Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 110: Lợi hại như vậy sao?




Sau khi một nhà Lục Thanh Vinh mang theo lão thái thái rời đi, người Lục gia đều lộ ra vẻ mặt kích động. Ánh mắt của từng người nhìn về phía Kiều Diệp đều mang theo bội phục.

Nhìn tức phụ Ngũ Lang thu dọn ngũ phòng huyện thành, bọn họ xem như được mở mang tầm mắt. Đặc biệt là tiểu bối, đối với Kiều Diệp lại càng bội phục và sùng bái hơn một tầng.

Qua nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy người của ngũ phòng huyện thành chật vật như vậy. Đặc biệt là Ngũ thúc, bị tức phụ Ngũ Lang ném xuống đất giẫm lại giẫm, cũng không làm gì được nàng. Nhìn thấy thật sảng khoái, dễ hả giận. Bọn họ học được.

Lục Thiều đưa tay cầm ngân phiếu trên bàn đưa cho Kiều Diệp: “Nương tử cất kỹ.”

Kiều Diệp nhận lấy ngân phiếu, cho hắn một ánh mắt vừa lòng vừa khẳng định: “Được!” nam nhân biết chủ động nộp tiền, rất không tệ.

Lục Thiều cũng phát hiện tiểu nương tử hài lòng, khóe môi hắn bất giác cong lên. Đồng thời cũng hiểu được, muốn làm thế nào sẽ càng thêm làm cho tiểu tức phụ vui lòng.

Ánh mắt người Lục gia đều rực lửa, trông mong nhìn chằm chằm ngân phiếu trong tay Kiều Diệp. Kiều Diệp nhíu mày: “Các ngươi nhìn cái gì vậy? Muốn?”

Người Lục gia nghe nói như thế, lập tức lắc đầu: “Không không, chúng ta chỉ xem một chút.”

Nhiều ngân phiếu như vậy, ai mà không muốn nhưng bọn họ nào dám muốn! Bọn họ cũng không muốn nối gót lão ngũ, vì vậy chỉ có thể quan sát nhiều hơn.

Kiều Diệp bật cười: “Nhìn các ngươi chút tiền đồ ấy, bất quá là 800: lượng mà thôi, các ngươi phải học cho quen đi.”

Người Lục gia: “……”

Chẳng qua chỉ là tám trăm lượng, khẩu khí này thật đúng là lớn. Bọn họ không quen được! Đây chính là 800: lượng, cả một đời cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.

Kiều Diệp cầm lấy ngân phiếu phẩy phẩy: “Được rồi, về sau cho phòng các ngươi tiền riêng, khẳng định sẽ vượt qua số này. Cứ đi theo ta là được.”

Ánh mắt người Lục gia đều nhao nhao sáng lên: “Chúng ta khẳng định sẽ đi theo ngươi làm việc chăm chỉ.”

Đối với lời nói của tức phụ Ngũ Lang, bọn họ là không hoài nghi. Dù sao những gì nàng nói đều đã thực hiện được, không giống như lão Ngũ đều là nói ngoài miệng.

Vừa nghĩ tới tương lai mỗi phòng bọn họ đều có thể có tám trăm lượng bạc, liền nhịn không được kích động chờ đợi, cảm thấy nhân sinh càng có hi vọng.

Kiều Diệp hỏi mấy huynh đệ Lục lão đại: “Giá cả của ngọn núi và rừng trúc thôn chúng ta thế nào?”

Lục lão đại suy nghĩ một chút nói: “Không có người muốn mua ngọn núi hoang cùng với rừng trúc kia, cho nên không biết giá cả. Phải đi hỏi thôn trưởng, đó cũng không phải là nhà ai, hẳn là phải dùng tiền mua từ huyện nha bên kia. Tức phụ Ngũ Lang hỏi cái này để làm gì?”

Kiều Diệp thành thật nói: “Ta muốn mua lại ngọn núi hoang cùng rừng trúc trong thôn, có tác dụng lớn. Tám trăm lượng không biết đủ chưa.”

Lục lão tứ suy nghĩ một chút nói: “Hẳn là đủ rồi, núi hoang kia vẫn luôn để đó, khó khai hoang trồng trọt, cho nên không đáng tiền. Tòa trúc sơn kia tất cả đều là cây trúc, cũng không ai muốn, hẳn là cũng sẽ không quá đắt.”

Lục Thiều mở miệng nói: “Nếu ngươi muốn mua, tối nay ta cùng Tứ thúc đến nhà trưởng thôn hỏi một chút.”

Kiều Diệp gật đầu với hắn: “Được, liền vất vả ngươi cùng tứ thúc. Đúng rồi, các ngươi lại hỏi một chút mảnh đất hoang đều là đá nhỏ khu vực cửa thôn bán như thế nào. Ta muốn mua về xây hai cái xưởng.”

Hôm nay Đại Lang trở về nói, có người bán hàng rong tìm hắn muốn mua lượng lớn nhang muỗi, có thể rẻ hơn chút hay không.

Nhang muỗi bán có thời điểm, năm nay cũng chỉ có thể bán thêm hai tháng. Chỉ là làm ở nhà, nơi quá nhỏ không tiện thi triển, chỉ dựa vào chút nhân thủ của Lục gia, đám người Lục lão đại còn phải đi làm việc nhà nông, không làm được quá nhiều. Cho nên mở xưởng để tuyển người tới làm là có thể mỗi ngày xuất hàng với số lượng lớn.

Con đường mà nhang muỗi rẻ tiền đi chính là lợi nhuận ít tiêu thụ nhiều, tiền kiếm được cũng sẽ không ít hơn so với bán đắt.

Lục Thiều gật đầu: “Được!”

Những người khác của Lục gia kinh ngạc không thôi: “Tức phụ Ngũ Lang, nhà chúng ta còn phải xây dựng xưởng?” Lợi hại như vậy sao?

Kiều Diệp cười nói: “Đúng vậy, xây dựng một cái xưởng nhang muỗi, một cái xưởng nến. Tác phường nhang muỗi, qua hai tháng nữa còn có thể dùng để làm cái khác. Nhà xưởng nến về sau cũng sẽ kiêm làm thứ khác, nến nhựa thông sẽ không có thị trường sớm thôi, số lượng nến làm đắt sẽ không nhiều.”

Trình độ tiêu phí của người dân huyện thành bày ở đó, không có khả năng mua quá nhiều nến quý cùng nến định chế, còn phải dựa vào đám người Kỷ Tùng Bách đưa đồ vật đến phủ thành và kinh thành, thị trường này mới có thể mở ra.

Nàng lại nói: “Không chỉ là tác phường, đợi kiếm thêm ít tiền, chúng ta phải xây dựng một tòa viện tử mới. Hiện tại tiểu viện này quá nhỏ, nhiều người như vậy ở rất chật, ở cũng không thoải mái. Lần sau trực tiếp xây dựng mấy sân, mỗi phòng một cái sân, mới có thể ở được. Cũng không cần gạch đá gạch mộc, toàn dùng gạch xanh xây bằng ngói.”

Mỗi phòng một sân, cũng có thể bảo hộ riêng tư của mình. Hiện tại mỗi phòng ngoại trừ các trưởng bối một gian phòng, Đại Lãng, Nhị Lang, Tam Lang ở chung một gian phòng.

Những vãn bối nam đinh khác chen chúc trong một gian phòng, nữ quyến cũng chen chúc trong một gian phòng, ngược lại có ba gian phòng trống, là trước kia một nhà cha chồng cặn bã để lại.

Trước khi sửa xong nhà mới, ba gian phòng trống kia nàng sẽ để mấy phòng dọn ra, để các tiểu bối ở lại, cũng có thể rộng rãi một chút.

Một nhà của Cha chồng tồi, về sau đừng nghĩ đến việc chiếm phòng trống ở nhà cũ.

Nghe nói như thế, ánh mắt người Lục gia càng sáng hơn: “Chúng ta còn phải xây nhà ngói gạch xanh?”

Mỗi phòng một cái sân, đây là chuyện trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ!

Kiều Diệp gật đầu: “Đương nhiên, các ngươi nghe lời thành thành thật thật làm việc, ta chắc chắn sẽ không bạc đãi các ngươi. Ngoại trừ ăn ngon, mặc đẹp, ở cũng cần phải tốt.” Có thể ở tốt, nàng tuyệt đối sẽ không ủy khuất mình. Bây giờ tắm rửa và đi WC, đối với nàng mà nói quá bất tiện.

Lục lão tứ xoa xoa tay hỏi: “Vậy có muốn cùng nhau hỏi thôn trưởng về đất nền nhà một chút hay không?”

Nhà bọn họ không có đất nền nhà khác, muốn xây nhà còn phải mua.

Kiều Diệp nói: “Hỏi chung luôn đi, đất xây nhà tốt nhất là xây dựng ở dưới ngọn núi hoang kia. Bên kia không ở trung tâm thôn, còn cách cuối thôn một đoạn, về sau muốn làm gì, cũng không dễ dàng bị nhìn chằm chằm. Hơn nữa sau này trên núi hoang sẽ trồng không ít dược liệu quý báu, ở dưới núi cũng có thể trông chừng một chút.”

Nếu đổi thành trước đây, đám người Lục lão đại khẳng định ghét bỏ bên kia quá xa xôi.

Bây giờ lại cảm thấy có đạo lý, dù sao bọn họ nghe Tức phụ Ngũ Lang sẽ không sai.

Mẹ bọn họ đã nói rồi, bây giờ cho Tức phụ Ngũ Lang làm chủ. Nghe nàng là được rồi. Bên ngoài vẫn còn náo nhiệt, cho nên bọn họ chuẩn bị tối nay lại đến nhà thôn trưởng.

Kiều Diệp và Lục Thiều về phòng, hai người cùng nhau thiết kế cây nến mẫu đơn.

Kiều Diệp đại khái nói muốn làm thành dạng gì.

Mỗi đóa hoa chẳng những màu sắc không giống nhau, hình thái tốt nhất cũng khác nhau. Có nở rộ, cũng có nụ hoa chớm nở. Nàng còn nói muốn làm màu sắc, Lục Thiều liền vẽ theo lời nàng.

Nhìn mẫu đơn trên giấy, Kiều Diệp cười nói: “Ngươi vẽ thật đúng là tốt.”

Lục Thiều cười khẽ: “Đã từng luyện tập rất nhiều. Ngươi xem còn có chỗ nào cần sửa không?”

Kiều Diệp lắc đầu: “Không cần sửa, ngươi vẽ rất đẹp. Chính là phương diện khuôn đúc lại làm phiền ngươi bỏ nhiều công phu, điêu khắc nó càng lập thể hơn mới được. Đợi sau khi bộ dáng đại khái ra ngoài, ngươi còn phải tạo hình vân lá, mỗi đóa hoa đều phải một lần nữa tạo hình.”

Đây là cây nến định chế đầu tiên, lại thu hơn hai trăm lượng, làm sao cũng phải tận tâm làm cho tốt.

Làm nến cùng điều sắc điều hương, nàng bỏ chút công sức nhưng làm khuôn và chạm trổ, cũng chỉ có thể dựa vào tiểu tướng công. Loại đồ chơi này, thật đúng là không phải ai cũng có thể làm.

Với chính nàng mà nói, cho dù có ý tưởng cũng không thể nào thi triển. Khuôn đúc không được điêu khắc tinh xảo sống động như thật, ngay cả mai lan trúc cúc cũng không thể làm ra được. Mà ngoại trừ tiểu tướng công ra, ở toàn bộ huyện Ma Du, thậm chí toàn bộ phủ thành, sợ là đều rất khó tìm ra một người có thể điêu khắc ra loại khuôn đúc này.

Càng đừng nói là cây nến nến định chế cần một tay điêu khắc tinh xảo của hắn. Cho nên một nhà cha chồng cặn bã muốn nhớ thương công thức này phải thất vọng rồi.

Lục Thiều gật đầu cười nói: “Không phiền phức, nương tử vất vả như vậy, ta rất vui lòng chia sẻ.”

Hai người lại nói chuyện, Kiều Diệp đi lấy mỡ dê đến luyện tay nghề điều sắc. Lục Thiều thì tìm khúc gỗ thích hợp để điêu khắc khuôn đúc.

Sau bữa cơm tối, Lục Thiều và Lục Lão Tứ cùng tới nhà trưởng thôn.