Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 112: Nàng cũng sẽ không khách khí…




Thôn Trường Bình.

Chờ buổi tối trở về phòng nghỉ ngơi, Kiều Diệp giật giật cổ có chút tê dại.

Lục Thiều vừa vặn thấy, không khỏi hỏi: “Mệt mỏi rồi?” Lại bổ sung: “Việc kiếm tiền không vội, ngươi đừng mệt mỏi.”

Kiều Diệp cười nói: “Ta không sao, chỉ là lúc trước cúi đầu thắp hương bảo trì động tác này hơi lâu, cổ và bả vai mới có chút không thoải mái.”

Lục Thiều suy nghĩ một chút: “Nếu ngươi không ngại, ta có thể xoa bóp giúp ngươi.”

Kiếp trước hắn luyện võ xong, cảm giác không thoải mái hoặc là chỗ nào cứng ngắc, sẽ có người chuyên môn giúp hắn xoa bóp để sơ giãn gân cốt.

Mặc dù hắn chưa từng học chuyên môn nhưng cũng ít nhiều biết một chút.

Kiều Diệp cười nói: “Đương nhiên không ngại rồi. Vậy ta là ngồi hay là nằm?”

Lục Thiều nghe câu nói có chút nghĩa khác này, đầu tiên là ngẩn người. Tiếp theo hắn chỉ chỉ cái ghế cách đó không xa: “Ngươi ngồi, ta xoa bóp giúp ngươi nhé.”

Kiếp trước kiếp này, hắn cùng nữ tử đều không có tiếp xúc tay chân gì. Mặc dù ngủ chung giường với tiểu tức phụ nhưng ngày đầu tiên cho dù nằm chung một cái chăn, bọn họ cũng cách một khoảng cách. Sau đó mỗi người đắp một cái chăn.

Kiều Diệp đi tới ngồi xuống trước, Lục Thiều mới đứng dậy đi tới sau lưng nàng. Đưa tay đặt ở cổ vai của nàng, bắt đầu xoa bóp.

“Lực đạo này được chứ?”

Kiều Diệp được xoa bóp rất thoải mái, cười trêu chọc: “Được, trình độ nắn vai của ngươi rất không tệ đấy!”

Lục Thiều biết khi tâm trạng nàng thật tốt sẽ gọi mình là Thiều Thiều, cũng không phải là ý tứ thân mật, chỉ là đùa giỡn thôi.

Hắn mặt mày tươi cười tiếp tục bóp: “Ngươi cảm thấy thoải mái là tốt rồi.”

Kiều Diệp được xoa bóp đến cả người thư giãn, cơn buồn ngủ càng là từng đợt ập tới. Nàng không cẩn thận liền ngủ mất.

Lục Thiều cảm giác nàng hít thở đều đều, nghiêng người nhìn quả nhiên đã ngủ. Hắn mới dừng tay.

Nghĩ nghĩ, vẫn đưa tay ôm lấy Kiều Diệp. Đầu tiên nàng ủi ủi vào lòng ngực hắn, ngửi thấy mùi quen thuộc, mới an tĩnh lại.

Điều này khiến Lục Thiều cứng đờ tại chỗ, tai không khỏi hơi đỏ. Chờ đến khi nàng bất động, lúc này mới ôm nàng đặt lên giường, cởi giày đắp chăn cho nàng.

Lục Thiều cúi đầu nhìn Kiều Diệp ngủ say, chỉ cảm thấy càng nhìn càng dễ thương.

Một lát sau, hắn thu hồi ánh mắt đi đến trước bàn sách, thu lại thoại bản ngày mai phải mang đến huyện thành.Tiếp theo cầm lấy sách muốn khoa cử xem.

Mặc kệ là vì mình, hay là vì tiểu nương tử, hắn đều phải cố gắng thi qua cửa một lần duy nhất, cho nên dù trí nhớ phi thường tốt, kiếp trước vẫn luôn đọc sách nhưng mỗi đêm hắn vẫn sẽ củng cố.

Sáng sớm hôm sau, Lục Thiều và Lục Lão Tứ cùng tới huyện thành.

Mấy người Đại Lang cũng ngồi xe bò, đi huyện thành bán nhang muỗi và nến.

Kiều Diệp thì cõng một cái gùi lớn, đặt một cái cuốc nhỏ vào trong, một mình đi tới một ngọn núi lớn phía sau thôn.

Ngọn núi này không phải là nơi nàng muốn mua, mà là ngọn núi ở mặt sau, liên miên trập trùng liên tiếp mấy thôn còn có một tòa thành khác. Xem như hơn phân nửa là rừng sâu núi thẳm nguyên thủy.

Thôn dân mấy thôn gần đó đều chỉ dám hoạt động trong phạm vi dưới sườn núi. Đi sâu vào trong sẽ gặp phải mãnh thú. Đã từng xảy ra chuyện thôn dân vào núi bị dã thú cắn chết, cho nên sau này ngoại trừ thợ săn lá gan rất lớn, những người khác cũng không dám xâm nhập sâu hơn.

Kiều Diệp gần đây ăn ngon ngủ ngon, cách mỗi hai ba ngày còn có thể nấu một lần dược thiện bổ khí huyết. Chẳng những khí sắc khá hơn một chút, thân thể cũng không suy yếu giống như vừa mới đến.

Lúc này mới chuẩn bị tiến vào núi sâu một lần, đi tìm một ít dược liệu, cùng với một ít thực vật thiên nhiên nhuộm màu. Nhìn xem trên núi có thứ gì tốt hay không.

Bước chân của nàng rất nhanh, tốn hơn một canh giờ, mới bắt đầu tiến vào núi sâu.Càng đi, xung quanh càng yên tĩnh nhưng giống loài cũng càng ngày càng phong phú.

Nàng tìm được không ít dược liệu dài, thực vật nhuộm màu cũng rất nhiều.

Một đường đi về phía trước, nàng hơi mệt mỏi ngồi dưới một gốc cây đại thụ nghỉ ngơi. Lấy bánh ngọt ra ăn mấy miếng, vừa ăn vừa cảnh giác đánh giá chung quanh.

Tiếp theo trong lúc vô tình nhìn thấy cách đó không xa có một đám tiểu hồng cầu, ánh mắt nàng sáng lên. Đứng dậy đi qua xem xét, quả nhiên là nhân sâm. Xem ra tuổi tác còn khá cao.

Nàng lấy ra cái cuốc nhỏ, chuẩn bị đào gốc nhân sâm này lên. Tiếp theo mẫn cảm cảm cảm giác được, từ trên cây bên cạnh một đạo bóng dáng nhanh chóng đánh tới, muốn cuốn lấy nàng.

Kiều Diệp nhanh chóng tránh né, còn lăn một cái, lúc này mới khó khăn lắm né tránh được công kích của vật kia.

Chờ sau khi né tránh mới thấy rõ, thứ công kích nàng là một con mãng xà màu trắng dài ba bốn mét, to ngang eo nàng, còn không đợi nàng tiếp tục hành động, đại mãng lại phát động công kích lần nữa với nàng. Kiều Diệp lại tránh đi, sau đó chủ động triền đấu với nó.

Khí lực của mãng xà rất lớn, còn rất thông minh, không quấn thành công Kiều Diệp, liền dùng cái đuôi quất nàng, cũng may nàng đều né tránh. Nếu không thân thể này không chịu nổi mấy lần.

Tìm được một thời cơ tốt nhất, nàng giẫm lên một thân cây, cả người nhảy vọt lên. Đột nhiên xoay người cưỡi đến trên người đại mãng, càng nhanh chóng vươn tay bóp chặt vị trí bảy tấc của nó nhưng con rắn này rất to lớn, hai cánh tay của nàng căn bản bóp không hết.

Đại mãng càng không ngừng giãy dụa, khí lực của nó rất lớn, chỉ tiếc gặp phải Kiều Diệp khí lực lớn hơn, cứng rắn dựa vào lực mạnh mẽ bóp chặt nó bảy tấc, đè nó xuống đất, còn đưa ra một tay, hướng về phía đầu của nó dùng nắm đấm đấm mấy cái. Đương nhiên có giảm một ít khí lực. Nếu không, với khí lực lớn nhất như vậy, mấy quyền xuống, đầu rắn cũng có thể đập nổ.

Đập nó đến mức có chút chóng mặt nhưng vẫn không ngừng giãy dụa. Nàng đang ở trên người nó, hai tay bóp bảy tấc gắt gao ấn nó trên mặt đất. Qua gần nửa canh giờ, động tĩnh giãy dụa của đại mãng mới nhỏ đi rất nhiều. Nếu đổi thành người bình thường, tuyệt đối sẽ bị con đại mãng này quất đánh bị thương, sau đó cuốn lấy siết chết.

Chờ đến khi nó không còn giãy dụa nữa, Kiều Diệp mới buông lỏng tay. Đúng lúc này, đại mãng thừa cơ nhanh chóng giãy dụa phản kháng lần nữa, muốn thoát khỏi khốn cảnh.

Kiều Diệp nheo mắt: “Tiểu tử, ngươi quả nhiên rất thông minh! Nhìn bộ dáng của ngươi, chắc là đang trông coi nhân sâm. Ta muốn nhân sâm này, sau này ngươi cũng giữ nha cho ta đi.”

Nàng đến từ hiện đại, không phải vạn bất đắc dĩ, cũng không săn giết động vật hoang dã. Hơn nữa con rắn này thông minh như vậy, thời gian sống chắc chắn không ngắn, giết cũng đáng tiếc.

Đại mãng dĩ nhiên nghe không hiểu lời của nàng, còn đang giãy dụa muốn làm phản kích cuối cùng.

Đột nhiên mấy giọt nước thuận theo làn da của Kiều Diệp bóp lấy bảy tấc của nó, chảy xuống trong miệng của nó.

Sau khi uống xong mấy giọt nước này, ánh mắt của con đại mãng có một loại hào quang khác thường. Nó phát hiện là đồ tốt, vì vậy đột nhiên không giãy dụa nữa, lại có mấy giọt nước vào trong miệng. Nó vội vàng nuốt xuống, chờ uống tiếp. Ai biết lại không có, không khỏi có chút gấp, cái đuôi không ngừng dọc theo địa tảo động động.

Kiều Diệp cũng nhìn ra, gia hỏa này phát hiện linh thủy là đồ tốt.

Nàng có thể chế phục đại mãng lần đầu tiên, cũng có thể chế phục nó lần thứ hai. Vì thế nàng buông đại mãng ra, đứng lên. Đương nhiên, cả người cũng không có buông lỏng, vẫn duy trì cảnh giác cùng động tác tùy thời chiến đấu, chỉ cần nó dám công kích nữa, nàng cũng sẽ không khách khí.