lâu dài) sao.”

Muốn thuần dưỡng trâu rừng ngoan, ngoại trừ giá trị vũ lực ra, đương nhiên cũng không thể thiếu linh thủy. Đến lúc đó nàng lại bán một ít mật hoàn cho Lận Hạo, tiền cũng có thể liên tục không ngừng, hơn nữa, sở dĩ nàng đáp ứng bắt trâu bán, mục đích cũng không phải là tiền, mà là hướng về phía kết giao với hai người này.

Lão thái thái nghe xong, suy nghĩ một chút không khỏi nói: “Năm trăm lượng đúng là quá nhiều, chúng ta không thể kiếm được loại tiền lòng dạ hiểm độc này.” Mặc dù yêu tiền nhưng vẫn phải tới đúng chỗ. Nếu không về sau liền không ngẩng đầu làm người được.

Kiều Diệp có chút ngoài ý muốn nhìn lão thái thái. Xem ra lão thái thái mặc dù cực phẩm nhưng cũng hiểu được yêu tiền thủ chi hữu đạo (*)

()Yêu tiền thủ chi hữu đạo: Yêu tiền nhưng lấy tiền phải đúng đạo lý Nàng cười nói: “Bà nói đúng, chúng ta kiếm tiền chính là tiền an tâm, tiền tài không kiếm được từ bất nghĩa, về sau cái này có thể coi như là gia huấn của Lục gia.” Mang đám người Lận Hạo lên núi bắt trâu, vẫn rất phiền phức, còn phải mang về thuần phục ngoan, giá cả một trăm lượng liền rất thích hợp. Lão thái thái đồng ý nói: “Đúng, cái này về sau sẽ là gia huấn của Lục gia.” Mấy người Đại Lang cái hiểu cái không gật gật đầu. Mấy người đi phiên chợ, Kiều Diệp mua không ít đồ vật, buộc chặt ở trên lưng Tiểu Hắc để nó cõng. Ngay từ đầu nó rất không thích, thỉnh thoảng liền muốn đem đồ vật tung xuống. Bất quá bị Kiều Diệp cứng rắn vừa đấm vừa xoa một trận, cũng liền ngoan ngoãn cõng. Mua đồ xong, đoàn người đi đến chỗ đậu xe bò. Bên kia. Lục Thiều đi Kỷ gia. Vừa vặn Kỷ lão gia hôm nay chưa ra ngoài, nghe nói Lục Thiều đến tìm con trai, đoán rằng cây nến mẫu đơn kia hẳn là đã làm xong, vì thế chủ động đi phòng khách. Lục Thiều vừa ngồi xuống, thấy Kỷ lão gia đi vào, đứng dậy chào: “Bái kiến Kỷ bá bá.” Lần trước hắn đến gọi Kỷ lão gia, đối phương nói hắn và Kỷ Tùng Bách là bạn tốt, không cần khách sáo như vậy, gọi Kỷ bá bá là được. Hắn cũng không làm ra vẻ. Kỷ lão gia cười nói: “Lục hiền chất đến rồi, mau ngồi đi.” Gã sai vặt dâng trà xong, hắn tán gẫu vài câu với Lục Thiều. Kỷ Tùng Bách không đợi được nữa: “Thiều đệ, hôm nay đệ đưa cây nến mẫu đơn tới rồi à?” Mặc dù Lục Thiều không nói nhưng mang theo một hộp gỗ lớn tới, rất rõ ràng. Lục Thiều gật đầu cười nói: “Không sai, nương tử ta đã làm xong nến mẫu đơn, hôm nay ta cố ý đưa tới.” Kỷ Tùng Bách đứng lên: “Vậy mau mở ra xem.” Lục Thiều cũng đứng dậy, đi tới cạnh bàn, giơ tay mở hộp gỗ đựng nến. Tiếp theo, cha con Kỷ Tùng Bách thấy một cây nến mẫu đơn đặt trong chậu sứ. Trên cây mẫu đơn này có mười một đóa mẫu đơn đang chớm nở, màu sắc khác nhau. Mấu chốt là nhìn qua sống động như thật, làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ không thôi. Nếu không phải sớm biết đây là cây nến, chớp mắt nhìn nhất định sẽ tưởng đây là mẫu đơn thật. Kỷ Tùng Bách tiến lên nhìn kỹ một chút: “Diệu, cây nến mẫu đơn này thật sự là tuyệt diệu. So với ta tưởng tượng còn tốt hơn.” Hắn nhìn về phía Lục Thiều, khen: “Nương tử của ngươi thật lợi hại.” Ánh mắt Lục Thiều mang ý cười: “Đa tạ Kỷ huynh khích lệ, nương tử của ta quả thật rất tốt.” Kỷ Tùng Bách phát hiện nhắc tới Kiều Diệp, trong mắt Lục Thiều liền có ánh sáng, không giống với vẻ nội liễm bình thường. Hắn lại cười khẽ hỏi: “Mẫu đơn này ta thấy còn từng được điêu khắc tạo hình, là ngươi điêu khắc?” Lục Thiều gật đầu: “Ừm.” Kỷ Tùng Bách cảm thán: “Điêu công này của Thiều đệ, ta phục.” Gần đây y và Lục Thiều thâm giao, phát hiện đối phương không chỉ có thiên phú cao trong việc đọc sách. Thiên phú tạo nghệ, Cầm Kỳ Thư Họa cùng cưỡi ngựa bắn cung, cùng với triển lộ thực lực, cũng làm cho hắn rất giật mình. Viết thoại bản càng là ngay cả hắn nhìn cũng cảm thấy mê mẩn, cào tim cào phổi muốn xem tiếp phần sau. Hiện tại nhìn điêu khắc này cũng là nhất tuyệt. Chẳng trách Lục Châu Cẩn và Liêm Xuân Nghĩa ghen tị Lục Thiều, muốn đạp người xuống nhưng không thể xoay người, thật sự là người này quá chói mắt. Lục Thiều là một khối ngọc thô, càng mài giũa tỏa ra ánh sáng nội liễm. Đợi một thời gian nữa tất nhiên sẽ trở thành một khối mỹ ngọc khiến thế nhân chú ý. May mà hắn không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, chủ yếu vẫn là thưởng thức và chịu phục Lục Thiều. Đồng thời cũng rất may mắn ánh mắt của mình tốt, trước một bước phát hiện cùng kết giao khối mỹ ngọc này. Nếu không cây nến mẫu đơn này, có thể là người khác được trước tiên. Lục Thiều mỉm cười: “- Kỷ huynh khen trật rồi, chạm trổ chẳng qua là tay nghề nhỏ thôi.” Kỷ Tùng Bách nghe giọng điệu khiêm tốn của hắn, so với lúc nãy nhắc tới nương tử của hắn là kiêu ngạo là hai thái độ khác nhau. Quả nhiên Thiều đệ này chẳng những là thiên tài, còn là một người thú vị. “Ha ha, Thiều đệ khiêm tốn quá.” Lục Thiều cười hỏi: “Nhìn như vậy, Kỷ huynh đối với cây nến này là hài lòng đúng không?” Kỷ Tùng Bách gật đầu: “Hài lòng, rất hài lòng.” Hắn lại bổ sung một câu: “Tin tưởng vị hôn thê của ta, cũng sẽ thích và hài lòng.” Kỷ lão gia vẫn luôn quan sát cẩn thận, lúc này cũng ngẩng đầu nói: “Cây nến mẫu đơn này, ta nhìn cũng rất là thích. Lục hiền chất, nương tử ngươi còn biết làm cây nến gì? Ta cũng muốn định chế.” Lục Thiều nghe vậy, ánh mắt cười càng đậm. Hôm qua tiểu tức phụ nói, hôm nay sẽ có sinh ý lớn tới cửa, quả nhiên là tới cửa.