Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Quyển 1 - Chương 74: Tranh công




Tới nhà ông ngoại, không đợi xe lừa dừng cho chắc, Tây Vi đã khẩn cấp từ trên xe nhảy xuống, miệng hô ông bà ngoại cậu cả cậu út.

đi ra đón bọn họ đầu tiên là Nhị Nha, cũng chính là mợ út của họ hiện giờ. Nhị Nha đang bận việc ở phòng bếp, đã sắp đến tháng chạp, trong nhà cần chưng bánh nhân đậu, còn chưng bánh mỳ. Nàng bận việc ở trước bếp, cậu út thì ngồi trước cửa lò đút củi. hai vợ chồng cảm tình rất tốt.

Nghe được tiếng của Tây Vi, cậu út còn tưởng là nghe lầm, “Ta có phải nhớ tiểu Vi quá không, sao trong tại lại nghe thấy tiểu Vi gọi ta?”

Nhị Nha ngừng việc trong tay, nghiêng tai nghe, cảm thấy không phải cậu út nghe sai mà đúng là tiếng của Tây Vi, vội vàng chạy ra phòng bếp, cậu út lặng thần một chút rồi cũng đi ra theo.

“Tiểu Vi, sao các cháu đến đây?” Cậu út lập tức ôm lấy Tây Vi, nhấc nó lên cao. Nhị Nha ở bên cạnh giúp Tây Viễn và Vệ Thành nhấc lồng chim bảo bối c Tây Vi và đồ Tây Minh Văn mua cho ông bà cụ ở trấn Vạn Đức

“Chúng cháu đi tìm cậu cả, có người muốn mua lồng chim cậu cả làm!” Tây Vi lên tiếng, nó cũng có thể giúp cậu làm.

“Ồ? Thứ này còn có thể bán tiền à?” Nhị Nha nghe Tây Vi nói, nhịn không được xách lồng chim nhìn coi.

“Mợ ơi, mợ đừng làm hỏng nhé. lồng chim này người ta đưa một lượng bạc cháu còn chưa bán!” Tây Vi la lớn với Nhị Nha, còn cường điệu nhắc tới một lượng bạc. Tây Viễn thấy nó vẻ mặt đắc ý thì hận không thể gõ cho nó một cái.

“Một lượng bạc? Đúng hay không vậy?” Nhị Nha ngạc nhiên nhìn Tây Vi, cảm thấy không thể tin, lại dùng ánh mắt nhìn Tây Viễn. vẫn là con cả có tiếng nói hơn, Tây Viễn cười gật gật đầu với Nhị Nha.

“Mợ ơi, cháu nói có thể bán một lượng bạc mợ còn không tin! Đây là do cậu cháu bện đấy!” Tây Vi kháng nghị với Nhị Nha.

“Không, mợ không phải không tin, chỉ là quá giật mình.” Nhị Nha vội vàng làm yên lòng Tây Vi. Nàng biết đây là đứa nhỏ nhất nhà Tây Minh Văn, khó tránh có chút nuông chiều.

“Đừng đứng trong sân nói chuyện, mau vào nhà.” Ông ngoại ngồi ở đầu giường gọi với ra ngoài. Ông vừa đến mùa đông liền rất ít ra khỏi phòng, đi đứng không lưu loát, cũng sợ ra ngoài hứng gió bắc lạnh.

“Ôi, ông ngoại, chúng cháu vào ngay đây.” Tây Vi gào to ôm cổ cậu út, hướng vào trong phòng kêu, lúc này cậu cả và bà ngoại cũng ra đón.

“Cậu ơi, trong nửa tháng cậu có thể bện được lồng chim hơi nhỏ hơn cái này không ạ? Anh cháu đã định với người ta rồi.” Tây Vi kêu lên với cậu, nói cũng phải do mình nói mới chịu.

“Làm xong rồi mà.” Cậu cả là người thành thật, liền bốn tiếng trả lời, cười về phía người trong sân.

“Ồ? Cậu đã làm xong rồi ư? Cậu út, mau ôm cháu đi xem.” Tây Vi giục cậu út, cậu út cười hì hì thật sự ôm Tây Vi đi vào phòng của cậu cả.

“Cậu út, cậu chiều nó quá rồi, thế này thì khác gì con nít? Tiểu Vi, mau xuống, sao còn không cho cậu yên bắt cậu út ôm, em không tự đi được à?” Tây Viễn hướng về phía hai người kêu lên.

“Không xuống đâu, cậu út nguyện ý ôm mà, có phải không, cậu út?” Tây Vi nhăn mũi về phía anh mình.

“không sao, tiểu Vi tuyệt đối không nặng.” Cậu út hô lên với Tây Viễn.

“…” Tây Viễn thật là bất đắc dĩ. Đây căn bản không phải vấn đề nặng hay không nặng được không, hắn xoay người cười xin lỗi với Nhị Nha. Tây Minh Văn bên kia cũng thấy ngại, bèn cười ngượng với Nhị Nha.

“không sao, tiểu Vi là đang chơi đùa với cậu nó thôi. Cậu út các cháu cũng quý tiểu Vi, mới vừa rồi chúng ta làm việc cạnh bếp còn nói với ta là nhớ tiểu Vi.” Nhị Nha cười nói với hai cha con, nàng kỳ thật rất nguyện ý thấy cậu út và nhà họ Tây quan hệ tốt.

” Trụ Tử, nam nam, cùng mợ vào nhà.” Tây Viễn gọi hai đứa con trai.

“Oa! Anh hai, anh Trụ Tử, anh nam nam, các anh mau tới đây nhìn hai cái lồng chim cậu cả bện tiếp nè. Thật dễ nhìn.” Mấy đứa còn chưa tới cạnh cửa, trong phòng đã truyền ra tiếng gào to của Tây Vi. Tây Viễn thật muốn bịt cái miệng nó lại. Có điều vừa đảo mắt, mấy đứa Vệ Thành đều đã không thể đợi, có thể bởi vì ở nhà người ta nên không thể tùy tiện, ánh mắt thì đã sớm nhìn qua.

“Thành Tử, dẫn Trụ Tử và nam nam qua nhìn một cái đi, có phải thật sự dễ nhìn vậy không.” Tây Viễn nói với mấy đứa. hắn còn chưa nói hết, mấy đứa Vệ Thành đã xun xoe chạy sang phòng cậu cả. Tây Viễn thật muốn đập đầu vào đậu hũ tự tử, sao hết đứa này đến đứa khác đều xấu mặt thế này.

“không sao, con nít đều như vậy.” Nhị Nha ha ha cười, biết Tây Viễn là bởi vì nàng vừa qua cửa không lâu, cảm thấy ngại khi tùy tiện ở nhà mình.

Tây Viễn cũng rất thích mợ út này, cảm thấy tính cách hơi giống Đại Yến, người sang sảng, làm việc lại tốt. Hiện giờ vào sân nhà ông ngoại có thể thấy đã được xử lý rất khá, đồ vật bày biện có quy cũ, rong phòng càng không cần phải nói, dọn dẹp rất là sạch sẽ, trên bếp lò ngay cả một chút tro bụi cũng không có.

Vừa nhìn là biết sống ổn định, có thể cảm giác được hơi thở cuộc sống, cuộc sống như vậy quả thật mới có sức lực, không hề nhìn nghèo khó như trước kia.

” đã tới rồi, sao lại mua nhiều đồ thế này, lần trước đồ cha con mua chúng ta còn chưa ăn hết kia kìa.” Ông ngoại thấy bọn Tây Viễn cầm đồ vào thì há miệng than thở.

“Cũng không có gì đâu ạ, chỉ mua hai cân thịt và một ít điểm tâm, lại mua hai khối vải. không phải sắp vào tháng chạp rồi sao, nên chuẩn bị ăn tết. bây giờ mua trước, bà ngoại và mợ bỏ công một tẹo là làm xong, đỡ như năm ngoài dồn việc bận không qua nổi.” Tây Viễn đặt đồ lên bàn, đặt mông ngồi lên mép kháng, đưa tay cầm lò dưới chân ông ngoại. bên ngoài rất lạnh.

“Lạnh tay à, để ông ngoại ủ cho cháu.” Ông ngoại đem tay của mình úp lên trên mu bàn tay Tây Viễn giúp hắn ấm lên.

“Không sao ạ, cũng không lạnh quá mà.” Tây Viễn để ông ngoại giúp ủ tay. bên cạnh, Nhị Nha sửa sang đồ bọn Tây Viễn đưa đến. Tây Minh Văn ngồi ở đầu giường bên kia lò sưởi, bà cụ bưng tới một ly nước ấm cho. Cậu cả đứng giữa phòng cũng không biết nói gì, trong ánh mắt ấm áp đều là ý cười.

“Cậu ơi, sao cậu lại làm thêm hai cái lồng chim vậy?” Tây Viễn hỏi cậu.

“Thì làm cho tiểu Vi và Thành Tử.” Cậu cả mím môi.

“Lần trước cậu út về nói là lồng chim làm to quá, tiểu Vi cầm theo tốn sức nên cậu út liền bảo bện lại cái khác cho hai đứa, cho tiểu Vi và Thành Tử mỗi đứa một cái.” Ông ngoại tuy không đi qua nhà họ Tây, nhưng cũng biết địa vị c Vệ Thành ở trong lòng Tây Viễn, đặc biệt dặn cậu cả nếu đã làm thì cũng phải làm cho cả Vệ Thành, bằng không sợ trong lòng Tây Viễn không thoải mái, giống như người nhà ngoại không để ý đến Thành Tử.

Cậu cả trước kia không nghĩ nhiều như vậy, nghe xong ông ngoại dặn, thật sự không có việc gì liền cân nhắc, không có việc gì liền ngồi bện, giờ đã bện lồng xong, chỉ đợi khi nào cậu út qua, hoặc Tây Minh Văn tới mang lồng chim cho Tây Vi và Vệ Thành.

“Chắc lần này tiểu Vi và Thành Tử lại không có lồng mới chơi rồi. cháu đã thay cậu cả định bán đi rồi.” Tây Viễn cười nói.

“Thật là bán được à? Cái này mà cũng có người mua ư?” Ông ngoại hỏi. ông trước kia làm quản sự cho nhà giàu nên biết mấy kẻ này không có chuyện gì sẽ thích trồng hoa nuôi chim. Có điều lồng chim c người ta đều rất tốt còn lồng cậu cả làm thì chỉ dùng cán cao lương.

“Có một đứa bé nhìn lồng chim c tiểu Vi bảo tốt, nói sao cũng phải mua. Về sau cháu thương lượng bảo nó chờ nửa tháng để cậu cả làm một cái nhỏ hơn. Bọn cháu còn đang lo cậu cả không bện nhanh được, đến lúc đó không kịp. giờ đã làm sẵn thì vừa lúc lấy ra dùng.” Tây Viễn giải thích.

“Vậy, Thành Tử và tiểu Vi sẽ không có.” Cậu cả nói. Tây Viễn nâng trán, lúc này còn nghĩ đến mấy đứa nhóc không có đồ chơi.

“Không sao ạ, hai đứa nó hiện giờ rất thích cái cũ, cứ để chúng chơi cái đó đã. Cậu cả rảnh thì làm thêm hai cái, đến lúc đó bán không được thì cho bọn nó chơi.” Tây Viễn dặn cậu.

“Ừ, cậu sẽ làm thêm hai cái còn tốt hơn.” Cậu cẩ đồng ý, ở trong lòng cậu cả có lẽ bện lồng chim cho Tây Vi Vệ Thành còn quan trọng hơn bán lấy tiền.

“Anh ơi, anh ơi, anh xem hai cái lồng chim cậu cả bện này, so với cái của em còn hoàn mĩ hơn.” Tiếng Tây Vi gào to truyền tới.

“Ôi, thật không tồi.” Ngay cả Tây Minh Văn cũng cảm thán với tay nghề c anh vợ. hai cái lồng chim lần này so với cái cũ nhỏ hơn, Tây Vi và Vệ Thành cầm đi vừa xứng, cũng là năm cửa sổ nhỏ và một cánh cử, nhưng được làm cẩn thận hơn, bên trong có xà ngang cho chim đậu, có máng thức ăn, có chỗ đựng nước. tóm lại, nhìn qua thực tinh xảo.

“Anh ơi, lồng chim này so với cái của em còn hoàn mĩ hơn, có phải không? Thật tốt! cái của em không có chỗ đựng nước.” Nhìn Tây Vi thì hai cái lồng này cũng tiếc đem đi bán.

“Cậu cả nói sẽ bện cho em và Thành Tử hai cái còn tốt hơn hai cái này. Em thích thế nào thì bây giờ nói với cậu để cậu bện cho.” Tây Viễn nhanh chóng đổi lực chú ý c Tây Vi, bằng không hai cái này cũng khó mà bán được.

“Thật ư? Cậu ơi, cậu làm chỗ để thóc như thế này cho cháu được không?” Tây Vi quả nhiên không còn quấn lấy hai cái lồng nữa. cùng cậu thương thảo bện lồng chim thế nào.

“Thành Tử, cháu muốn thế nào thì cũng nói với cậu. cái cái này vốn là cậu cả các cháu làm cho cháu và tiểu Vi.” Ông ngoại nói với Vệ Thành.

“Dạ cháu biết, thưa ông.” Vệ Thành cười đáp lời ông ngoại, rồi cũng chạy tới nói với cậu cả yêu cầu của mình, bên cạnh Trụ Tử và Trình Nam cũng giúp góp ý tưởng.

Ăn cơm xong, trời cũng không còn sớm, ông ngoại vốn muốn giữ mấy cha con ở lại một đêm, có điều nhà bên kia không rõ tình huống, cho nên mấy người vẫn thừa dịp còn sớm đi về nhà.

Lồng chim Tây Viễn không cho lấy, lấy về Tây Vi và Vệ Thành nhất định nhịn không được cầm đi chơi, đến lúc đó lại bán thì không tốt. Chờ nửa tháng sau, Tây Minh Văn đưa đồ ăn đến thành Ngạn Tuy thì tiện đường đến lấy.

“Anh ơi, lần này có phải em làm đúng rồi không?” Tây Vi cùng anh trai tranh công, anh trai sáng sớm còn không cho nó cầm theo lồng chim, nếu thật không cầm theo, có thể giúp cậu cả kiếm tiền sao?

“Rồi rồi, tiểu Vi nahf chúng ta thật đúng là đã làm được chuyện tốt.” Tây Viễn khích lệ Tây Vi.

“Vậy anh sẽ thưởng cho em thế nào đây?” Tây Vi nhân cơ hội.

“Thưởng thế nào à? Dùng chim chích trong lồng của em nướng lên cho em ăn nhé?” Tây Viễn đùa Tây Vi.

“Không được!” Tây Vi rất chắc chắn.

“Vậy làm sao đây? Cái khác anh không nghĩ ra được.” Tây Viễn buông tay.

“Hừ, anh chính là không muốn làm. đồ đại lười!” Tây Vi trắng mắt liếc anh trai một cái.

“để anh làm song bì nãi cho.” Vệ Thành nghĩ kế cho Tây Vi.

“Được rồi, em muốn song bì nãi, bên trong có mứt việt quất, em muốn mứt trong bình Cẩu Đản làm, được không?” Tây Vi biết bình Cẩu Đản làm ăn ngon nhất.

“Được, sao lại không được, bé con nhà mình muốn anh có thể không cho sao.” Tây Viễn đồng ý.

“Vậy, em còn muốn uống một chén rượu trái cây, cũng muốn cái Cẩu Đản làm.” Tây Vi còn lòng tham không đáy.

“Được.”

“Còn muốn một …., ”

“Cũng muốn cáiCẩu Đản làm?” Không đợi Tây Vi nói xong, Tây Viễn đã đón lời.

“Muốn.” Tây Vi làm nũng với anh trai.

“Nhiều như vậy, em ăn hết được không? Nào nào, hôm nay em là đại công thần, cho em ăn xả láng.” Tây Viễn ấn đầu Tây Vi xuống. Vừa nghĩ, nếu cậu cả năm có thể bán mấy cái lồng chim, tiền kiếm được cũng đủ nuôi sống người một nhà, chẳng qua cũng sẽ không đều bán được cái giá tiền này, còn phải tính kế lâu dài.

Ôi! Nếu cậu cả cũng có thể may mắn như cậu út, lập gia đình cưới được người vợ tốt thì tốt rồi.

Tây Viễn vì việc hôn nhân của cậu cả mà ưu sầu, không ngờ duyên phận của cậu lại bất ngờ tới.