Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 131: Quí nhân mục tiêu




Lục Thanh Vinh vẫn luôn biết ái thê cũng không đơn thuần nhưng hắn thích chính là sự thông minh cùng không đơn thuần của nàng, đối với mình cũng không có che giấu. Nàng có thể đuổi kịp ý nghĩ của hắn, cũng biết hắn là hạng người gì. Như vậy mới cảm thấy bọn họ rất xứng đôi.

Úc Uyển Chi không đơn thuần vô hại giống như thê tử trước của hắn. Nàng ấy ( vợ trước) kỳ thật lại có chút không hợp với hắn.

Hắn phải ở trước mặt đối phương giả bộ thiện lương sạch sẽ, giả bộ là trượng phu tốt tri kỷ nho nhã. Mỗi ngày đeo mặt nạ ứng phó rất mệt mỏi.

Hắn cầm tay Úc Uyển Chi cười hỏi: “Ngươi có ý kiến gì hay không?”

Úc Uyển Chi thuận thế dựa vào trong ngực của hắn: “Chúng ta không thể làm nhưng lão Kiều gia có thể mà! Ngươi nói nếu để cho bọn họ biết nha đầu chết tiệt kia làm ra cây nến, bán 800: lượng bạc, bọn họ sẽ như thế nào?”

Ánh mắt Lục Thanh Vinh sáng lên: “Dĩ nhiên sẽ không bỏ qua nha đầu chết tiệt kia, sẽ muốn mang nàng về lão Kiều gia.”

Lúc trước hắn nghĩ không ít phương pháp đối phó nha đầu chết tiệt kia đều không được, thật đúng là không nghĩ tới lão Kiều gia.

Hắn hôn Úc Uyển Chi một cái: “Vẫn là ngươi thông minh. Bất quá ai đi nói chuyện này với người lão Kiều gia đây? ”

Bọn họ khẳng định là không thích hợp. Nếu không, tiết lộ ra ngoài liền phiền toái.

Úc Uyển Chi khẽ cười nói: “Giao cho tiểu đệ của ta là được. Hắn có thể giả bộ như uống say, trong lúc vô tình tiết lộ việc này với người lão Kiều gia.”

Đổi thành người khác, người lão Kiều gia không nhất định tin tưởng. Dù sao người ngoài làm sao có thể biết Lục gia kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhưng đổi thành đệ đệ của nàng ta, người lão Kiều gia sẽ tưởng là bọn họ nói, cũng để cho đệ đệ có được chỗ tốt trước mặt trượng phu.

Lục Thanh Vinh híp mắt: “Biện pháp này tốt, vậy liền giao cho tiểu đệ đi làm đi. Sau khi chuyện thành công, khẳng định không thể thiếu chỗ tốt của hắn.”

Úc gia cũng chỉ có cậu em vợ này là thông minh khôn khéo nhất, có thể dùng một chút.

Chờ nha đầu chờ chết tiệt bị người lão Kiều gia mang đi, hắn liền có thể thuận thế trở về tiếp nhận xưởng.

Đừng nói là công thức, cho dù là xưởng hay là núi mua cũng đều là của một phòng bọn họ. Đến lúc đó xưởng sẽ tiếp tục mở ra, chuyên môn kiếm tiền cho một phòng bọn họ.

Nghĩ như vậy, u ám trong mắt hắn tán đi, thay vào đó là ý cười tràn đầy chờ mong.

Úc Uyển Chi cũng có ý nghĩ tương tự, chỉ là ngoại trừ chiếm nhà xưởng và chiếm núi, nàng ta vẫn muốn để tiểu đệ cầm công thức ra ngoài bán kiếm chút tiền, làm sính lễ cho nhi tử, làm đồ cưới cho nữ nhi. Hơn nữa nghe nói nhà lão Lục muốn xây nhà mới gạch ngói lớn. Nếu có thể đuổi nha đầu chết tiệt kia ra ngoài, người Lục gia vẫn sẽ ở lại chỗ cũ.

Về phần ngôi nhà mới gạch ngói, nhà mẹ đẻ nàng xây dựng là được rồi.

Bên kia.

Mấy người Kiều Diệp còn không biết, vợ chồng Lục Thanh Vinh đã sắp xếp xong nhà xưởng và công thức ở quê nhà rồi.

Sau khi đi ra khỏi ngõ nhỏ, nàng hỏi lão thái thái: “Bà nội, ta muốn đi chợ mua ít đồ, ngài đi cùng chúng ta hay là lên xe bò nghỉ ngơi trước?”

Lão thái thái suy nghĩ một chút nói: “Ta cùng đi với các ngươi, có lẽ ta đã lâu không đi dạo chợ rồi.”

Bốn người Ngũ Nha cũng lộ ra, khát vọng muốn đi chợ.

Kiều Diệp liền cười nói: “Được, vậy cùng đi.”

Đoàn người mang theo Tiểu Hắc rẽ ngoặt, đi đến một con đường khác, chỉ là còn chưa tới phiên chợ, liền đụng phải hai thiếu niên mặc cẩm y đeo ngọc quan đi tới.

Hai người còn mang theo một gã sai vặt, xem ra thân phận không đơn giản.

Kiều Diệp nhìn lướt qua cách ăn mặc của hai người, so với Kỷ Tùng Bách càng lộng lẫy hơn rất nhiều.

Có lẽ hai người này không phải công tử ca của huyện thành. Rất có thể chính là quý nhân mục tiêu mà huynh muội Lục Châu Cẩn để mắt tới nhưng nàng rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục đỡ lão thái thái đi về phía trước.

Ngay tại lúc muốn đi qua, thiếu niên mặc áo tím phía trước, ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Hắc, mang theo một loại nóng bỏng.

“Trâu tốt, thật sự là trâu tốt a!”

Tiếp theo hắn nhìn về phía đại lang lớn tuổi nhất mở miệng nói: “Này, các ngươi con trâu này bán thế nào? Bổn công tử muốn.”

Thiếu niên áo lam bên cạnh hắn quét mắt nhìn Hắc Ngưu, Nhìn về phía thiếu niên áo lam nói: “Sở thích này của ngươi khi nào thì có thể biến đổi? Trâu có gì vui, nào có thú vị bằng liệt mã.”

Thiếu niên áo lam khoát khoát tay: “Ngươi không hiểu, đây tuyệt đối là một con trâu tốt. Ta chính là thích trâu, ngựa không thuần phục được lại không thể cưỡi, có ý nghĩa gì? Mà trâu cường tráng như vậy, nếu mang đi đấu trâu, rất có hi vọng được đệ nhất.”

Hắn nói xong, tiếp tục nhìn về phía đại lang: “Đang hỏi ngươi đấy đấy? Con trâu này bán thế nào?”

Đại Lang hoàn toàn bối rối. Hắn dĩ nhiên nhìn ra được thân phận của hai người này không đơn giản, cho nên không có trả lời ngay, mà là nhìn về phía Kiều Diệp, vẻ mặt hỏi thăm: “Tức phụ Ngũ Lang, phải làm sao bây giờ?”

Trong lòng của hắn đương nhiên là không muốn bán Tiểu Hắc nhưng nhìn cách ăn mặc của hai người này, cũng không phải là bọn họ chọc nổi, cho nên hắn cũng không biết phải làm sao, liền lập tức đi tìm người chủ chốt trong nhà.

Kiều Diệp cũng không ngờ rằng quý công tử này muốn mua trâu, nghe ý tứ là yêu thích đấu bò. Nàng biết thời cổ đại cũng có đấu bò nhưng khác với đấu bò của Tây Ban Nha. Có hai loại, một loại là người và trâu đấu, một loại là trâu và trâu đấu.

Đoán chừng người này đi mua trâu là loại thứ hai đấu, có chút giống với chọi gà. Ở thời hiện đại cũng có loại đấu trâu này.

Kiều Diệp đương nhiên không có khả năng bán Tiểu Hắc cho hắn. Thế là quả quyết cự tuyệt: “Chúng ta không bán trâu.”

Nói xong liền muốn dẫn Tiểu Hắc đi, lại bị thiếu niên áo tím ngăn cản đường đi: “Ta ra giá cao mua con trâu này với ngươi. Ba mươi lượng thì sao?”

Bình thường trâu cũng chỉ là mười lượng một con, hắn tăng giá gần gấp ba. Từ trong câu hỏi vừa rồi, hắn dĩ nhiên nhìn ra những người này lấy nữ tử gầy ốm này làm chủ.

Kiều Diệp lắc đầu: “Không bán.”

Thiếu niên áo tím nhíu mày: “Vậy năm mươi lượng.”

Kiều Diệp nhíu mày: “Đừng nói là năm mươi lượng, cho dù là năm trăm lượng cũng không bán.”

Thiếu niên áo tím ngẩn người, tiếp theo cười nhạo: “Ngươi đang trêu chọc bản công tử không? Năm trăm lượng cũng không bán?”

Tiếp theo từ trong ngực móc ra một chồng ngân phiếu, từ bên trong năm tấm đi ra, hướng về Kiều Diệp lắc lắc: “Năm trăm lượng, bán không?”

Ngưu trang kinh thành nuôi Ngưu Vương trị giá hơn ngàn lượng, nhưng đó là Ngưu Vương. Khẩu khí của nữ tử này thật đúng là lớn, hắn cũng không tin lấy ra năm trăm lượng, nàng có thể cự tuyệt được, đươngnhiên. Nếu nàng thật sự cầm, hắn ngược lại sẽ không cho nàng. Chứng tỏ nàng cố ý dọa dẫm hắn, hắn mới không mắc lừa, lại không nghĩ rằng Kiều Diệp chỉ liếc mắt nhìn ngân phiếu trong tay hắn một cái: “Đã nói không bán thì không bán.”

Lần này chẳng những công tử áo tím, ngay cả công tử áo lam cũng lộ vẻ kinh ngạc bất ngờ. Năm trăm lượng thật sự không bán.

Thiếu niên áo tím ngược lại cảm thấy hứng thú: “Đây chính là năm trăm lượng bạc, ngươi không động lòng sao? Chẳng qua chỉ là một con trâu mà thôi, năm trăm lượng bạc ngươi thật sự không bán?”

Hắn không nghĩ ra, nếu đổi thành người khác ba, năm mươi lượng thì khẳng định bán.

Kiều Diệp cười nói: “Ta nuôi nó như con trai, làm sao có thể bán.”

Lại hỏi ngược lại: “Nếu đổi thành người khác muốn mua con trai của ngươi, ngươi bán không?”

Hai người thiếu niên áo tím: “……”

Câu này khiến bọn họ phục rồi. Thế mà còn có người nuôi trâu như con trai, bọn họ một lời khó nói hết.

Thấy hai người không thể nào hiểu được, Kiều Diệp cười nói với Tiểu Hắc: “Bé ngoan, đến chào hỏi bọn họ.”

Mặc dù nàng không muốn bán trâu nhưng ngược lại có thể kết bạn với hai người. Dù sao hai người này rất có thể là mục tiêu của huynh muội Lục Châu Cẩn, dĩ nhiên không thể để cho huynh muội kia thành công. Coi như không phải mục tiêu của huynh muội Lục Châu Cẩn, hai người này cũng hẳn là có quan hệ với mục tiêu của đối phương.

Gần đây mỗi ngày Kiều Diệp đều nói chuyện với Đại Hắc Tiểu Hắc, dạy bọn chúng nghe ý của mình. Tiểu Hắc nghe hiểu được ý tứ chào hỏi, vì thế nhìn về phía hai thiếu niên, mở miệng kêu “Mu mu” vài tiếng.

Vốn dĩ nghe được lời của Kiều Diệp, hai thiếu niên sinh ra cảm giác dở khóc dở cười, cho dù con trâu này thông minh đến đâu, cũng không có khả năng nghe nàng, chào hỏi bọn họ. Ai biết vừa nghĩ như vậy xong, Hắc Ngưu này thật đúng là chào hỏi bọn họ.., cũng làm cho hai người trợn mắt há hốc mồm, một bộ không thể tin được.