Như chứng minh lời Kiều Diệp nói, Tiểu Ngưu lại dùng đầu trâu cọ vào cánh tay của nàng.
Kiều Diệp cười vỗ vỗ đầu của nó: “Bé ngoan, trở về cho các ngươi đồ ăn ngon.” Tiểu ngưu liền kêu “Mu mu”, như là đang đáp lại nàng.
Các thôn dân thấy mà lấy làm kỳ lạ không thôi, cũng có người sinh tiểu tâm tư. Nếu trâu rừng trên núi này đều ngoan như vậy, vậy bọn họ cũng có thể đi bắt mấy con để nuôi.
Một con nghé con nửa lớn, lại cường tráng như vậy, kích thước không khác trâu trưởng thành mà nhà người bình thường nuôi là bao. Nếu đi mua, ít nhất cũng phải tốn mười lượng bạc, mua không nổi.
Có người nói: “Con trâu rừng này thật ngoan, tức phụ Ngũ Lang ta cũng thử xem?”
Kiều Diệp biết bọn họ nghĩ gì, vì vậy cười nói: “Bọn chúng chỉ ngoan với ta như vậy, không có khả năng để các ngươi sờ. Nhưng ngươi cũng có thể thử xem.”
Nàng có sức mạnh cùng kỹ xảo đối phó hai con trâu rừng, còn có linh thủy dụ dỗ chúng nó. Cho nên mới có thể thu phục mang về nhưng các thôn dân muốn đi thâm sơn bắt một con trâu rừng thu phục để nuôi, vậy cơ bản là không đùa được. Cho nên phải để cho bọn họ biết, trâu rừng chính là như A đại thúc nói không có khả năng nuôi trong nhà mà. Có thể nuôi cũng chỉ là loại trường hợp đặc biệt này của nàng.
Người nọ vừa nghe xong nhếch miệng cười nói: “Đối với ngươi đều ngoan như vậy, đối với chúng ta hẳn là cũng không sai biệt lắm nhỉ.”
Nói xong liền đi về phía Kiều Diệp, chỉ là khi còn cách gần một trượng, hai con trâu vốn đang yên tĩnh đột nhiên trở nên nóng nảy. Tiểu Ngưu dữ dằn kêu “Mu mu” với thôn hán, móng trước càng là bắt đầu cào đất, một bộ khúc nhạc dạo muốn công kích. Tiếng kêu “Mu mu” này cùng Kiều Diệp vừa rồi, hoàn toàn là hai loại khí thế cùng cảm giác khác nhau.
Đại Ngưu mặc dù không có động tác nhưng dã tính mười phần hung hăng “Mu mu” hướng thôn hán kêu, cũng khiến cho thôn hán muốn tiến lên mò trâu sợ hết hồn, không dám tiến lên nữa.
“Cái này, bọn chúng làm sao thoáng một phát hung dữ như vậy?”
Kiều Diệp nhún vai nói: “Bởi vì bọn chúng ngoan với ta thôi. Ta ở trong núi sâu đã thuần phục chúng nó. Nếu những người khác dám đụng vào, chúng nó sẽ công kích. Những con trâu rừng khác cũng vậy. Ta phát hiện lúc bọn chúng vừa mới giết chết một con báo gấm.”
Sau đó nàng ta gỡ lưới cây vốn đang kéo ra, lộ ra con báo bên trong. “Xem đi, đây là con báo đó đấy.”
Lúc trước lực chú ý của các thôn dân đều đặt trên Kiều Diệp và hai con trâu, còn không chú ý đồ vật nàng đang kéo.
Lúc này mọi người mới ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên thấy dưới lá cây là một con báo chết.
Ai nấy đều giật nảy mình, ánh mắt nhìn về phía hai con trâu rừng cũng thay đổi.
Thứ này quả nhiên rất hung, không phải có thể nuôi trong nhà.
Có người nhịn không được tò mò hỏi: “Tức phụ Ngũ Lang, vậy ngươi làm sao thuần phục chúng nó?”
Kiều Diệp biết mọi người chắc chắn tò mò.
Cách đó không xa có một tảng đá lớn.
Nàng đi qua, duỗi ra nắm đấm đối với tảng đá lớn chính là ba nắm đấm. Tiếp theo các thôn dân chỉ thấy khối đá lớn nhìn qua rất cứng kia, lại bị Kiều Diệp ba quyền đập nứt.
Từng người trợn tròn mắt đều là không thể tin được, giống như là bị dọa choáng váng. Đương nhiên đây làKiều Diệp cố ý.
Thứ nhất là không hy vọng các thôn dân bởi vì muốn có trâu miễn phí, liền bỏ qua nguy hiểm tính mạng đi bắt trâu rừng. Nếu xảy ra chuyện nàng không gánh nổi trách nhiệm.
Thứ hai cũng là vì bày ra thực lực cùng hung hãn đối với bọn họ, mục đích là muốn uy hiếp.
Như vậy về sau ai muốn đánh chủ ý lên Lục gia hoặc là nàng, cũng phải cân nhắc một chút, có thể chịu được mấy quyền của nàng hay không.
Nàng mở miệng nói: “Cứ thuần phục chúng như vậy.”
Các thôn dân có mấy tên đại hán, thấy thế cũng nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Kiều Tam Nha này quá hung hãn, dọa người.
Một mực hỏi Kiều Diệp, thôn hán muốn nuôi trâu rừng lập tức bỏ đi ý nghĩ này, lại ngượng ngùng nói: “Hóa ra thuần phục như vậy, khó trách chỉ nghe lời ngươi.”
Má ơi, với sức lực của Kiều Tam Nha, đừng nói là trâu rừng, sợ là hổ cũng đánh được. Khó trách trâu rừng ở trong tay nàng còn ngoan hơn trâu nhà. Không dám so, bọn họ không dám so, không hổ là người từng phụng dưỡng thần sông đại nhân, không giống với bọn họ. Những thôn dân khác vây xem góp vui cũng có ý nghĩ như vậy.
Kiều Diệp thấy bọn họ đều thu hồi tâm tư bắt trâu rừng, lúc này mới một lần nữa sửa sang lại lưới trên mặt đất.
Nàng nói: “Vậy các ngươi bận rộn đi, ta về nhà.”
Mọi người khách khí cười nói: “Đi đi đi, trên đường đi chậm một chút.”
Đối với Kiều Diệp, bọn họ hiện tại không tự giác nhiều hơn một loại tôn trọng cùng sợ hãi không nói ra được.
Kiều Diệp đưa tay sờ lên hai con trâu, trấn an cảm xúc của chúng nó xuống. Lúc này mới kéo con báo, mang theo hai con trâu đi về phía thôn.
Đi không bao xa, liền nghe được người phía sau đang nghị luận.
“Trước kia nghe nói Kiều Tam Nha sức lực lớn, thật không nghĩ tới lớn như vậy. Cũng may trước kia nàng tuy khí lực lớn lại ngốc nhưng không loạn đánh người. Nếu không, người lão Kiều gia hiện tại sợ là đã chết hết rồi. Cũng may nàng không đánh người lung tung. Ta còn muốn lên núi bắt một con trâu rừng nuôi nhưng cái đồ chơi này lại thật sự ngay cả báo cũng có thể giết chết, hiện tại cũng không dám nữa. Đúng, Kiều Tam Nha có sức lực, còn có thần sông đại nhân phù hộ, không phải là thứ mà chúng ta có thể so sánh. Cho nên muốn nuôi trâu rừng, cũng phải có mệnh nuôi. Lại nói, Kiều Tam Nha bưu hãn như vậy, mấy quyền liền có thể đánh nứt tảng đá, thuần phục trâu rừng, thân thể Ngũ Lang nhỏ bé kia, chịu được không?
“- Ha ha, ta còn rất tò mò, Ngũ Lang có thể chịu được hay không. Ngũ Lang…”
Kiều Diệp nghe những người này càng nói càng không hợp thói thường, đều rất im lặng. Nàng cũng không phải là cọp cái thật, chẳng lẽ còn có thể ăn Ngũ Lang? Những người này thật sự là quá quan tâm, hơn nữa nàng phát hiện mỗi ngày trời chưa sáng Lục Thiều sẽ rời giường, sau đó đi vào rừng dưới chân núi luyện võ.
Có một ngày nàng tò mò đi theo xem, hắn cũng không che giấu. Xem xét những chiêu thức và trình độ thuần thục kia, có thể khẳng định võ công của người kia không kém.
Nàng cũng từng luyện võ nhưng hiển nhiên Lục Thiều luyện không biết là phiên bản bao nhiêu của nàng. Mặc dù không có võ công khoa trương như phim truyền hình và tiểu thuyết nhưng đoán chừng không tốn bao lâu, chờ tố chất thân thể của hắn tăng lên, một chọi nhiều là không có vấn đề, cũng không phải là những người này nghĩ, Ngũ Lang là gà yếu thân thể thư sinh nhu nhược.
Kiều Diệp mang theo trâu rừng về nhà. Rất nhanh, trong thôn đã truyền khắp chuyện tức phụ Ngũ Lang lá gan không phải lớn bình thường, chẳng những vào núi sâu, lại còn mang ra hai con trâu rừng muốn thả vào nhà nuôi.
Con trâu rừng kia vừa to vừa hung, tùy tiện đâm chết hai người cũng không thành vấn đề nhưng ở trước mặt nàng lại dịu dàng ngoan ngoãn giống như cừu non. Hơn nữa chúng nó đều là bị tức phụ ngũ lang đánh phục, nàng ta một quyền có thể đập vỡ tảng đá lớn.
Trong thôn vốn chính là như vậy, một khi có chút gió thổi cỏ lay gì đó liền muốn nghị luận bát quái không ngừng.
Đợi truyền đến cuối cùng, còn thành tức phụ Ngũ Lang đánh mấy quyền, ngay cả báo cũng có thể đánh chết, không tin sao? Tức phụ Ngũ Lang đã mang con báo chết về, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy. Nếu Kiều Diệp biết, chắc chắn là mặt đen sì. Con báo, rõ ràng là bị Đại Ngưu húc chết!
Nhưng mà cõng một cái nồi như vậy, nàng cũng không ngại cõng. Dù sao đổi thành nàng, lấy khí lực cùng với kỹ xảo vật lộn, nàng xác thực cũng có thể đánh chết con báo. Hung danh lan xa có đôi khi cũng không phải chuyện xấu.