Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Quyển 1 - Chương 53: Sinh nhật




Có thể do lần trước sói ăn được ngon ngọt, cho nên mấy ngày sau lại tiến vào thôn. chẳng qua lần này nó không may mắn như lần trước một là trong thôn sắp xếp người đi tuần, hai là vịt ngỗng đã được Tụ Đức Lâu lôi đi phần lớn, còn lại mọi nhà đều nhốt vào phòng hoặc kho không dễ bắt,ba là, ờ, nó hôm nay thật sự rất không may gặp phải tổ của Tây Văn Minh Tây Minh Võ và Trình Nghĩa.

Sau đó mãi cho đến khi ăn tết cũng không thấy sói vào thôn nữa, người trong thôn đều thở ra một hơi.

Sắp ăn tết, Tây Viễn đang loay hoay quanh bếp làm sinh nhật cho Vệ Thành. Kỳ thật, sinh nhật c Vệ Thành là ngày nào thì không ai biết, trước kia ở Vệ gia, Vệ Thành căn bản là không từng có sinh nhật, chính nó cũng không nhớ rõ, Vệ lão nhị càng không biết, có thể bà nội trước kia còn nhớ, nhưng bà cụ ấy đã mất, hỏi những người khác trong thôn cũng không ai biết, chỉ có bà nội và Vương Tam bà lờ mờ nhớ rõ là lúc trời lạnh.

Tây Viễn tuy cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng không quá rối rắm về chuyện này, trực tiếp lấy ngày Vệ Thành đến nhà mình làm inh nhật cho nó. Vốn này ngày cách sinh nhật Tây Vi rất gần, Tây Viễn vẫn cảm thấy làm riêng một buổi sinh nhật cho một mình Vệ Thành thì hơn, hai đứa em trai ai hắn cũng không nỡ để thiệt thòi.

cuộc sống Người trong thôn đều mộc mạc, sinh nhật chẳng qua là ăn một bát mì thêm quả trứng gà mà thôi. đây là nhà có điều kiện tốt, nhà nào điều kiện không tốt thì ngay cả cái này cũng không có. Tây Viễn cũng không có ý định làm gì lớn, vẫn nói con nít không nên nuông chiều, sẽ khó nuôi. Cho nên hắn dựa theo tập tục trong thôn, làm thêm hai món ăn mà thôi.

Người một nhà ngồi quanh bàn, ngay cả chú thím hai cũng tới. đậu hũ năm trước làm rất khá, cậu Lý đã trở về nhà mình. Hôm nay bữa ăn có gà nấu với nấm, khoai tây thái sợi trộn dấm rau trộn do mẹ Tây Viễn làm và canh cá dưa chua c Tây Viễn.

Trước mặt người khác đều là cơm, chỉ có Vệ Thành là một bát mì và một quả trứng gà vỏ đỏ. Vốn Tây Viễn còn muốn cho những đứa khác mỗi đứa một bát nhưng bị bà nội ngăn lại, nói làm vậy là tăng tuổi không tốt, Tây Viễn không rõ vì sao ăn mì với trứng lại thành tăng tuổi nhưng vẫn thuận theo tập tục nơi này, chỉ làm một bát cho Vệ Thành.

Tuy trong cuộc sống của nhà tốt lên rất nhiều, nhưng cơm canh thịnh soạn như vậy cũng rất ít ăn, Tây Vi gắp cá dưa chua không dừng, liên tục ồn ào bắt anh trai đến sinh nhật mình cũng phải làm cánh cá chua, Tây Viễn cười đáp ứng.

Vệ Thành ngồi ở bên cạnh anh trai thỏa mãn ăn mì của mình. trong nhà làm nhiều đồ ngon như vậy, mọi người đều tụ tập lại, đều là vì hôm nay là sinh nhật nó, Vệ Thành từ trong long có cảm giác được coi trọng, vừa ăn mì vừa toét miệng cười.

“Cháu à, đừng chỉ ăn mì không, mau tới nếm thử canh cá chua anh cả cháu làm này.” thím hai cũng nhìn ra nhà anh cả coi trọng Vệ Thành, không gắp tự gặp cho con nhà mình mà gặp một miếng cá cho Vệ Thành trước, hơn nữa còn lọc xương cá ra trước. Tây Minh Võ nhìn vợ mình vừa lòng gật đầu.

bữa cơm Hôm nay hoàn toàn không nói cho nhà Tây Minh Toàn, cho nên một nhà chú ba căn bản không biết mà đến làm người ta khó nuốt.

“thím hai, thím cứ gắp cho Tiểu Dũng đi ạ, cháu có thể tự gắp.” Vệ Thành bỏ miếng cá thím hai gắp cho vào miếng, nói với thím.

“Mẹ, con muốn món này.” Tây Dũng đã sớm sốt ruột, nó còn nhỏ, không biết gỡ xương cá, chỉ có thể chờ người lớn gắp cho.

“Được, con chờ chút, mẹ lọc xương cho con.” Nhìn thầy nhà cả và nhà hai hòa thuận, ông bà cụ đều lấy làm mừng, chẳng qua nghĩ đến nhà thằng ba, bà cụ vẫn nhịn không được thở dài, vợ lão tam sắp sinh, cũng không biết là con trai hay con gái.

Vốn bà cụ còn muốn qua chăm sóc, nhưng vợ lão tam lại đón mẹ ruột đến, nói là lo cho con mình, vừa lúc mùa đông không có việc gì tới hầu hạ trong tháng, nếu người ta không cần thì bà cụ làm mẹ chồng cũng không chủ động đến chịu khổ làm gì.

Nhìn một bàn người vui vẻ, bà cụ cũng đem phiền lòng về nhà lão tam bỏ qua một bên.

Ăn cơm xong, Đám người lớn đến phòng ông bà cụ tán gẫu, Tây Viễn thì dẫn mấy đứa bé tới phòng mình. Mấy đứa trẻ con chơi bịt mắt bắt dê, chạy hết chỗ này đến chỗ kia, trong nhà chỉ lớn có vậy mà không biết sao tụi nó lại thấy vui vẻ.

Vệ Thành không chạy tới chạy lui với đám đó, nó ngồi trên giường cùng anh trai. Tây Viễn mở rộng đùi, ôm Vệ Thành vào trong ngực, hai anh em lúc thì nghiêng trái lúc thì nghiêng phải, phối hợp vô cùng là ăn ý như hai con lật đật trong cùng một bộ. Hai người vừa lắc vừa xem bọn Tây Vi chơi, có đôi khi còn ở bên cạnh chỉ điểm Tây Dũng tìm mãi không thấy người, nói cho nó chỗ nào khả nghĩ có người có thể đang trốn.

Thừa dịp ít người, Tây Viễn lấy quà chuẩn bị cho Vệ Thành ra. Tây Viễn mất mấy ngày, cùng Tây Văn Minh dùng gỗ tước thành một bộ cờ nhảy giống như ở hiện đại, ở mặt trên sơn màu sắc khác nhau để phân chia, hơn nữa Tây Viễn rất dụng tâm chọn gỗ đào để làm, nghe nói gỗ đào có thể trừ tà, cho nên khi chọn làm đồ gỗ cho hai đứa em hắn phần lớn đều chọn loại gỗ này.

“Anh ơi, thích ghê.” Vệ Thành rất ngạc nhiên, bọn họ luôn dùng cành liễu, cán cao lương làm cờ nhảy chơi, hiện giờ anh trai làm ra cờ nhảy xinh đẹp như vậy làm nó thích không nỡ rời tay.

“Ừ, đây là cho Thành Tử nhà chúng ta, em nhận lấy đi.”

“Anh, đây là gì?” Tây Vi lúc này cũng chạy vào, trời chiều rồi, chú thím hai quay về Đông viện, Dương Dương và Tiểu Dũng cũng phải đi ngủ.

“Cờ nhảy, sau này chúng ta là có thể dùng nó chơi.” Vệ Thành thanh thúy đáp lại.

“Anh, có của em không?” Tây Vi vừa xem cờ nhảy trong tay Vệ Thành vừa hỏi anh trai.

“em muốn à, muốn thì chờ đến sinh nhật em anh cũng làm một bộ cho.” Tây Viễn khó lắm mới làm ra một bộ, cái cho Tây Vi còn chưa khởi công.

“Anh, anh làm cho em cái khác đi, em và anh hai chơi cái này là được.” Tây Vi lại rất biết cân nhắc, như thế nó và Vệ Thành sẽ có nhiều món để chơi hơn.

“Vậy em muốn gì?” Tây Viễn vốn lười làm cờ nhảy, chẳng qua vừa nghe Tây Vi nói muốn thứ khác, lại đau đầu xem nên làm gì.

“em cũng không biết, dù sao anh phải làm cho em một thứ tốt như của anh hai, đúng không anh ahi?” Nó lại còn biết kêu gọi đồng minh.

Vệ Thành ở bên cạnh lập tức gật đầu theo, nó cũng rất chờ mong những thứ anh mình làm ra, Tây Vi giống nó, hai đứa chưa từng bởi vì mấy thứ này mà phát giận đánh nhau, đều là thỏa thuận mà chơi.

“Được rồi, để anh nghĩ lại, làm cái gì cho tiểu Vi c chúng ta thì tốt.” Tây Viễn bất đắc dĩ nói, em trai đứa nào cũng là tiểu quỷ. Chờ Tây Vi ngủ rồi, Vệ Thành gối đầu lên trên gối Tây Viễn, nhớ a mình còn có việc cần nói v anh trai.

“Anh ơi, em biết ngày đó Triệu Minh và Triệu Lượng vì sao làm vậy rồi.” Vệ Thành lúc này mới nhớ ra. hôm nay sinh nhật nên hưng phấn quên mất.

“Vì sao?” Tây Viễn mình cũng sắp quên hẳn chuyện này, hơn nữa hắn cảm thấy có thể chỉ là mấy tên có lòng ghen tị đến quấy phá, không có chuyện gì thì đi bắt nạt con nít

“Bởi vì tiểu Đào ca nhà thầy thuốc Lý, hắn nói ngươi dụ dỗ cha của hắn, học tay nghề gia truyền nhà hắn.” Vệ Thành trừng một đôi mắt hắc bạch phân minh nói cho Tây Viễn.

“Lý Đào? à…” Đây cũng là Tây Viễn luôn băn khoăn, y thuật c thầy thuốc Lý, nhất là phương thuốc nhà hắn, đều là tổ truyền, đến phiên thầy thuốc Lý không truyền cho con trai mà lại dạy cho hắn, dù là có nguyên nhân nhưng người khác có thể sẽ không nghĩ như vậy.

“Tiểu Đào ca nói, nếu Triệu Minh và Triệu khánh đánh anh, hắn sẽ mời hai người bọn họ đến trấn Vạn Đức ăn.” Vệ Thành tiếp tục đem tin tức hắn thám thính được nói cho Tây Viễn.

“em sao biết được?” Tây Viễn cũng kỳ quái Vệ Thành làm sao biết mà kể.

“em nhờ Triệu Lâm cấp hỏi giúp.” Vệ Thành kiêu ngạo ở trên gối quơ quơ đầu, càng dán vào mặt anh trai. ngày hôm sau khi chuyện phát sinh nó nói với Triệu Lâm, chẳng qua chưa nói Triệu Minh Triệu khánh muốn đánh Tây Viễn, mà chỉ nói nghe nói Triệu Minh Triệu khánh thấy anh cả của nó có bản lĩnh thì khó chịu, muốn thu thập anh cả, nhờ Triệu Lâm hỏi thăm xem có phải có chuyện như vậy hay không.

cha Triệu Lâm Triệu lão bát và cha Triệu Minh Triệu khánh Triệu lão đại là hai anh em ruột, chẳng qua một người là lớn nhất một người là nhỏ nhất, cho nên tuổi khác biệt nhiều. Cái gọi là cha mẹ sinh con trời sinh tính, Triệu lão đại lúc còn trẻ là một kẻ không làm việc đàng hoàng, không có chuyện gì thì thích trộm đạo, nhưng Triệu lão bát lại là người thực thà, nhà hắn bởi vì Triệu Lâm quan hệ không tồi với nhà họ Tây.

“Triệu Lâm nghe ta nói liền đến nhà bác cả của hắn, vừa lúc hôm qua tiểu Đào ca ở đó, nói Triệu Minh Triệu khánh không bổn sự, thời gian dài như vậy cũng chưa đánh được anh, chặn được còn để anh trốn thoát.” Vệ Thành tiếp tục hội báo với Tây Viễn, càng nói càng tức giận, nhịn không được nghiêng người hất đầu lên, hai tay chống cằm ghé vào gối Tây Viễn. tiểu Đào ca Này thực đáng giận, bản thân không giỏi, cả ngày ở cùng đám du thủ du thực trong thôn, còn ghen tị anh cả của nó.

“Anh trai, bọn họ có thể còn tìm anh làm phiền nữa không vậy?” Tiếp theo Vệ Thành lại bắt đầu lo lắng cho anh trai.

“không sao, em xem nhiều ngày như vậy bọn họ cũng không tìm đến anh.” Tây Viễn an ủi Vệ Thành, đồng thời cũng ưu sầu chuyện học y cùng thầy thuốc Lý không biết làm sao bây giờ.

Hắn vốn sẽ không quá nghĩ ngợi chuyện này, nhưng khi nhìn thầy thuốc Lý nếu mình không học thì tìm đến cửa, Lý Đào này đúng là một vấn đề. thầy thuốc Lý dù sao vẫn có con trai, hơn nữa nhìn mặt mũi thầy thuốc Lý, bọn họ vẫn không thể quá đáng với Lý Đào. Dù sao cũng không phải một lúc có thể nghĩ ra cách, từ từ suy nghĩ vậy.

“Anh ơi, anh sau này đi đâu cũng gọi em một tiếng, em đi cùng anh.” Vệ Thành cũng mệt rồi, sắp ngủ vẫn không quên dặn dò anh trai một tiếng.

“Ừ, được, nghe Thành Tử nhà chúng ta.” Tây Viễn nghiêng người giúp Vệ Thành dịch góc chăn, sau đó nhịn không được lấy tay sờ mặt Vệ Thành, em trai của hắn đã trưởng thành, bắt đầu biết thay anh trai phân ưu, quan tâm anh trai.

có điều chuyện học y với thầy thuốc Lý xử lý thế nào mới tốt đây? Tây Viễn trong tiếng ngáy be bé của hai đứa em trai, ngưng mi nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cách nào tốt. bên ngoài, Tây Bắc gió thổi trên mặt đất tuyết đọng phát ra tiếng xào xạc, Tây Viễn không kiên nhẫn chuyển người lại.