Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Quyển 2 - Chương 92: Tây Ký




“Anh, đi không được, đánh chết bọn em cũng không đi.” hai tay Vệ Thành bám trên vai Tây Viễn, để Tây Viễn kéo mình đi, phía sau Tây Vi làm theo, bám lên vai Vệ Thành, ba anh em như chuỗi đường hồ lô, đứa này kéo đứa kia, từng bước một đi về phía trước.

“Đi không được? Ai sáng sớm khoác lác, nói tới trưa có thể đi ba vòng quanh Thành Ngạn Tuy?” Tây Viễn vỗ đầu Vệ Thành.

“Anh, bọn em nói không phải ý này. anh nói đi, rốt cuộc muốn tìm mặt tiền cửa hiệu thế nào? Bọn em hỏi thăm cho.” Tây Vi tiếp lời.

Sáng sớm Tây Viễn hỏi Tây Vi và Vệ Thành, hắn hôm nay muốn đi xem mặt tiền cửa hiệu, hai đứa nó muốn cùng đi không, giúp đỡ tham mưu. hai đứa nó vừa nghe thấy chuyện này không tồi, nếu là mặt tiền cửa hiệu thì nhất định ở trên đoạn đường phồn hoa, có thể cùng anh trai tản bộ, sau đó ăn ngon, mua đồ, cho nên không chút do dự đồng ý.

Kết quả… Ai, thực là chua xót? Ở trên đường thấy có mặt tiền cửa hàng cho thuê hoặc bán trao tay, anh trai sẽ không vào mà trước hết để cho hai đứa nó đi vào, ghi nhớ bố cục bên trong đi ra thuật lại cho hắn nghe. Hắn thấy được mới vào xem, cảm thấy không được trực tiếp bỏ qua đi tìm tiếp. cho nên tìm tới trưa, Tây Vi và Vệ Thành cũng không biết Tây Viễn có nhìn trúng không, chỉ cảm thấy mệt quá.

“Đi thôi, sắp giữa trưa, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm.” Tây Viễn thấy hai đứa em thật sự mệt mỏi, quyết định chiều hai đứa.

“Anh, bọn em mệt như vậy, phải chọn chỗ nào tốt vào.” Tây Vi ở phía sau đòi hỏi.

“Nơi tốt? Đi, đi Tụ Đức Lâu.” Tây Viễn dỗ Tây Vi.

“Bỏ đi. Anh à, anh vừa tới Trương Tài lại phải hỏi có gọi chân gà, đậu khô không. Mà lại nói, đồ ăn Tụ Đức Lâu bọn em đều nếm qua, đổi chỗ khác được không?” Vệ Thành vội gạt đi. Tụ Đức Lâu mặc dù là quán rượu tốt nhất Ngạn Tuy, có điều bọn họ lúc còn rất nhỏ rất hay tới, lúc ấy Tôn Diệp cùng Kỳ chưởng quầy vì dụ hai đứa nó, đem đồ ăn Tụ Đức Lâu cho hai đứa nếm mấy lần, cho nên Tụ Đức Lâu đối với hai đứa, một chút cũng không có lực hấp dẫn.

“Vậy đi chỗ nào? Cho hai đứa quyết.” Tây Viễn gõ Đầu Vệ Thành. Vệ Thành đem đầu khoát lên vai anh trai, cũng không trốn.

“Anh ơi, nếu không bọn em đi Mỹ Vị Trai đi, nghe nói chỗ họ có hai món sở trường, bọn em muốn nếm thử.” Tây Vi đề nghị.

“Anh ơi, em cũng muốn đi.” Vệ Thành phụ hoạ.

“Đi, Mỹ Vị Trai thì Mỹ Vị Trai. Đi nào.” Tây Viễn không do dự. hắn dẫn hai đứa đi, một là để làm cho hai đứa tham dự chuyện trong nhà, hiểu được làm việc không dễ dàng, lại muốn mở rộng suy nghĩ và tầm nhìn của hai đứa.

Ngay cả việc đi ăn, nhớ lại hồi đại học, trường họ có vị nữ giáo sư họ Mao, các học sinh hay giỡn kêu nàng Mao lão sư.

Tây Viễn nhớ rất rõ có lần cô từng kể mình rảnh sẽ dẫn con trai, vốn là trung học loại kém đi khắp nơi, đương nhiên đi dạo không đắt đỏ, nếu ngày nào đi chỗ đắt đỏ thì sẽ thương lượng trước, cái gì được làm cái gì không được làm.

làm như vậy mục đích chủ yếu chính là để mở rộng nhãn giới của con, để nó học hỏi, sau này lớn lên, có thể thích ứng các loại tình huống, dưới tình huống gì cũng không luống cuống.

Tây Viễn cũng nghĩ vậy, nhãn giới một người quyết định thành tựu sau này, hơn nữa đã trải qua các loại phồn hoa rồi sẽ không dễ mê muội muôn màu muôn vẻ bên ngoài.

Cho nên Tây Viễn giờ cứ rảnh liền dẫn hai đứa em trai đi quanh Ngạn Tuy, chỗ nào thích hợp đều dẫn hai đứa đi một lần, đỡ sau này ra ngoài sợ hãi, đỡ dễ bị người dùng vật chất hấp dẫn.

Ba anh em đi vào Mỹ Vị Trai, gọi hai món chiêu bài, tiểu nhị đưa tới một ấm trà, bọn họ chậm rãi uống.

“Anh ạ, rượu bên ngoài không ngon như rượu trái cây nhà mình.” Tây Vi trôi chảy nói, không thấy Vệ Thành liên tục đưa mắt ra hiệu.

“Ừ, rượu chỗ nào không ngon vậy?” Tây Viễn bất động thanh sắc, Vệ Thành ở bên vò đầu bứt tai.

“Chính là cách học đường không xa, gọi là Nhất Phẩm Trai. đồ ăn nhà họ cũng không ngon, rượu lại càng không dễ uống.” Tây Vi tiếp tục ngây ngô nói.

” đi ăn lúc nào? Ta nhớ không dẫn hai đứa đi.” Tây Viễn nhìn Tây Vi hỏi.

“A? A! Anh à, bọn em, có điều? cái kia…” Tây Vi lúc này mới kịp phản ứng, hơi không để ý lỡ miệng, thấy Tây Viễn nhìn mình lại không quen nói dối anh trai, nghĩ một chút rồi cung khai.

” Lý Hoa cùng học đường rất khoe khoang, nghĩ nhà nó có tiền nên mời khách, nói là sinh nhật, em và anh hai không khước từ được mới đi theo.” Tây Vi ngượng ngùng nói, trộm liếc Vệ Thành, ý là nhanh hỗ trợ

“Anh, bọn em tuyệt không muốn đi. người khác đều đi, bọn em nếu không đi thì không hợp đàn, bọn em không uống bao nhiêu rượu, mỗi người một chung, rượu đó khó uống, em thiếu chút nữa nhổ ra.” Vệ Thành vội tiếp lời, Tây Vi thở phào nhẹ nhõm.

“Đã bao lâu? về sao không nói vậy?” Tây Viễn rất nghiêm túc nhìn hai đứa. em trai đã lớn, nhất định sẽ có tiếp xúc cùng thế giới bên ngoài. kết giao bình thường Tây Viễn không phản đối, chủ yếu sợ hai đứa nó bị dạy hư, cho nên đối với hành tung của bọn họ, Tây Viễn vẫn muốn nắm giữ.

“tại quên thôi mà.” Tây Vi than thở.

“Quên?” Tây Viễn nhìn chằm chằm hỏi.

“Không phải, sợ nói thì anh sẽ giận.” Tây Vi vội sửa miệng.

” kết giao với bạn cùng trường, ta vì sao phải tức giận? Hai đứa lần trước cùng Vương diệp ra ngoài, có báo với ta, ta có ngăn cản không?” Tây Viễn không buông tha, nhóc con, muốn lươn lẹo với ông đây à.

“Anh, trước đó Lý Hoa không nói với bọn em, lúc ấy lâm thời bắt bọn em quyết định. Về sau đi rồi mới phát hiện còn có hai người không thuộc học đường, cảm thấy hai người kia không tốt cho nên không dám nói cho anh. Bọn em về đều quở trách Lý Hoa một trận, mấy ngày nay tất cả mọi người đều không để ý đến hắn.” Vệ Thành thấy giấu diếm không được, vì thế tất cả đều xổ ra.

“Còn qua lại với hai người kia nữa không?”

“Không có, thật mà. Lý hoa bọn em cũng không thích lắm, chỉ vì thấy hắn mời tất cả mọi người đi, bọn em không đi không thích hợp, mới đi.”

“Được, ta đã biết, sau này nếu có chuyện gì không được gạt ta, biết không?” Tây Viễn nghe xong, cảm thấy cũng không có chuyện gì, không kiên trì truy hỏi.

“Anh, anh nói chúng ta sẽ mở cửa hàng thế nào vậy?” Tây Vi vừa thấy anh trai không truy vấn nữa, vội đổi đề tài.

“Đúng đấy. Anh à, anh nói cho bọn em đi.” Vệ Thành lấy lòng Tây Viễn.

“Anh muốn mình mở một cái cửa hàng, sau này đồ ăn chúng ta làm sẽ không bán ở Tụ Đức Lâu nữa mà bán trong cửa hàng. chờ đến thu, rượu trái cây, mứt hoa quả mấy người chú Trình Nghĩa cũng có thể bán trong cửa hàng, chúng ta thu giá chênh.” Tây Viễn cận thẩn giảng quyết định của mình cho hai đứa em trai, tụi nó đã lớn, sự tình trong nhà nên để chúng tham dự để rèn luyện.

“Bán trong cửa hàng sẽ hơn ở Tụ Đức Lâu sao?” Vệ Thành nhíu mày, đưa ra nghi vấn.

“À, ta đã nói với Tôn Diệp, Tụ Đức Lâu mỗi ngày cần bao nhiêu thì có thể đi chúng ta nơi đó lấy hàng, giá sẽ rẻ hơn.” Tây Viễn giải thích.

“Anh ơi, có Tụ Đức Lâu là khách quen, có thể kiếm một khoản ổn định đúng không?” Tây Vi phản ứng thật rất nhanh.

“Vô nghĩa, không kiếm tiền anh đây tự kiếm chuyện làm gì?” Tây Viễn cũng cười.

“He he, em lo mình chưa làm bao giờ, sợ làm không tốt.” Tây Vi cầm đũa, lúc này tiểu nhị bưng đồ ăn lên, ba anh em vừa tán gẫu vừa ăn.

“Anh ơi, sao em cảm thấy đồ ăn trong quán cũng không ngon bằng anh làm nhỉ.” Tây Vi gắp một đũa, ăn ăn, cảm thấy cùng tưởng tượng có chút chênh lệch.

“Ngươi là ăn đồ ăn anh làm ăn quen rồi, đổi khẩu vị không quen, ăn thêm vài lần thì tốt rồi.” Tây Viễn thật cảm thấy mùi vị không tệ.

“À, em vẫn cảm thấy không bằng anh làm, cho nhiều nước tương quá, toàn vị nước tương.”

“Anh ơi, em cũng thấy hơi mặn.” Vệ Thành ăn hai miếng rồi nói.

“Mặn mới ngon miệng, anh bình thường làm đồ ăn tận lực cho ít muối, cho nên hai đứa đều ăn nhạt, muối ăn nhiều không tốt.” Tây Viễn nếm, đúng là hơi mặn.

“Cố ăn đi.” Tây Vi bất đắc dĩ nói.

” đồ ăn Mỹ Vị Trai mà em còn cố ăn, trước mặt người ngoài không được nói vậy, người khác không biết còn tưởng rằng bị chiều hư.” Tây Viễn giáo huấn Tây Vi, khẩu vị của mấy đứa em bị hắn nuôi điêu.

“Anh à, bọn em cũng biết, lần trước đi Nhất Phẩm Trai, đồ ăn khó ăn, bọn em cũng không lên tiếng.” Vệ Thành giải thích với anh trai.

“Biết là tốt rồi, ở nhà sao cũng được, ra ngoài nhất định phải chú ý mỗi tiếng nói cử động c mình.” Tây Vi và Vệ Thành vội gật đầu.

“Anh ơi, cửa hàng nhà mình sẽ bán mấy thứ anh vừa nói phải không?” Tây Vi lại nghĩ tới cửa hàng, có chút hưng phấn, “Đến lúc đó em và anh hai sẽ tới cửa hàng hỗ trợ, bọn em trước kia từng bán đồ ở Tụ Đức Lâu, nhất định có thể bán tốt.” Tây Vi thực tự tin.

“Đúng đấy anh, đến lúc đó anh nên cho bọn em chút tiền vất vả.” Vệ Thành cười ha ha lấy lòng.

“Lanh lắm. Anh nghĩ xem có thể làm chút bánh ngọt, bánh bích quy, để trong cửa hàng bán, chắc sẽ bán không tệ.” Tây Viễn suy nghĩ một chút, cùng Tây Vi và Vệ Thành nói.

“A? Bánh ngọt? Là thứ mấy hôm trước anh làm ạ? Cũng không dễ ăn mà, còn có bánh bích quy ăn cứ dính răng ý.” Tây Vi vẻ mặt ghét bỏ.

Tây Viễn đang đang thí nghiệm làm bánh ngọt và bánh quy, có điều chưa làm tốt, nhưng Tây Viễn tin tưởng có thể làm ra, hơn nữa tiền cảnh nhất định không tồi, sẽ hảo bán.

“Chờ anh làm thành công, đến lúc đó muốn ăn còn không cho, cứ ghét bỏ đi.” Bị bóc gốc gác, Tây Viễn thẹn quá hoá giận, uy hiếp Tây Vi.

“Cho tốt hảo, ngươi làm được không ăn, em và anh hai khả ưa thích ăn còn không được.” Tây Vi có chút bất đắc dĩ.

“Anh, anh lần sau có làm, tìm người thử ăn thì đừng tìm bọn em, nhà mình nhiều người như vậy mà.” Vệ Thành nhân cơ hội mưu phúc lợi cho mình, thứ anh trai thử làm thực sự đó khó ăn lắm.

“Không tìm hai đứa bây, anh tìm Cẩu Đản” Tây Viễn cười nói.

“Bỏ đi, Anh à, anh có làm ra vị cứt chó, Cẩu Đản đều nói ăn ngon.” Tây Vi bĩu môi.

“Nói gì đó? Còn để cho người ta ăn cơm không?” Tây Viễn gõ Tây Vi một đũa, Tây Vi ha ha cười.

Ba anh em vòng vo vài ngày rốt cục ở góc chợ tìm được một mặt tiền cửa hiệu thích hợp. Tây Viễn mua lại, trang hoàng bên trong hoàn toàn dựa theo ý Tây Viễn, việc do Lý Đắc Mạch làm, Tây Viễn bảo hắn tìm thêm hai người, mấy ngày liền xong.

Cửa hàng sạch sẽ, bên trong đặt một dãy quầy, mặt trên có các loại đồ ăn mẫu, dùng đĩa nhỏ chứa, bên cạnh dùng mộc bài vẽ bảng giá, đây là Tây Vi Vệ Thành mô phỏng Tụ Đức Lâu mộc bài, dẫn mấy tiểu tử trong nhà làm.

Khách nhân mua xong nếu cần lấy đi thì dùng giấy dầu gói lại rồi cho vào rổ, rổ là cậu cả bện, đủ kiểu, có lớn có nhỏ, có khách vì thích rổ mà tới mua đồ.

gần cửa sổ là mấy cái bàn không lớn, có thể ngồi bốn người, để cho khách muốn ăn trong cửa hàng ngồi.

Trên cửa sổ, trên quầy, trên bàn, đều bày những chậu hoa nhỏ, bên trong không phải hoa cỏ mà là mầm thảo dược Cẩu Đản dời từ bồn đất.

Thảo dược giờ đã lớn, có nhiều chỗ trồng sát cần lược bớt. Tây Viễn tái sử dụng, mua một ít chậu hoa nhỏ để Cẩu Đản dời thảo dược sang, mang tới cửa hàng.

Ngày cửa hàng khai trương, nhà họ Tây không gióng trống khua chiêng mà chỉ theo tập tục đốt một pháo dây ở cửa. Vệ Thành Tây Vi Tây Dương giúp Tây Minh Văn Lý Đắc Mạch, cùng nhau treo bảng hiệu lên, mặt trên viết bốn chữ “Quán ăn Tây Ký “.

“Rượu ngon không sợ ngõ sâu”, nếu đáng kể, bán lâu, Tây Viễn cảm thấy vẫn cần dùng thực lực để thắng. mặt khác, bọn họ vừa mới đến Ngạn Tuy, còn chưa có căn cơ, việc làm ăn tốt thì khó tránh người ta ghen tị, ngấm ngầm phát tài mới là tín điều c Tây Viễn.