Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Quyển 1 - Chương 62: Đoan ngọ




tới Tiết Đoan Ngọ, mọi người không thể đạp thanh trong tiết thanh minh. bởi vì trời còn lạnh, cỏ trong đất mới vừa nhú lên, tiết thanh minh đến đồng cỏ ngoài đất đen thì không còn gì để nhìn.

Cho nên những người ở đây đều đạp thanh vào tiết Đoan Ngọ.

Người trong thành sẽ dậy thật sớm, có người tích cực còn dậy trước giờ dần, trời còn chưa sáng đã loạng choạng nối đuôi đến khu đất hoang. có điều như vậy có hơi mạo hiểm, trên đường cũng không an toàn, người bình thường đều là giờ mão mới xuất phát.

sau khi Mọi người hội năm hội ba ra ngoại thành liền tìm chỗ bằng phẳng đặt thức ăn và đồ vật đặt trên mặt đất. sau đó ngồi quanh vừa ăn vừa nói chuyện phiếm vừa hưởng thụ cảnh đẹp thiên nhiên. Chỗ mọi người đến Hàng năm đều là cố định, cho nên vào tiết Đoan Ngọ chỗ dã ngoại sẽ rất náo nhiệt, sẽ có rất nhiều người.

Cũng có người trong thành không muốn đi xa như thế sẽ tìm chỗ có hoa cỏ trong thành. Địa điểm như vậy không nhiều lắm, mọi người lại đều muốn theo phong tục đi từ sáng sớm, cho nên có hơi chen chúc.

Bất kể là du ngoạn trong hay ngoài thành, ở nơi mọi người tụ tập sẽ thường sẽ có người cầm túi hương đựng hương thảo hoặc các loại giấy gấp trên gậy gỗ. giấy được gấp thành hình hồ lồ, bên dưới gắn vải, giá cũng không đắt. thông thường mọi người đi đạp thanh sẽ mua một túi hương hoặc hoa giấy vừa đi vừa chơi, nhìn rất có không khí ngày hội.

Người trong thành như thế, ở nông thôn lại khác.

người trong Thôn mỗi ngày đều làm lụng trên đồng. khó lắm mới có thể nhàn rỗi một ngày, còn chạy ra đồng nhìn lúa ngô. đây không phải là tự tìm phiền phức cho mình sao?

Cho nên vào tiết Đoan Ngọ, người trong thôn đều cân nhắc nghỉ một ngày, làm bữa ăn ngon. Có điều không giống những nơi khác gói bánh trưng vào tết đoan ngọ, nơi này vào sáng sớm sẽ ăn mì và trứng.

những đứa bé trong thôn đều có ý thức đến tết Đoan Ngọ nghĩa là được ăn trứng. đến ngày này, bữa sáng sẽ nấu mì sợi, trong bát mì sẽ có trứng gà. Nhà nào có điều kiện tốt thì mỗi người đều có trứng ăn, nhà nào điều kiện không tốt thì sẽ tận lực cho bọn nhỏ ăn.

Sau đó người lớn còn có thể nấu thêm mấy quả trứng luộc. theo như quy củ, bọn nhỏ có thể thả ga mà ăn, có đứa vào đoan ngọ còn ăn nhiều hơn cả năm. có đứa từng đếm một ngày có thể ăn đếm bảy quả trứng, Đám người lớn ngoài miệng cười nói đứa nhỏ này thật có thể ăn, trong lòng thì quặn thắt. nếu cuộc sống sau này tốt hơn, trẻ con biết đếm đến đâu đây.

Có điều lũ trẻ cầm trứng trong nhà cho không ăn ngay mà đút vào trong túi quần, sau đó tìm đám bạn mình đập trứng gà của mình vào nhau xem trứng gà của ai không vỡ là thắng. Qủa trứng vỡ sẽ được đem ra ăn, quả không vỡ tiếp tục đấu những trận khác.

Kỳ thật trứng cuối cùng cũng vào bụng, bọn trẻ lại không biết trò chơi như vậy không có ý nghĩa gì, đều chơi đến bất diệc nhạc hồ. đây cũng sẽ là hồi ức tốt đẹp nhất trong tuổi thơ của chúng.

ở nhà họ Tây, Tây Viễn vì chuẩn bị cho tết đoan ngọ này đã sớm đến trấn Vạn Đức mua gạo nếp, cho nên trong nhà có gói bánh chưng. Có điều mẹ Tây Viễn vẫn nấu mì và luộc trứng vỏ đỏ cho lũ trẻ.

Sáng sớm, Tây Viễn liền dẫn bốn đứa em ra ruộng rửa mặt bằng sương sớm, nghe nói vậy có thể loại trừ bách bệnh, đảm bảo một năm bình an. Tây Viễn đương nhiên không tin cách nói này nhưng cũng tích cực dẫn bốn đứa bé đi. tin hay không là một chuyện, có làm hay không lại là một chuyện khác. Chuyện gì mới được coi là có ý nghĩa? Có thể làm cho bọn em trai cảm thấy vui vẻ, lưu lại kí ức tốt đẹp Tây Viễn liền cho là có ý nghĩa.

Đến ruộng rửa mặt còn có một chú ý chính là trên đường không thể nói chuyện, mấy đứa trẻ đều nghiêm túc chấp hành. Con nít coi trọng việc này, người lớn liền chiều theo, cho nên trên đường thường xuyên gặp được thôn dân dậy sớm ra đồng nhìn hoa màu. nhìn thấy mấy đứa trẻ con là biết đi làm gì, liền rất nhiệt tình chào hỏi với bọn họ. Tây Viễn cười gật đầu lại, mấy đứa bé thật vất vả che miệng, thôn dân nhìn phản ứng của bọn họ cũng không nín được cười.

Mãi mới tới ruộng, mấy đứa ở bên ruộng vẩy nước sương sơm lên mặt xoa bóp một phen rồi mới đi trở về. Lúc trở về có thể nói chuyện, mấy đứa bé cũng đều hoạt bát lên.

“Anh ơi, anh nhìn em còn cao hơn anh này.” Vệ Thành nhảy lên một chạc cây ven đường đong đưa ở trên, dương dương tự đắc khoe khoang với Tây Viễn.

” đúng Là cao hơn anh thật. cứ cao nữa thì không cần cành cây cũng có thể cao hơn anh.” Tây Viễn đứng dưới tàng cây nhìn Vệ Thành đung đưa tới lui.

Tây Dương và Tây Vi vừa thấy cũng sôi nổi tìm chạc cây, chỉ có Tây Dũng ít tuổi nhất với là không, sốt ruột dậm chân gọi anh

Tây Viễn vội ôm lấy nó, đặt thằng bé lên trên một chạc cây. Thằng bé lấy tay rung chạc cây, hơi sợ hãi nhìn xuống rồi vội vàng lấy tay giữ chặt. Tây Viễn lại hù nó, từ phía dưới túm chân nó. Tây Dũng sợ tới mức kêu lớn, có điều Tây Viễn đâu định dọa nó thật, cũng chỉ là trêu chọc mà thôi.

Tây Dũng nhưng lại thông minh, không đu xuống được liền bắt Tây Viễn ôm mình xuống, học theo anh cả kéo chân các anh xuống để dọa. hai đứa kia căn bản không sợ, có điều vì chiều theo cảm xúc c em trai liền sợ hãi kêu lên, dỗ Tây Dũng ha ha cười không ngừng.

mấy đứa chơi một hồi, sau đó ở trên đường bẻ cành Dương Thụ và Đinh Hương, chuẩn bị cầm về nhà dùng.

Về đến nhà, Tây Viễn trước tiên mang chỉ nhiều màu mẹ chuẩn bị buộc lên cổ tay cho các em, sau đó dẫn bọn chúng đến chỗ bà nội lấy giấy điệp gấp hình quả bầu để đeo lên nhánh cây rồi để Tây Minh Văn giẫm lên ghế, cắm ở bên dưới mái hiên hoặc trên cửa phòng

Tây Dương cũng cầm phần bà nội dành cho nhà mình chạy đến chỗ cha, Tây Dũng đương nhiên cũng đi theo.

Ăn xong bữa sáng, mấy đứa trẻ con đều nhét trứng trong túi quần tìm những đứa trẻ khác trong thôn chơi. nhà Tây Viễn hiện giờ không có gì chứ trứng thì rất nhiều. điều kiện trong nhà tốt, cũng không muốn làm khổ tụi nhỏ, cho nên khi có thể ăn trứng sẽ không keo kiệt. Bất quá cũng không dám nấu nhiều, bà nội đã dưỡng thành thói quen tiết kiệm, người trong nhà đều thật cẩn thận tuân thủ, bằng không lão nhân nhìn không quen.

trong lúc luộc Trứng, Tây Viễn đặc biệt chọn những quả tròn to, nhìn qua là biết trứng hai lòng. Trước khi ăn sẽ không thấy gì, nhưng ăn vào sẽ có kinh hỉ!

Bà nội ở trong nhà làm dây thừng. Bà cụ đã rất quen với việc làm tay, bảo bà không làm gì cũng không được. Bà nội từng cảm thán với Tây Viễn là mình lớn tuổi, chứ hồi còn trẻ có thể làm việc không biết mệt, nghe người khác kêu mệt chết đi được còn lấy làm lạ. giờ thì không được nữa, làm chút việc đã cảm thấy mệt mỏi. Tây Viễn hay nói giỡn với bà nội bà có số làm lụng, có phúc mà không hưởng.

xoắn dây thừng đầu tiên cần lột sợi gai thành sợi nhỏ, liên tục vê xoắn. sau đó một tay nhấc chỉ gai một tay chuyển động con quay, một lần có thể quấn lại một đoạn sợi dài. Vừa xoắn sợi vừa cuốn sợi từng đoạn từng đoạn, không bao lâu liền có một sợi dây thừng.

con quay to ở hai đầu nhỏ ở giữa, có loại làm bằng gỗ tảo, gỗ du, xương lợn hoặc xương bò. Tốt nhất là bằng xương bò, có điều bò ở đây tương đối đáng giá, cho nên không có nhiều xương bò. Có điều con quay của bà nội cũng là xương bò, nghe nói là do được truyền cho, nên bà nội dùng rất cẩn thận.

Bà nội rất nghiêm túc xoắn dây thừng đến khi sợi gai không đủ, xoay người lấy mới nhìn thấy Cẩu Đản nhà chú ba đang vểnh môi đứng bên cửa.

“Bé con của bà đến lúc nào vậy? sao lại không vào?” Bà nội gọi Cẩu Đản vào. Cẩu Đản lắc lắc đầu với bà nội, không vào cũng không đi, cũng không nói chuyện, dùng chân khẽ đá lên cửa.

Bà nội vừa thấy thế làm sao còn tiếp tục xoắn dây thừng được nữa, vội cất con quay, tới dắt tay Cẩu Đản dẫn nó vào trong phòng.

“Nói cho bà làm sao vậy.” Bà nội hỏi Cẩu Đản. Cẩu Đản cúi đầu, mím môi, vừa nhìn chính là một bộ ủy khuất.

“Là Đoan Ngọ mẹ cháu không làm đồ ngon cho cháu ăn? Hay là cha cháu đánh cháu?”

“bà!” Cẩu Đản mắt lệ rưng rưng nhìn bà nội, nước mắt ngưng ở trong mắt cố nén không đến rơi xuống. Bà nội sờ bụng đứa bé thấy xẹp lép cái gì cũng không có, nhìn cánh tay cũng không có chỉ nhiều màu

Bà cụ ôm Cẩu Đản đến chỗ ngăn tủ c mình, lấy chỉ nhiều màu mấy đứa Tây Vi buộc hồi sáng còn lại cột lên cổ tay cho Cẩu Đản, lại vào phòng bếp cầm hai quả trứng cho Cẩu Đản đút túi.

không cần đoán, nhất định nhà chú ba không chuẩn bị gì cho tết Đoan Ngọ. trong nhà vốn gà vịt ngỗng đều không có, trước đó cũng không đi mua hay đổi trứng với người ta.

Bà nội đoán là mười phần chắc. nhà Tây Minh Toàn năm nay quả thật không thể so với trước. trong nhà có thêm một đứa bé, nhà chú hai lại trở về. vốn năm trước có nuôi vịt ngỗng nhưng không chăm sóc tốt, chẳng còn lại mấy con, bán không được bao tiền. Lúc sinh đứa bé, bà Triệu đến chăm nom, đồ ngon trong nhà qua một hồi biến thành chẳng còn gì.

Đến lễ Đoan Ngọ trong tay thật sự không có tiền, Cho nên chỉ làm ít bánh canh đơn giản

có điều người lớn chịu được, trẻ con thì không. cũng không phải Cẩu Đản tham ăn, mấu chốt là tiết Đoan Ngọ những đứa trẻ khác đều lấy trứng đi đấu, túi quần nó thì trống không. Thằng bé ở bên cạnh quan sát những đứa trẻ khác chơi một hồi, càng nhìn càng ủy khuất.

Con nít bị ủy khuất nhất định sẽ đi tìm người lớn có thể dựa vào, Cẩu Đản về nhà tìm cha mẹ nhất định sẽ bị mắng một trận, thằng bé liền nghĩ tới bà nội.

Chính Cẩu Đản cũng biết hiện giờ nhà mình cùng nhà bác cả quan hệ không tốt. nó ngại mở miệng hỏi xin bà nội đồ ăn, biết làm vậy sẽ bị chê cười. huống chi ở trong mắt Cẩu Đản trứng là đồ ăn ngon, thằng bé có muốn ăn trứng cũng cảm thấy không mở miệng nổi, nhìn bà nội ở trong nhà xoắn dây thừng, do do dự dự.

Bà nội không hỏi thì còn may, bà nội vừa hỏi thằng bé liền thút thít. trong tâm linh nhỏ bé của nó, trứng gà đoan ngọ là chuyện so với trời còn lớn hơn.

Bà nội cầm hai cái bánh chưng và hai quả trứng cho Cẩu Đản ngồi trên ghế ăn. bà và ông cụ mỗi ngày đều cho gà ăn, cho nên bà nội cảm thấy mình lấy hai quả cho cháu trai ăn cũng không tính là quá phận. nói thế nào đây cũng là con cháu nhà họ Tây bọn họ mà.

Nhìn Cẩu Đản ngấu nghiến ăn trứng và bánh chưng, trong lòng bà nội lên men. mười ngón tay đều liền tim, đâu có ai là không đau chứ!

Cẩu Đản dù sao cũng là con nít, ăn tết rốt cục được ăn đồ ngon, còn là bánh chưng chưa từng nếm qua và trứng đã mong nhớ từ lâu, vừa ăn liền cao hứng. Ăn hết lại chơi một hồi trước mặt bà nội, sau đó nhét thêm hai quả trứng vào túi quần tìm trẻ con trong thôn chơi.

Trong nhà Tây Minh Văn và ông cụ đều đợi không được mà ra đồng. mẹ Tây Viễn thì ở trong phòng mình đan đế giày. người trong nhà nhiều, bà cụ lớn tuổi, không làm được thứ này nữa, cho nên chỉ mẹ Tây Viễn có thể làm. Mỗi người hàng năm đều phải làm hơn hai đôi, cho nên quanh năm suốt tháng chỉ cần có lúc nhàn rỗi nàng sẽ đều dùng để làm giầy. Có đôi khi Tây Viễn thấy mẹ mình quá vất vả liền tự chủ trương mua về từ trong thành. Tây Viễn còn tạm thời chưa đổi được thói quen tiêu tiền kiếp trước, mặc dù thế giày cho người một nhà phần lớn đều là tự làm. Nhà nông có nhà nào lại không tự làm mà bỏ tiền ra mua? Đó không phải khiến cho người ta chê cười sao.

Tây Viễn lúc này đang ở trong phòng ngủ bù. Sáng hôm nay dậy sớm hơn mọi ngày, mấy đứa bé đi chơi, hắn lại nằm xuống ngủ. Đang ngủ đến thiên hôn địa ám thì cảm thấy mũi mình ngưa ngứa. Tây Viễn trong lúc ngủ mơ hắt xì một cái thật to.

“Hắt xì” một tiếng xong cũng tự tỉnh, mở mắt vừa nhìn, được lắm, bên cạnh là năm đầu quả dưa nhỏ. năm đứa bé nhà họ Tây ngoài Hổ Tử đều có mặt. Cẩu Đản đang chơi cùng trẻ con trong thôn thì gặp được bọn Tây Vi, cả bọn liền dẫn Cẩu Đản về nhà.

Tây Viễn cảm thấy lỗ tai có hơi ngứa, xoay đầu lại nhìn, được lắm, Vệ Thành đang lấy cỏ đuôi chó chọc ngoáy lỗ tai hắn. bọn Tây Vi ở bên cạnh nghe tiếng hắt xì c Tây Viễn liền trộm che miệng cười, giờ thấy anh trai tỉnh lại càng cười ngặt nghẽo.

” tiểu tử xấu xa.” Tây Viễn vươn tay lay đầu Vệ Thành một chút. Vệ Thành cười hì hì ngẩng đầu túm lấy anh trai, “Anh ơi, mau dậy thôi. Mẹ nói sắp sửa ăn cơm.”