Kiều Diệp sờ sờ Đại Hắc đang ngồi trên xe.
“Đúng vậy, nếu không thông minh ta cũng sẽ không muốn chúng nó.”
Thuận thế ném một viên thuốc màu mật ong vào trong miệng Đại Hắc. Đây thật ra là viên thuốc được trộn từ mật ong linh thủy, cũng là dùng để huấn luyện hai con trâu rừng. Biểu hiện tốt thì cho ăn một viên, nếu không mỗi lần nàng đều lấy nước linh tuyề để huấn luyện, lâu dần sẽ có người nhìn ra điểm không thích hợp.
Mật ong này là gần đây nàng lên núi tìm được. Nàng còn để Lục Thiều làm mấy cái thùng nuôi ong giúp. Sau đó xách theo lên núi, ở trong hộp ong bỏ thêm không ít linh thủy. Thành công hấp dẫn mấy tổ ong mật vào ở tronh thùng nuôi ong, nàng xách về nuôi ở trên núi hoang đã mua.
Trên núi có không ít hoa dại, có thể để cho chúng nó hút mật. Bất kể là sau này làm mỹ phẩm dưỡng da, nặn một số thuốc viên, đều không thể tách rời khỏi mật ong và sáp ong.
Hiện tại người nuôi ong lấy mật vô cùng ít, huyện thành cũng không có nhìn thấy người chuyên môn làm cái này. Trong chợ có bán mật ong, đều là thôn dân trên núi gặp, chọc được. Chỉ dựa vào lượng mật ong rừng thì không đủ, giá tiền lại cao, cho nên còn phải tự mình nuôi.
Chờ trồng xong dược liệu và cây ăn quả trên núi, vừa vặn những ong mật này cũng được linh thủy tẩy rửa qua một lần, phẩm chất ong mật bồi dưỡng ra được sẽ rất tốt. Đến lúc đó có thể nuôi ong với số lượng lớn.
Cách mỗi hai ba ngày, nàng sẽ đi lấy mật ong và hái thuốc, còn thuận tiện đi đút cho đại mãng một ít mật hoàn.
Hiện tại đại mãng rất thân cận và yêu thích nàng, cũng “nghe” đã hiểu không ít lời của nàng, có thể bắt được ý tứ động tác của nàng. Chờ nhà mới sửa xong, có thể mang về nhà nuôi.
Tiểu Hắc thấy thế, cũng lập tức chen tới, thân mật cọ vào cánh tay Kiều Diệp. Đồng thời kêu “Mu mu” với cái xe kéo. Ý tứ là nó cũng muốn kéo.
Kiều Diệp đút cho nó một viên thuốc, vuốt đầu nó nói: “Hiện tại chỉ có một cái giá xe, để nương ngươi kéo trước, lần sau lại đổi ngươi.”
Tiểu Hắc vốn thông minh, trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều uống linh thủy ăn mật ong hoàn, khién nó càng có linh tính. Đại khái có thể hiểu ý của Kiều Diệp, vì vậy lại cọ cọ nàng, vẫn muốn đi theo bọn họ.
Kiều Diệp cũng chuẩn bị mang theo Tiểu Hắc cùng đi nhận biết đường. Nàng gõ gõ đầu Tiểu Hắc dặn dò: “Ngươi đi dò đường nhưng ngươi phải đi theo bên cạnh, cũng không thể chạy lung tung giương oai. Nếu không ta liền không cần ngươi nữa ném trở lại trên núi đấy.”
Tiểu Hắc thông minh có linh tính hơn Đại Hắc, chỉ là tính tình còn có chút hoạt bát. Tiểu Hắc nhanh trí đảo mắt, quay sang kêu lên “Mu mu mu”, ý là đã biết.
Nhìn thấy bộ dạng nghé con có linh tính lại thân cận Kiều Diệp, đám nam đinh Lục gia đều hâm mộ không thôi. Bọn họ cũng rất muốn có hai con trâu rừng ngoan ngoãn như vậy! Chỉ tiếc, hai tên đen này không để ý tới bọn họ.
Sau khi xe bò rời khỏi, Kiều Diệp và Lục Thiều lên xe ngồi xuống trước. Bốn huynh đệ Đại Lang chuyển nhang muỗi lên xe xong cũng muốn lên.
Đại Hắc không làm nữa, hung hăng kêu bọn họ, không cho phép bọn họ xông lên. Tiểu Hắc lại càng xông tới, cúi đầu dùng sừng trâu chĩa vào bọn hắn, một bộ các ngươi dám lên, ta liền húc các ngươi.
Bốn người Đại Lang muốn khóc, hai con trâu chết này đối đãi quá khác nhau. Gần đây bọn họ cũng đút không ít đồ ăn cho bọn chúng đấy.
Kiều Diệp thấy thế không khỏi bật cười, hai con trâu quậy này quá gian xảo, còn biết bắt nạt kẻ yếu, chúng nó không dám đối xử với Lục Thiều như vậy. Đặc biệt là trước đó Tiểu Hắc khiêu khích Lục Thiều, bị hắn dùng vũ lực thu thập một trận, lúc đối mặt với hắn liền ngoan không chịu được.
“Được rồi, sau này các ngươi kéo xe, người trong nhà đều phải lên ngồi. Tiểu Hắc, ngươi thu hồi sừng trâu đứng sang một bên cho ta. Đại Hắc, ngươi thành thành thật thật kéo xe.”
Nàng vừa mở miệng, bầu không khí vốn giương cung bạt kiếm nháy mắt tiêu tán. Đại Hắc quay đầu, thành thành thật thật chuẩn bị kéo xe. Tiểu Hắc cũng ngẩng đầu, không dùng sừng trâu nữa, còn ngoan ngoãn đi đến đứng bên cạnh Kiều Diệp.
Kiều Diệp lúc này mới cười sờ đầu nó: “Vậy là đúng rồi, thật sự là bé ngoan.”
Tiểu Hắc thích Kiều Diệp khích lệ, vì vậy vui sướng “Mu mu”.
Lúc này đã có thôn dân đến bán cây Ngải Thảo và quả Thông. Thấy cảnh này, ai cũng lấy làm lạ không thôi. Chờ xe bò đi xa, liền không nhịn được thảo luận.
“Thật sự là thần, hai con trâu này cũng quá thông minh, so với chó săn nhà A đại thúc còn nghe lời thông minh nhân tính hơn. Còn biết lấy lòng ai, hung với ai, hai con trâu này giống như thành tinh. Cho nên vẫn là tức phụ Ngũ Lang lợi hại, ngay cả trâu như vậy cũng có thể thu phục. Đây cũng không phải là trâu rừng bình thường, quá có linh tính. Không chừng là Hà Bá đại nhân ban cho tức phụ Ngũ Lang. Không cần nói, thật sự có khả năng.”
Kiều Diệp vẫn chưa biết, các thôn dân đã não động, đem hai con trâu rừng thông minh có linh tính nghe lời như vậy, quy về trên người Hà Bá đại nhân nhưng biết rồi, cũng sẽ không phản đối, còn rất vui lòng cho bọn họ mở ra dạng não động này. Sau này có cái gì, dù sao cũng có thần sông đại nhân giúp nàng gánh.
Trên đường đi, chỉ cần có người đi ngang qua đều sẽ không nhịn được mà dò xét hai con trâu, không ít người đều có thể nhìn ra được, đây cũng không giống như là trâu bò bình thường.
Đến huyện thành, thậm chí còn gặp được mấy người đến đây hỏi thăm, muốn mua trâu, thật sự là hai con trâu vừa nhìn thấy bộ dáng tinh khí và khỏe mạnh nhanh nhẹn này, liền không giống trâu nhà.
Nhân sĩ yêu trâu, vừa nhìn đã thấy ngứa ngáy trong lòng. Kiều Diệp chỉ có thể không ngừng cự tuyệt.
Bốn người Đại Lang nhìn thấy cũng không nhịn được, cảm thấy đặc biệt kiêu ngạo.
Nhìn xem, trâu nhà bọn họ đều không giống nhà khác, hấp dẫn nhiều ánh mắt của nhiều người như vậy. Cũng bởi vì hai con trâu quá xuất chúng.
Sau khi đưa xe bò đến nơi đậu cố định. Kiều Diệp nói với Tam Lang: “Tam đường ca, ngươi ở chỗ này trông coi chờ chúng ta trở về nhé.” Thật ra nàng cũng không ngờ, hai con đen nhà mình lại hấp dẫn người ta như vậy.
Tam Lang gật đầu nói: “Được, ta canh giữ. Nếu không ta cũng sợ trâu nhà chúng ta bị người trộm đi.”
Lục Thiều cười nói: “Nơi này đã giao tiền, cũng không dám có người trộm trâu. Nhưng chỉ sợ có người đến muốn sờ hoặc là trêu chọc trâu, Đại Hắc mà mất hứng liền làm người ta bị thương.” Có nhiều người tay tiện như vậy.
Lục Thiều cũng nói: “Tam ca nếu có chuyện gì huynh cứ đi tìm quản sự ở đây, ai muốn mua trâu thì đừng để ý tới.”
Tiểu tức phụ nuôi hai con trâu rừng, vừa nhìn đã biết là trâu tốt, cho nên mới gây chú ý. Nhưng cũng không có gì, dù sao sau này nhà bọn họ sẽ càng ngày càng có nhiều thứ đáng chú ý. Nếu như ngay cả hai con trâu cũng không dám đưa đến huyện thành, trong khoảng thời gian gần đây hắn cũng lăn lộn vô ích rồi.
Mặc dù Lục Thiều còn nhỏ nhưng mấy người Tam Lang đều nghe lời hắn: “Được rồi.”
Đám người Kiều Diệp lấy đồ xuống rồi định rời đi. Nàng dặn dò Đại Hắc Tiểu Hắc ngoan ngoãn ở lại chỗ này. Nếu dám đả thương người gì, liền trực tiếp đưa về trong núi tiếp tục làm trâu rừng, Mật ong hoàn liền càng đừng hòng muốn.
Đại Hắc rất hiểu chuyện, ọ ọ ọ đồng ý. Tiểu Hắc nhất định phải đi theo bên cạnh Kiều Diệp, không muốn ở lại chỗ này.
Nhìn đôi mắt trâu to ngấn nước của nó, ngoan ngoãn làm nũng nhìn mình. Kiều Diệp vẫn không nhịn được mềm lòng, vì vậy để Đại Hắc lại, mang theo Tiểu Hắc đi.
Huyện thành cũng không phải không cho xe bò và bò đi lại, chỉ là xe bò từ bên ngoài đến phải đi đến nơi cố định, không được phép đậu trên đường phố.
Trong huyện thành có nhà có trâu, sẽ đánh xe bò đi qua đường phố, xe dừng ở trong nhà mình là được, cho nên Kiều Diệp mới đồng ý mang Tiểu Hắc theo.
Ở một con đường, Kiều Diệp dẫn theo Đại Lang và Lục Thiều, Nhị Lang Tứ Lang tách ra.
Đại Lang theo cô đi gặp lão thái thái, Nhị Lang và Tứ Lang ra chợ bán nhang muỗi, Lục Thiều đi tìm Kỷ Tùng Bách đưa nến.
Kiều Diệp và Đại Lang vừa đi vào trong ngõ nhỏ, liền gặp mấy lão thái thái, còn chủ động cười chào hỏi Kiều Diệp.
Kiều Diệp cũng rất lễ phép chào hỏi bọn họ, còn thân thiết nói chuyện phiếm vài câu. Khiến các lão thái thái đều rất thích nàng.
Nhìn thấy nàng lôi kéo Tiểu Hắc, từng cái còn nhịn không được khen là trâu tốt.
Huyện thành không có người nuôi trâu, dĩ nhiên không phân biệt được trâu nhà cùng trâu rừng, cho nên tưởng rằng Lục gia nuôi trâu nhà. Kiều Diệp đương nhiên cũng không giải thích.
Chờ đến khi đi đến cửa hàng lương thực, Lục lão thái thái dẫn theo hai cháu gái chủ động đi ra.
Lão thái thái vẻ mặt vui mừng tươi cười: “Tức phụ Ngũ Lang, ngươi đến thăm ta?” hơn nửa tháng không gặp tức phụ Ngũ Lang, bà còn nghĩ đến nàng