Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 101: Bị ép đồng ý!




Lục Thanh Vinh nghe lời lão thái thái, thoáng cái đã tỉnh táo lại rất nhiều.

Lúc trước hắn không nghĩ ra, trên núi Ngải Thảo và quả Thông đều có, sao còn phải dùng tiền thu mua trong thôn. Lúc đến, hắn còn đau lòng phần tiền này, cảm thấy người trong nhà kiếm ít tiền liền tiêu xài bừa bãi

Hiện tại cuối cùng minh bạch, hóa ra là nha đầu chết tiệt kia lấy ra thu mua nhân tâm. Nếu như vậy, tộc trưởng và tộc lão quả thật rất có thể sẽ không phản đối. Ngàn tính vạn tính, không tính tới nha đầu chết tiệt này lại ra chiêu này

Tức, quá tức giận.

Nhìn lão thái thái thở phì phò đứng dậy muốn đi ra ngoài, thật muốn đi tìm tộc trưởng và tộc lão.

Lục Thanh Vinh ngược lại càng gấp. Hắn nhịn đau đứng lên ngăn cản: “Mẹ, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chút chuyện này cũng đừng đi tìm tộc trưởng bọn họ. Ngài bớt giận.”

Lão thái thái lại không thỏa hiệp, nhìn hắn hỏi: “Vậy ngươi có đó ta đi huyện thành hiếu kính không? Nếu ngươi không nhận, chúng ta liền đi tìm tộc trưởng phân xử, nói một chút về việc bất hiếu của ngươi. Hỏi lại các tộc lão và thôn trưởng, con nhà ai không hiếu kính mẹ ruột mình, ngược lại hiếu kính mẹ vợ.”

Bà tức giận đến mức không nhịn được châm chọc: “Biết rõ đó là nhạc mẫu ngươi, không biết còn tưởng rằng các ngươi có quan hệ không đứng đắn gì chứ.”

Lục Thanh Vinh: “……”

Hắn và lão thái thái mặt nhăn nheo kia, có thể có quan hệ gì không đứng đắn? Mẹ hắn thật sự là càng nói càng thái quá.

Hắn tức giận nói: “Mẹ, người nói bậy bạ gì đó. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, người còn bảo con làm sao để thi khoa cử đây?”

Úc Uyển Chi cũng tức giận đến muốn hộc máu. Lão bà chết tiệt này nói bậy bạ gì vậy, đây không phải là làm bại hoại thanh danh của mẹ nàng ta sao? Chỉ là nàng ta có tức giận cũng không dám nói ra. Nếu không, sợ là sẽ bị bà già chết tiệt kia thu thập.

Trong lòng càng sợ trượng phu sẽ đồng ý, đáp ứng lão bà đáng chết đi huyện thành. Nếu thật sự như vậy, về sau bọn họ còn sống thế nào?

Lão thái thái cười lạnh: “Ngươi quan tâm nhạc mẫu ngươi như vậy, chính ngươi cũng không sợ bại hoại thanh danh, ta cũng không sao cả.”

Bà lại hỏi: “Ta hỏi một câu cuối cùng, có đi huyện thành này hay không?”

Trong lòng Lục Thanh Vinh dĩ nhiên là không muốn nhưng mẹ hắn đã nói đến mức này, hơn nữa xem ra nếu như hắn không đồng ý, thật sẽ nháo đến tộc trưởng cùng tộc lão bên kia. Ở trong thôn lại rêu rao một chút. Vậy hắn và nhạc mẫu thành cái gì? Hơn nữa hắn còn phải gánh vác một cái thanh danh bất hiếu. Vậy thì thật sự sẽ ảnh hưởng khoa khảo.

Thế là chỉ có thể hít sâu một hơi, bị ép thỏa hiệp: “Đương nhiên là đi, mẹ muốn đi đâu cũng được.”

Hắn nói tiếp: “Vậy ta về huyện thành chuẩn bị một chút, hai ngày nữa sẽ tới đón ngài?”

Úc Uyển Chi cũng mở miệng: “Hai ngày này ta ở lại hầu hạ ngài trước.”

Nàng ta ở lại hai ngày, như thế nào cũng sẽ nghĩ biện pháp dò xét công thức.

Chờ cầm được công thức, bán cho tiểu đệ của nàng ta lấy tiền, nàng ta liền đợi xem những người Lục gia này khóc.

Vợ chồng bọn họ cũng không biết Úc lão lục theo dõi Kiều Diệp bọn họ, nhớ thương công thức, đã bị Kiều Diệp nói cho lão thái thái cùng người Lục gia. Cũng bởi vậy, hai người càng lấy danh nghĩa hiếu thảo, muốn trộm công thức, càng khiến người Lục gia phản cảm.

Ngay cả mấy người lão thái thái và Lục lão đại đều nghĩ lão Ngũ vì thê tử của hắn, thật đúng là bất chấp mọi gia1

Công thức bị Úc gia lấy tới tay, rồi bán đi, đối với lão Ngũ có thể có chỗ tốt gì? Bọn họ mới là người một nhà! Đồ ăn cây táo rào cây sung này.

Lão thái thái trầm mặt nói: “Không cần chuẩn bị cái gì, ta càng không cần thê tử ngươi vừa yếu ớt lại xui xẻo này ở nhà cũ hầu hạ ta. Đến lúc đó mang phong thủy xui xẻo cho nhà cũ thì phải làm sao?”

Bà bây giờ nhìn Úc Uyển Chi, chính là một Tang Môn Tinh, cũng chỉ có lão Ngũ mới có thể coi là bảo vật.

Sắc mặt Úc Uyển Chi biến đổi, theo thói quen khóc nói: “Mẹ, con biết mẹ không thích con nhưng người làm hỏng thanh danh của con như vậy, đối với người lại có chỗ tốt gì đâu? Ta chính là con dâu của ngài.”

Lão thái bà chết tiệt này mới là Tang Môn Tinh, sao không mau mau chết đi.

Lão thái thái cười lạnh: “Ngươi làm bại hoại thanh danh của ta, để cho người khác cho rằng ta là bà bà độc ác, đối với ngươi lại có chỗ tốt gì? Huống chi, ta cũng không nói sai, ngươi vốn chính là Tang Môn Tinh. Nếu không con trai ta làm sao cưới ngươi xong, liền cũng không đậu nữa? Sau khi ngươi gả vào, nhà cũ chúng ta cũng ngày càng kém. Lúc mẹ ruột Ngũ Lang còn sống, còn thường xuyên thật sự đưa thịt và bánh ngọt đến hiếu thuận với mẹ chồng ta đây, quan hệ với chị em dâu cũng tốt. Thế nhưng ngươi thì không? Mỗi lần giả mù sa mưa cầm đến, cố ý để cho người trong thôn biết, sau đó lại mang về. Quan hệ với chị em dâu, cũng không tốt. Bộ dạng ngươi là thiếu phu nhân trong thành, ghét bỏ khinh bỉ mấy thôn phụ bọn họ. Nhưng ngươi không nghĩ trước khi ngươi gả đi huyện thành, không phải cũng là thôn cô, cả nhà các ngươi hiện tại không phải cũng là chân đất sao. Mẹ ruột Ngũ Lang người ta mới thật sự là người trong thành, đó mới là môn đệ tiểu thư gì đó.”

Kiều Diệp bổ sung: “Thư Hương môn đệ.”

Lão thái thái gật gật đầu: “Đúng đúng, cho nên lão Ngũ mới có thể thi đậu tú tài. Ngươi lại làm hắn suy bại đến thi không đậu. Ngươi nhìn xem, ta đây mới nói vài câu, ngươi lại khóc sướt mướt. Lão nương cũng không phải lão ngũ, sẽ thương tiếc cho bộ dạng làm bộ làm tịch của ngươi.”

Nói xong rất ghét bỏ trừng mắt nhìn Úc Uyển Chi: “Nhìn ngươi như vậy, lão nương chỉ cảm thấy xúi quẩy.”

Khóc sướt mướt thật sự là phiền, Đại Nha kia cũng học được khóc sướt mướt xui xẻo giống như mẹ kế này.

Úc Uyển Chi không nghĩ tới nàng ta chỉ nói một câu, lão thái thái lại mắng nhiều như vậy. Đặc biệt còn lấy tiện nhân đã chết kia ra so sánh với nàng ta, một châm đâm vào tim nàng ta.

Nàng ta ghét nhất chính là so sánh nữ nhân kia với nàng, nữ nhân kia sinh ra còn tốt hơn nàng. Càng nghĩ càng giận nhưng lại không có cách nào mắng ra. Nếu không chính là chống đối bà bà, chỉ có thể cúi đầu khóc.

Lục Thanh Vinh thấy thế, lại đau lòng vô cùng.

“Mẹ, người đừng nói nữa, hôm nay con đón người về huyện thành, được chưa?”

Nói thêm gì nữa, nói thêm để thê tử của hắn ở nhà làm sao ngẩng đầu lên được. Hơn nữa hắn cũng đã nhìn ra, lão thái thái đặc biệt chán ghét vợ của hắn ở nhà, đề phòng vợ của hắn. Muốn lưu lại, rất không có khả năng.

Tâm tư vừa chuyển, nghĩ đến chuyện đón lão thái thái lên huyện thành kỳ thật cũng được. Đến lúc đó vợ chồng bọn họ dỗ dành một chút, sau đó châm ngòi quan hệ giữa lão thái thái và nha đầu chết tiệt.

Việc làm nến và nhang muỗi trong nhà, lão thái thái không có khả năng không biết công thức. Nếu không thể ở trong nhà dò xét, vậy từ trong miệng lão thái thái cũng như nhau.

Lời này của hắn, lại làm lão thái thái thương tâm. Trước đó bà nói nhiều như vậy, nhi tử cũng không có lập tức đáp ứng. Bà chẳng qua là mắng hồ mị vài câu, hắn liền nóng nảy.

Giờ khắc này, bà nhìn tiểu nhi tử cũng rất không vừa mắt, đối với Úc Uyển Chi lại càng chán ghét.

Càng thêm kiên định công thức dù thế nào cũng không thể để lão Ngũ cùng Hồ Mị Tử này biết. Nếu không khẳng định sẽ tiện nghi Úc gia.

Bà không cao hứng hỏi: “Lão ngũ, khẩu khí này của ngươi, là rất không chào đón ta đi huyện thành?”

Trong lòng Lục Thanh Vinh chua xót, trên mặt hiện lên một nụ cười gượng gạo: “Mẹ, người lại hiểu lầm rồi, có thể ở dưới gối người tận hiếu, con cao hứng còn không kịp đâu.”

Lão thái thái hừ hừ: “Hi vọng trong lòng ngươi thật là nghĩ như vậy, ta đi thu dọn đồ đạc.” bà nói xong, liền trở về phòng thu dọn. Kiều Diệp nghĩ nghĩ, cũng đi theo vào.