Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Quyển 1 - Chương 73: Lồng chim




Đại Yến làm việc rõ ràng ngày hôm sau thật đúng tìm Nhị Nha tới, để Lý Đào đến nhà họ Tây nói một tiếng.

Tây Viễn làm bộ như không biết chuyện này, dẫn cậu út, lấy cớ là tìm thầy thuốc Lý kê thang thuốc cho ông ngoại. Ông ngoại lớn tuổi, có hơi thấp khớp, mùa đông đi đường không thuận lợi, có điều cũng không nghiêm trọng lắm.

Hai người đi vào Lý gia, Nhị Nha đang ở gian giữa cùng Đại Yến nghiên cứu làm giày vải, ngẩng đầu, cùng cậu út vừa đến mặt đối mặt. cậu út không biết rõ tình hình, he he ngây ngô cười với người ta hai tiếng, cùng Tây Viễn vào phòng thầy thuốc Lý. Nhị Nha mặt đỏ bừng, vội vàng trốn vào phòng Đại Yến.

Đây là cái gọi là xem mắt. coi như còn tốt, hai người tối thiểu đã gặp mặt, có người con gái do cha mẹ định than, mãi cho đến khi thành thân mới biết được đối phương trông thế nào.

Đại Yến lúc ấy liền hỏi Nhị Nha thấy sao, có nhìn trúng không. Nhị Nha nào có thấy chỗ nào không tốt, luận gia đình, luận vóc người, cậu út hiện giờ ở trong thôn là mối hàng được người người tranh đoạt cơ đấy.

bên phía cậu út, Tây Viễn đi ra mới nói cho cậu hay. cậu út chỉ biết he he ngây ngô cười, cũng không lên tiếng, hỏi lại liền sờ đầu. Tây Viễn bất đắc dĩ, được rồi, chuyện này vẫn để ông bà thu xếp vậy.

việc hôn nhân c Cậu út cứ như vậy định xuống, cái gọi là từ xưa nhân duyên định trong một ngày, không có Đại Yến cũng sẽ không có phần nhân duyên này c cậu út.

anh trai chị dâu Vương gia bên kia vừa nghe nói là thân thích của nhà họ Tây, nào có không vui. Thôn bọn họ gần sát thôn hoa sen, biết chút ít tin tức lẫn nhau. nhà họ Tây Thôn hoa sen hiện giờ là nhà đứng nhất đứng nhỉ, cậu út lại là thân thích, Nhị Nha gả cho cậu út, bọn họ cùng nhà họ Tây cũng tương đương có quan hệ thân thích gián tiếp.

Hai vợ chồng suy nghĩ vài ngày, lấy lý do tuổi cậu út đã lớn muốn tiền sính lễ phải cao nhất trong thôn so với dự tính c nhà họ Tây vẫn ít hơn nhiều.

Cứ như vậy, không đến hai tháng, cậu út đã thành thân. Nhị Nha thật đúng như Đại Yến nói, là một người hay làm hay làm, tuy tính khí có hơi lợi hại nhưng là người thông tình đạt lý. hơn nữa gặp chuyện lớn có thể quyết định, ngay cả ông ngoại cũng hài lòng với cô con dâu út này.

chuyện Cậu út được giải quyết, còn lại chuyện cậu cả. Tây Viễn cảm thấy đời người hết chuyện này sẽ lại có chuyện nó, nhân sinh chính là quá trình giải quyết vấn đề. Được rồi, lại thâm sâu khắc lại một phen.

chuyện Cậu út, người trong nhà đều cảm thấy thực may mắn, muốn tìm được người vợ như vậy lại thật sự tìm được. cậu cả thì hơi phiền toái hơn. tuy đã gặp qua mấy đám nhưng trong nhà vẫn cảm thấy không hài long. Có người còn dẫn theo con, còn là con trai. Tây Viễn sợ lấy tính cách cậu cả thì sẽ nuôi lớn con nhà người ta, còn mình thì đến con cái nuôi dưỡng già cũng không có. Hai mẹ con người ta có bắt nạt cậu không đây? Tây Viễn có đến một vạn điều lo lắng.

Bất quá nói đến cậu cả lại có một chuyện đáng mừng, đây còn cần cảm ơn thằng nhãi to mồm to miệng Tây Vi.

Tây Viễn bởi vì nhìn xa trông rộng nên không có việc gì liền dẫn mấy đứa Trụ Tử cùng ngồi xe đến thành Ngạn Tuy. trẻ con cần thừa dịp lúc còn nhỏ dạy dỗ, bằng không lớn lên sẽ khó dạy, thế giới quan đã hình thành, muốn thay đổi không dễ. Mặt khác, con nít nhận biết sự việc cũng rất nhanh.

Tây Viễn không có ý nghĩ khác, chỉ là muốn cho bọn chúng ra ngoài, không cần giới hạn mình trong thôn hoa sen nho nhỏ. Thấy nhiều biết nhiều, đỡ cho sau này đối mặt mà sợ hãi.

Tây Viễn phân mấy đứa trẻ con thành nhóm, mỗi nhóm hai đứa, thu được đồng ý c người lớn trong nhà, mỗi lần đi Tụ Đức Lâu sẽ mang hai đứa theo, lần sau đi lại mang hai đứa khác. bọn nhỏ đi Tụ Đức Lâu cũng không chỉ nghe nhìn mà còn đòi theo Trương Tài bán đồ ký sổ.

Lần đầu đi chính là Trụ Tử và Trình Nam, Tây Vi và Vệ Thành cũng đi theo. Tây Viễn muốn làm mẫu cho hai đứa nó, năm ngoái hai đứa nhóc đã làm không ít chuyện này.

Bất quá Tây Viễn hiện giờ không cho chúng làm việc bán đồ ký sổ. nơi này sĩ nông công thương, thương nhân thuộc loại bét tĩ. phương hướng tương lai c mấy đứa trẻ con còn chưa xác định, không thể để cho bọn chúng sau này muốn theo con đường làm quan lại có chỗ bẩn từng làm thương nhân trục lợi.

Lúc nhỏ ngẫu nhiên, người ta chỉ cho là con nít thông minh, ngay cả cái này cũng biết. nếu lâm vào hẳn, vậy thì sẽ trở ngại con đường làm quan sau này.

Ngay cả mấy đứa Trụ Tử, Tây Viễn cũng chỉ là muốn cho chúng tiếp xúc với nhiều người, cùng với những người khác nhau giao tiếp. một khi bọn nhỏ rèn luyện ra, mở mang tầm mắt, hắn sẽ cũng không cho phép chúng đi làm việc này.

Mỗi một đứa trẻ, hắn đều hy vọng có thể đi theo con đường mình muốn, dù như vậy không dễ dàng.

Tây Vi vừa nghe nói sẽ đi Tụ Đức Lâu, việc đầu tiên chính là lấy ra lồng chim của mình, còn để Vệ Thành nói hộ.

Tây Viễn cùng những người khác trong nhà khuyên thế nào cũng không được. Tây Vi cũng không nghĩ gì khác mà chỉ là có thứ tốt muốn khoe khoang. trong thôn đã khoe được tương đối, vừa nghe sẽ đi Tụ Đức Lâu, nơi đó người nhiều hơn cả trong thôn cũng có thể đi khoe. nó sao có thể bỏ qua cơ hội này.

Cho nên mặc kệ người lớn trong nhà phản đối, Tây Vi kiên quyết nâng lồng chim lớn lên xe lừa.

Dọc theo đường đi chim chích trong lồng không ngừng kêu chiêm chiếp. Chim chích chòe lửa là đồ chim ngu, con chích khác vừa từ xa nghe thấy tiếng kêu trong lồng liền bay tới một đoàn, vây quanh xe cũng chiêm chiếp kêu.

Mấy đứa trẻ con tò mò, xuống xe treo lồng chim ở trên cây. Tây Minh Văn đánh xe lên phía trước một đoạn, bọn nhỏ giấu mình ở phía sau cây, chỉ chốc lát, theo tiếng chiêm chiếp lại tới thêm một đám đến vài chục con. Thấy bên trong lồng có hạt thóc, đưa mỏ muốn ăn. Cậu cả làm cái lồng này cũng thần kỳ, chích chòe muốn ăn cốc tuệ, những chỗ khác không với đến chỉ đứng ở trên trục quay mới có thể ăn, có điều mới vừa với tới còn chưa ăn vào miệng, trục quay đã chuyển, chích chòe lật vào trong lồng thật là một cảnh tượng thần kỳ!

(nếu chương trước chưa nói rõ thì ở chương này có thể thấy là cái lồng chim nó có bẫy để dụ bắt chim chứ không phải lồng và bẫy làm riêng.)

Không đến một lát sau, có đến hơn mười con chích chòe lăn vào trong lồng, vừa vào liền cố lộn ra nhưng làm sao cũng không ra được.

mấy đưa Tây Vi mừng rỡ nhảy cẫng lên, Tây Viễn hơi bất đắc dĩ. Chích chòe mặc dù là chim ngu nhưng không lớn lắm, trong nhà hiện giờ không thiếu ít thịt đó, cho nên liền khuyên bọn Tây Vi thả chim đi.

Mấy đứa trẻ con ban đầu không đồng ý, về sau thấy Tây Viễn tức giận, mới quyết định thả một phần, còn lại phân ra, Trụ Tử một con, Trình Nam một con, Giải Minh Lý một con, Triệu Lâm một con, Tây Dương một con, Tây Dũng một con, Cẩu Đản, ừ, cũng chính là Tây Phương một con, tóm lại, cứ có mặt là có một con. Tây Viễn cũng muốn hỏi, có một con cho mình không.

Tây Vi còn nói hùng hồn đầy lý lẽ, đây không phải là để ăn mà để nuôi, là bạn thân cần có phúc cùng hưởng!

Tây Viễn muốn trợn trắng mắt, lúc chỉ có hai con chim sao không phúc cùng hưởng đi? Còn đi khoe khoang như thấy không đủ? Trong lòng hắn thực hoài nghi, mặc kệ chim này phân cho đứa nào, cuối cùng đều phải nuôi tại nhà mình. Bất quá nhìn Tây Vi cũng không vạch ra.

Cùng với tiếng mấy đứa trẻ con líu ríu trêu chim. xe lừa đi tới Tụ Đức Lâu. lồng chim c Tây Vi vừa xuất hiện, thực khách dùng cơm liền chú ý tới. không có cách nào không chú ý, ngẫm lại mà xem, gần mười con chích chòe gom lại kêu chiêm chiếp có thể không náo nhiệt ư. ngay cả Trương Tài cũng không lo giúp bọn Tây Minh Văn lấy đồ mà vây quanh Tây Vi xem chim chích trong lồng.

Tây Viễn bất đắc dĩ, cùng cha hai người làm việc. làm xong xuôi, tò mò của mọi người cũng đã qua. Tây Viễn kêu Tây Vi và Vệ Thành, dạy Trụ Tử Trình Nam bán đồ thế nào, ký sổ thế nào.

Tây Vi đặt lồng chim ở bên quầy, còn dặn Trương Tài trông cho mình. Trương Tài đang muốn còn không được, hắn con chưa tò mò đủ, đùa chim trong lồng một trận, chích chòe bên trong kêu càng lớn tiếng.

Bởi vì cần rèn luyện Trụ Tử và Trình Nam, cho nên đi về muộn hơn bình thường, tận lực để hai đứa con trai thích ứng nhiều hơn.

Cứ thế đến khi qua bữa cơm trưa đông khách. Có một đứa bé vừa nhìn là biết con nhà có tiền nhìn trúng lồng chim c Tây Vi, nói gì cũng phải mua lấy, về sau còn tăng giá tới một lượng bạc.

Nhưng Tây Vi luyến tiếc, nó cũng rất thích mà! Cái đứa nhỏ kia cũng không chịu đi, nói gì cũng phải mua bằng được.

Đến khi thêm một lượng bạc nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn c Tây Vi có chút dao động, một lượng bạc, Tây Vi biết không phải là số nhỏ. có điều nó tiếc thật!

Tây Vi ngó ngó anh trai, đừng thấy nó đang phản nghịch, không có chuyện gì thì già mồm với anh trai, nếu thật có chuyện gì, vẫn sẽ muốn anh trai cho quyết định.

Tây Viễn cũng có chút động tâm, lồng chim dùng cán cao lương bện thành lại bán được đến một lượng bạc, đương nhiên, cũng là vì đụng phải loại coi tiền như rác.

Bất quá nhìn Tây Vi rối rắm Tây Viễn cũng đau lòng, không thể bởi vì tiền mà bán thứ trẻ con yêu thích. Cho dù cậu cả còn có thể bện lại thì cũng không được như cái này.

Tây Viễn đi qua, ngồi xổm xuống hỏi đứa bé kia, có phải rất thích lồng chim này không. hài tử kia gật gật đầu, chỉ vào lồng chim trong tay Tây Vi, kêu “Ta muốn, ta muốn.” Xem ra là gia cảnh tốt nên chiều hư.

“Có điều cái lồng này đã hơi hỏng rồi.” Tây Viễn đem lồng chim qua cho đứa bé xem, trên lồng có một cái cửa sổ nhỏ Tây Viễn hơi dùng sức liền bung ra. đây là Tây Vi khoe khoang quá độ làm hỏng, vì thế còn khóc đến nghẹt mũi. Về sau Tây Minh Văn nghĩ cách tu bổ một chút, chẳng qua không tốt bằng lúc cậu cả vừa bện, dùng một ít lực sẽ bung ra.

“Ơ? Hỏng thật sao? Nhưng ta muốn, ta muốn lồng chim này.” đứa nhỏ kia nhanh chóng dậm chân.

“Cái này người không thể lấy. nó đã hỏng, vừa không chú ý chim sẽ bay đi mất. Nếu không thì chúng ta đánh cuộc, nhìn xem ngươi có phải đứa bé ngoan có kiên nhẫn không.” Tây Viễn cảm thấy mình như đang lừa gạt con nít, mấu chốt là hắn thấy đứa bé ăn mặc như người nhà có tiền, không muốn bởi vì cái lồng chim mà đắc tội, nhà mình còn muốn ở chỗ này buôn bán lâu dài. Bên cạnh đi theo đoán chừng là người hầu trong nhà, cho nên không quản thúc được tiểu thiếu gia này.

“Ta là bé ngoan, ta có kiên nhẫn, lần trước dùng trúc bắt chim sẻ chính là ta, có phải không, Trường Thuận?” Hài tử kia còn bắt người bên cạnh làm chứng.

“Dạ, vâng, tiểu thiếu gia thật là có kiên nhẫn.” người hầu ở bên cạnh Kêu Trường Thuận khen đứa bé.

“Nếu vậy, chúng ta đánh cược một lần, xem người có kiên nhẫn chờ nửa tháng được không. ngươi xem một bàn tay là năm ngày, người đếm ba lần như vậy chúng ta sẽ mang đến cho người một cái lồng còn hoàn hảo hơn, ngươi có chịu không? Cái này ngươi cầm thì hơi lớn, làm cho ngươi cái nhỏ hơn, không có chỗ hỏng, thế nào?” Tây Viễn dùng chiêu dỗ hài tử dỗ vị tiểu thiếu gia này.

“Thật ư? Ngươi có thể đem cho ta một cái lồng nhỏ hơn, cũng ba tầng năm cửa sổ ư?” Xem ra cũng không ngốc, đem những chỗ mình thích nói ra một lần.

“Được rồi, một cái cũng không thiếu, nhỏ hơn cái này, người lấy tay có thể cầm theo.”

“Ta còn muốn hai con chim, một con bụng đỏ, một con không.” Đứa bé nhân cơ hội yêu cầu, còn liếc mắt với Tây Vi. cho ngươi không bán, ta muốn là sẽ có. Tây Vi hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới nó, dùng khóe mắt liếc sang bên này.

“Được, một con bụng đỏ, một con không.”

“Vậy hai ta ngoéo tay.”

“Được, ngoéo tay.” Tây Viễn cảm thấy mình sắp điên rồi.

Khó lắm mới làm yên lòng đứa bé này, cũng không còn tâm tư để bọn Trụ Tử rèn luyện, bọn họ bèn mau chóng rời đi, chớ để lát nữa lại chọc phải tiểu Diêm vương như vừa rồi.

Tới trên xe, Tây Vi cười hì hì thè lưỡi với anh trai. Tây Viễn tức giận gõ nó một cái, không cho mang ngươi thế nào cũng phải mang. thấy hay chưa?

Đoàn người tiện đường đi qua trang Phúc Đồng. phải nhanh nói với cậu cả, hỏi cậu nửa tháng có thể bện ra một cái lồng chim không.