Lục Thanh Vinh còn có chút hối hận, hôm nay hưu mộc không nên ở nhà.
“Nương, người đang làm gì vậy? Ta làm sao có thể cảm thấy ngài chướng mắt, càng không có khả năng không chứa được ngài.”
Hắn vội vàng đứng dậy, kéo lão thái thái: “Ta cầu ngài đừng làm rộn.” Nếu như bị hàng xóm bên cạnh nghe được, không biết sẽ truyền thành dạng gì.
Lục lão thái thái không đứng dậy, ngồi khóc một hồi. Chờ Lục Thanh Vinh và Úc Uyển Chi luôn xin lỗi chịu thua, lúc này mới chậm rãi để tiểu nhi tử kéo ngồi lên ghế. Ngoài miệng còn chưa ngừng lại: “Các ngươi cái đồ bất hiếu mất lương tâm này…”
Lục Thanh Vinh có chút muốn điên rồi nhưng lại không dám nói cái gì trêu chọc đến lão thái thái. Đây là mẹ ruột của hắn, hắn có thể làm sao bây giờ? Vì sao hắn không thể sinh ra ở nhà giàu sang, có một mẹ ruột tri thư đạt lý, haiz!
Lão thái thái mắng mệt mỏi, liền bảo Lục Châu Lam rót nước cho bà.. Ngoại trừ lăn lộn Úc Uyển Chi ra, lão thái thái cũng thu thập ả con hoang này không ít.
Bà có thể cảm giác được hai tiểu bạch nhãn lang đối với mình có oán khí rất lớn, thậm chí mang theo chút hận. Thật sự là nuôi uổng công nhiều năm như vậy, cho nên đối phương càng như vậy, lão thái thái càng phải giày vò.
Gần đây Lục Châu Cẩn đều đến học đường ở, Lục Châu Lam chỉ có thể chịu đựng, bằng không một khi nàng ta không nghe, hoặc là đáp lại hai câu, chẳng những sẽ bị lão thái bà mắng bất hiếu, đối phương còn biết làm trầm trọng thêm giày vò mẹ nàng ta, còn muốn đi ra ngoài cùng đám lão thái bà cả ngày nói chuyện nhà đông dài nhà tây ngắn, nói mẹ con bọn họ không tốt.
Lục Châu Lam bị thu thập mấy lần, hiện tại cũng chỉ có thể mặt ngoài ngoan. Rót nước cho lão thái thái, liền lập tức lui về phía sau.
Lão thái thái mắng khô miệng, một hơi uống hết. Sau đó còn cảm thấy có chút đói. Thế là để đại lang trộn lương bì cho bà cùng bốn tôn tử tôn nữ khác ăn. Ngũ Nha rất thông minh, vừa nghe lời này lập tức đi phòng bếp ôm bát đũa đi ra, mà vừa vặn chỉ có năm người bọn họ.
Vừa rồi lão thái thái ở bên ngoài chưa ăn đủ, bởi vì không muốn chia cho những người khác ăn, cho nên liền nhịn không tiếp tục ăn. Lúc này khóc mệt mắng mệt, thế là ăn hết một bát. Sau khi ăn xong, cảm thấy còn chưa đủ: “Đại Lang, cho ta thêm một bát nữa.”
Đại Lang nuốt một ngụm nước bọt: “Dạ!” Hắn nhìn đã cảm thấy đói bụng. Sớm biết vậy đã không nói với bà nội là bọn họ ở nhà đã ăn rồi.
Lão thái thái thêm một bát ăn, bốn người Ngũ Nha cũng cúi đầu ăn vui vẻ. Đến đây mấy ngày, cuối cùng cũng được ăn một bữa ngon.
Mặc dù bọn họ không kén chọn nhưng Ngũ thẩm làm đồ ăn thật sự là quá khó ăn. Nếu như không phải thói quen không thể lãng phí lương thực, càng biết mùi vị đói bụng là như thế nào thì bọn họ đều không muốn ăn những đồ ăn kia. Nhưng cũng may, mỗi lần bà nội đều ép Ngũ thẩm và ả con hoang ăn hết số còn lại. Trong lòng bọn họ dễ chịu không ít, dù sao khó ăn mọi người cùng nhau khó ăn.
Nhìn thấy mấy người ăn ngon lành như vậy, ba người Lục Thanh Vinh đều cảm thấy đói bụng. Mấy ngày nay Lục Thanh Vinh ăn không ngon, ban ngày ăn ở huyện học, buổi tối lại phải về. Hắn biết tài nấu nướng của thê tử chẳng ra sao, lại không nghĩ rằng kém đến mức này. Mỗi ngày ăn cơm, với hắn mà nói đã là một chuyện thống khổ.
Bữa sáng sáng hôm nay cũng rất khó ăn, hắn cũng không ăn được mấy miếng. Vì vậy cảm giác được bụng kêu ục ục, vì thế nói với Đại Lang: “Đại Lang, cho chúng ta một bát nữa.”
Đại lang muốn trợn trắng mắt, Ngũ thúc trước kia còn mắng bọn họ không có ánh mắt, chính hắn không phải còn không có sao? Hắn không làm gì, mà là nhìn về phía lão thái thái: “Bà nội, ngũ thúc nói một nhà bọn họ muốn ăn.”
Lúc này lão thái thái mới ngẩng đầu, liếc con trai và con dâu một cái: “Bọn họ ăn cái rắm. Đây là con dâu bọn họ không thích nhất, làm đến hiếu kính ta, không liên quan đến. Ta sợ bọn họ sẽ bị nghẹn, không cho.”
Nói xong còn lườm tiểu nhi tử một cái: “Ngươi muốn ăn cái gì, để thê tử ngươi làm cho ngươi.” Tên khốn này thật sự là không có lương tâm, ngay cả bát cơm cũng muốn cướp từ trong miệng bà. Thật sự là làm cho bà thất vọng đau khổ. Cho nên muốn ăn à, ăn cái rắm!”
Đại Lang không che giấu vẻ hả hê nhìn về phía Lục Thanh Vinh: “Ngũ thúc, bà nội sợ các ngươi bị nghẹn, để các ngươi ăn rắm.”
Lục Thanh Vinh: “……”
Hắn bị chọc giận gần chết, giơ tay chỉ chỉ đại lang: “Hỗn trướng, sao ngươi lại nói chuyện với trưởng bối như vậy?”
Lá gan của đám tiểu bối Lục gia càng ngày càng lớn. Trước kia ở trước mặt hắn, nguyên một đám giống như chim cút. Bây giờ lại còn dám chống đối châm chọc hắn. Làm càn, quá càn rỡ!
Đại lang tận mắt thấy ngũ thúc bị tức phụ ngũ lang chỉnh thảm như vậy. Bây giờ một chút cũng không sợ, hắn bĩu môi nói: “Ngũ thúc, người đừng giội nước bẩn lên ta. Ta chỉ chuyển lời của bà nội. Nếu ngươi tức giận, cũng đừng hướng về phía ta!”
Lão thái thái nghe xong, lại ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thanh Vinh hỏi: “Lão Ngũ, ngươi đây là có ý kiến với ta? Có lửa gì cứ phát lên ta là được, sao phải mắng Đại Lang.”
Lục Thanh Vinh hít sâu một hơi: “Nương, ta nào dám có ý kiến với người, người suy nghĩ nhiều rồi. Ngài ăn, bọn ta nhìn, được chưa?” Hắn lúc này đã đủ tức giận rồi.
Trong lòng lại ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời lão Kiều gia một lần. Nếu không phải hôm nay nha đầu chết tiệt kia bày trò, hắn đem chữ “Lục” viết ngược lại. Nha đầu chết tiệt kia thật sự là quá đáng giận, ở lại trong thôn cũng không yên tĩnh. Mấy người Đại Lang cũng hoàn toàn bị dạy hư.
Lão thái thái lúc này mới hừ hừ: “Như vậy còn tạm được.”
Chờ sau khi bà và mấy tôn tử tôn nữ thoải mái ăn no, liền để mẹ con Úc Uyển Chi đi thu dọn rửa chén.
Mẹ con Úc Uyển Chi chỉ có thể nghẹn khuất thu thập bát đũa, cầm đi phòng bếp rửa. Trước đó mười ngón tay của hai người không dính nước xuân, bây giờ nhìn tay của mình, đều cảm thấy thô hơn rất nhiều. Lão thái thái lại tiếp tục giày vò, bọn họ phải làm sao bây giờ!
So sánh với mẹ con Úc Uyển Chi trong phòng bếp u sầu, tâm tình lão thái thái lại rất tốt. Khen Kiều Diệp một trận, để đại lang nhắn lời trở về, còn nói bà ở tại huyện thành không tệ, muốn ở lâu một đoạn thời gian, để bọn họ yên tâm.
Nghe nói như thế, Lục Thanh Vinh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Cái gì gọi là còn muốn ở thêm một đoạn thời gian? Hắn có thể nói không muốn ở không?
Ba người Đại Lang cười đồng ý, lúc này mới rời đi, đến chợ bán nhang muỗi.
Lão thái thái ăn uống no đủ, lại dẫn cháu gái ra ngoài tìm các tỷ muội tán gẫu. Thuận tiện nói tiếp con dâu và ả con hoang có bao nhiêu phế, cái gì cũng làm không tốt, cũng bởi vì mấy ngày gần đây lão thái thái tuyên truyền, thanh danh Úc Uyển Chi ở các hộ gia đình phụ cận càng ngày càng kém. Ngay cả Lục Châu Lam cũng không ngoại lệ.
Phụ cận đã từng có người đánh chủ ý với Lục Châu Lam, muốn cưới nàng vào cửa, hiện tại lập tức bỏ đi loại ý nghĩ này. Loại nha đầu cả ngày học mẹ nàng chỉ biết khóc sướt mướt, hết ăn lại nằm này, nhà bọn họ cũng không dám nhận.
Bán xong nhang muỗi trở về, mấy người Đại Lang cũng không nhàn rỗi. Chạy tới đất hoang ở cửa thôn bên kia, giúp đỡ xây dựng xưởng. Bọn họ hiện tại hăng hái mười phần, chỉ hy vọng nhanh xây dựng nhà xưởng xong, bọn họ liền có thể làm quản sự.
Chạng vạng tối, người làm công tác mới tản đi. Mỗi ngày Lục gia cho mười lăm văn tiền công một ngày, còn bao một bữa cơm trưa có thịt ăn ngon muốn nuốt lưỡi. Cho nên cho dù lúc này mới kết thúc công việc, tất cả mọi người không có ai không vui, cho dù là ở công trường hay là về nhà, miệng đều tán dương Lục gia.
Trọng điểm là khen cặp vợ chồng nhỏ Lục Thiều và Kiều Diệp, cũng làm cho thanh danh của hai người từ không tốt, đến bình thường, lại đến nhanh chóng chuyển biến tốt. Trái ngược với ngũ phòng trên huyện thành.