Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Quyển 1 - Chương 23: Tìm hiểu




chưa đến giờ Dậu, hai người Tây Viễn vội vàng đánh xe lừa trở lại thôn hoa sen.

Lúc này, trời đã hoàn toàn tối đen. Người trong thôn đã thu hoạch vụ thu xong liền sửa lại thành một ngày ăn hai bữa cơm nên cơm chiều ăn sớm hơn, chừng giờ thân ( tầm ba giờ chiều) sẽ bắt đầu ăn cơm chiều. cơm nước xong sẽ dọn dẹp trước khi trời tối, sau đó sẽ không ra khỏi cửa, cho nên khi xe lừa vào thôn cũng không thấy ai.

dừng xe trước cửa sân, cách cửa sân Tây Viễn thấy bên cửa nhà tây lộ ra ánh đèn mông lung, trong nhà vì tiết kiệm dầu thắp nên có đôi khi buổi tối căn bản không đốt đèn, cho dù có đốt thì cũng là ở nhà tây ông nội bà nội ở, sau đó người một nhà hợp lại, vừa tự bận bịu việc trong tay vừa nói chuyện phiếm.

Tây Viễn nhảy xuống xe đi mở cửa sân, mới vừa mở cửa ra thì người trong phòng nghe được động tĩnh chạy ra, chạy ở phía trước không thể nghi ngờ là hai tiểu quỷ, thấy anh trai đứng ở cửa sân thì thân ảnh lập tức đánh tới, một trái một cái phải ôm lấy cánh tay Tây Viễn.

“cuối cùng đã trở lại, hai đứa nhỏ từ trưa đã bắt đầu nóng lòng, trời tối đen cũng không chịu lên kháng, thế nào cũng phải chờ, dỗ sao cũng không được.” Bà nội chỉa đến thân ảnh ở cửa viện mà nói.

“ụm ờ, ụm ờ, ” lúc này con lừa trong tay Tây Văn Minh phát ra tiếng kêu như không hài lòng đã đến nhà sao không vào sân.

“A, con lừa, anh ơi, con lừa!”

“Còn có xe!”

Hai đứa nhóc cũng không kề cận anh trai, đều chạy đến ngoài sân tò mò nhìn lừa và xe.

“ôi, thật đúng là đã mua về rồi ư?” mẹ Tây Viễn đã ở phía sau bà nội kinh ngạc hỏi. Dù người trong nhà cùng nhau thương lượng chuyện này, bất quá người lớn trong nhà vẫn có cảm giác không chân thật, bọn ho cho tới giờ không nghĩ tới nhà mình sẽ mua gia súc mua xe, cho dù chỉ là lừa và xe ba gác!

” con lừa này không tệ, cha cháu chọn à?” Ông nội vừa vuốt con lừa vừa hỏi, tối lửa tắt đèn nên cũng không biết ông làm sao thấy được là tốt hay xấu!

“đúng là cha cháu chọn ạ, còn có chú Triệu chúng ta mướn xe lần trước cũng nhìn giúp, ông ơi, ông còn nhớ chứ?” Tây Viễn đáp.

“A, nhớ chứ, sao lại không nhớ? đó cũng là một người thật thà. sao? gặp được hắn à?”

“dạ, ở chợ lừa ngựa gặp được ạ.”

Tây Viễn và ông nội một hỏi một đáp, bên cạnh Tây Vi và Vệ Thành muốn thử ngồi xe lừa, Tây Văn Minh dễ tính mà ẵm hai đứa nhóc lên, hai đứa con trai quy củ ngồi ở trên xe, cũng không sợ lạnh.

“Lão đầu tử, ông sao còn hỏi mãi không dứt, còn không cho cháu nó vào nhà sưởi ấm, chạy theo cha cả ngày rồi.” Bà nội lên tiếng.

“Ôi, bà xem ta! Mau, Viễn à, mau vào nhà nghỉ ngơi, ông và cha cháu sẽ tháo xe xuống và cho lừa ăn. không thấy vừa rồi nó kêu hoài à, đây là đói đó.” Ông nội cười nói, trong bóng đêm Tây Viễn cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng ông nội cười hí mắt. ông cụ hôm nay là thật sự vui vẻ.

“vâng thưa ông. Tiểu Vi, Thành Tử, cùng anh vào nhà nào, muốn ngồi xe thì sáng mai anh em mình lại ngồi nữa, hiện tại chúng ta có xe, hai em lúc nào muốn ngồi đều được.” Tây Viễn vừa nói vừa ôm hai đứa nhóc xuống dưới, mỗi tay nắm một đứa dẫn về phòng.

“Anh, lừa có thể cưỡi không?” Tây Vi hỏi.

“Có thể, sao lại không thể, Trương Quả lão trong Bát Tiên quá hải chẳng những cưỡi lừa, ông ấy còn cưỡi lừa ngược đó.”

“A? Vậy ông ấy có thể thấy đường ư?” Tây Vi hỏi.

“Có thể, con lừa có thể thấy, con lừa biết đường.” Vệ Thành tiếp lời.

“đúng đó, con lừa kia biết đường, lừa nhà ta cũng biết.” Về việc lừa có biết đường không kỳ thật Tây Viễn cũng không biết.

Bất quá hắn rất nhanh liền vì bản thân nói lung tung mà hối hận, bởi vì từ ngày hôm sau, hai đứa nhóc muốn cỡi lừa, không chỉ có thế mà còn muốn cưỡi ngược, người trong nhà không cho thì chúng nó liền có lý do đầy đủ, nh trai nói thần tiên đều cưỡi như vậy, hơn nữa lừa nhà họ biết đường giống lừa của thần tiên! Làm hại Tây Viễn vừa nghe hai tiểu quỷ muốn cưỡi lừa liền đau đầu!

Dù hôm qua sau khi trời tối đen mới về tới nhà, con lừa nhà Tây Viễn hôm sau vẫn lọt vào vây xem! Cả thôn hoa sen chỉ có con bò nuôi trong nhà Lý chính, còn có con lừa nhà Triệu lão thất, xe ngựa nhà hắn năm ngoái mua đồ dùng cho con trai thành thân là đi mướn.

chịu thôi, một là vì thôn nhỏ, chỉ hơn một trăm gia đình, nhà ai có chút gió thổi cỏ lay là toàn bộ thôn đều biết; một nguyên nhân khác chính là Đậu Phụ Đũa nhà hắn(Tây Vi và Vệ Thành thì thầm cả đêm đặt tên cho, vốn Tây Viễn nói mặt con lừa dài nên gọi là cái xỏ giầy là được, kết quả đề nghị của hắn bị hai đứa nhóc nhất trí khinh bỉ, nói là khó nghe, lấy địa vị con lừa trong nhà hắn phải đặt tên hay, cuối cùng định là Đậu Phụ Đũa, kỳ thật cũng không rời xa mặt con lừa!), sáng sớm Tây Viễn còn đang ở trong mộng thì Đậu Phụ Đũa nhà hắn đã “ụm ờ, ụm ờ” to rõ, thành công gọi tới một đám người.

Ông nội thì sớm đã dậy, kỳ thật ông cụ tối hôm qua không ngủ được nhiều, nửa đêm đứng lên chạy đến ngồi cạnh chỗ buộc Đậu Phụ Đũa vừa hút thuốc vừa vuốt con lừa nói chuyện, hỏi con lừa ăn no chưa! làm bà nội tức giận mắng” lão già chết tiệt”, ông nội cũng không giận, liên tục he he cười.

ngoài câu ông cụ sáng sớm gà gáy lần thứ hai đã dậy thêm cỏ cho Đậu Phụ Đũa, cầm bàn chải chà người cho con lừa. người trong thôn từ sáng sớm đã tới xem, ông cũng rất kiên nhẫn cùng người ta nói chuyện phiếm. khi ăn sáng bà nội kêu mấy lần cũng không thấy về.

Bà nội lại theo thói quen lau khóe mắt, “ông cháu ấy à, cả đời cũng chưa cao hứng như thế bao giờ!” Bà nội vẫn rất hiểu bạn già.

“Bà ơi, mai này nhà chúng ta dựng lên nhà ngói lớn để bà cũng cao hứng.” Tây Viễn dỗ bà nội.

“Ôi, không cần nhà ngói bà nội cũng cao hứng! sống cả đời rồi, đến ngày hôm nay chết cũng thấy đủ!” Bà cụ thực dễ dàng thỏa mãn.

“Bà ơi, bà giơ cao được rồi, sau này cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn nữa, có rất nhiều chuyện để bà và ông nội cao hứng, để bà và ông nội mừng đến cười như lão thọ tinh.” Tây Viễn hóm hỉnh nói với bà nội.

“được, bà chờ.” Bà nội cười toe toét, ánh mắt đầy nếp nhăn đều mang theo ý cười.

Ta nhất định sẽ không để mọi người thất vọng, Tây Viễn thầm hạ quyết tâm.

Bất quá Tây Viễn cùng bà nội không vui được bao lâu, các bác các thím trong thôn liền lục tục đến nhà hắn. Đều là người một thôn, dù thích hay không thích thì cũng không thể không cho người ta vào nhà. bất quá bà nội không mời vào trong nhà, bà vẫn hiểu cháu đích tôn của bà, đừng nhìn thằng Viễn nói chuyện với ai đều vui cười, kỳ thật tính tình xa cách, người không quen không nhìn ra được mà thôi. bình thường thằng Viễn rất để bụng người trong nhà hơn, không phải chuyện và người nhà thì hỏi thăm cũng lười, đồ đạc của hắn thì ngoài người trong nhà, ai động một chút đều không thoải mái. Cho nên bà nội ở ngay gian giữa cùng đám đàn bà trong thôn tán gẫu.

“Ôi chao ôi, thím Tây, thím đúng là có số hưởng phúc mà. trong nhà ngay cả xe lừa cũng mua được!” thím Lý tấm tắc hai tiếng.

” đúng đó, nhà thím những ngày sau này sẽ càng ngày càng tốt.” nàng dâu hàng xóm cảm thán nói theo.

” con lừa kia mua không ít tiền hử?” bác gái Đổng hỏi.



Bà nội ứng phó những người này không hề mất kiên nhẫn, nhà ai có chuyện tốt mà không muốn để cho người khác biết chớ, nhà ai không muốn những ngày sau làm cho người ta hâm mộ chớ! Năm ngoái thằng Viễn sinh bệnh lão đầu tử cùng bà cơ hồ đi mượn toàn bộ thôn, nhà ông nội Vương Tam và những nhà có quan hệ tốt có thể giúp đỡ giúp một ít, những nhà còn lại thì đi đường thấy từ xa đều đi vòng qua, sợ bà và lão đầu tử há mồm vời người ta!

Người ấy à, ai biết sau một bước kia, lúc trước mượn nhiều tiền như vậy, bà cùng lão đầu tử đã nghĩ nhà phải chịu nợ nần tám năm mười năm, lúc này năm ngoái bà sao cũng không nghĩ tới trong nhà sẽ có một ngày này!

Bà nội vừa bận việc trong tay vừa bàn tán cùng người trong thôn, thấy vẻ hâm mộ trên mặt người khác thì trong lòng thoải mái không nói nên lời. mẹ Tây Viễn cũng vậy, bất quá có bà cụ ở đó nên bà ít lên tiếng, bà cụ từng trải hơn biết nhiều hơn, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.

“Thím à, vịt ngỗng nhà thím bán được không ít tiền hả?” thím Lý hỏi.

“đúng đó, vừa lừa vừa xe, thế nào cũng phải năm sáu lượng bạc.” bác gái Đổng cũng muốn thám thính.

“Phải, thằng Viễn nhà ta bận bịu hơn nửa năm đó.” Bà nội đáp. tiền thu ngoài trong nhà chỉ có mấy thứ này, thằng Viễn nói ngoài hắn ra trước hết không thể nói với người khác, miễn cho người đỏ mắt.

“Còn có bắp cải mùa xuân của nhà thím nữa, đúng không? rau trong vườn nhà thím có thể mọc sớm, sao làm được vậy?” thím Lý tò mò hỏi, đây cũng là điều những người khác trong lòng luôn muốn hỏi, đã nghẹn hơn nửa năm. trước kia chỉ thấy nhà Tây Viễn bán bắp cải, bán cải thìa, bất quá người trong thôn cũng biết Vệ Thành xem bệnh phí không ít tiền, phỏng chừng nhà họ Tây cũng chỉ là thần tài qua cửa, tiền kiếm được qua tay đều chảy ra ngoài, cho nên bọn họ còn có chút thăng bằng. hiện giờ có con lừa là thứ thực tế trực tiếp kích thích tâm linh yếu ớt của mọi người, cho nên đều có chút đỏ mắt, nhịn không được mà muốn hỏi thăm. Hiện tại có người hỏi, ánh mắt mọi người đều nhìn bà cụ chằm chằm.

“Ui, ta đây cũng nói không rõ, phải hỏi thằng Viễn nhà ta. Đều là ông chủ Tôn trong thành hắn quen kêu thằng Viễn làm, bằng không nhà ta nào có ai biết mấy cái đó.”

Đây là lời Tây Viễn cùng người trong nhà bàn bạc trước đó, đem toàn bộ sự tình đều đổ lên hắn và Tôn Diệp. hắn là đứa trẻ con choai choai, nói hay không thì người lớn trong thôn đều không để ý, mặt khác tiếp tục mượn uy phong của Tôn Diệp.Tôn Diệp ở nhà Tây Viễn vài ngày, người trong thôn cũng đều thấy, người nông thôn căn bản đối với kẻ có tiền trong thành vẫn rất e sợ.

“A? Đây không phải là nhà thím tự mình làm ư?” Quả nhiên, nhắc tới Tôn Diệp người khác đều thu hồi tâm tư tìm hiểu.

“Nhà ta nào có bổn sự kia, nếu không đã sớm làm giàu.” Bà nội bĩu môi, làm như ta không rõ các ngươi muốn gì sao.

“thằng Viễn sao lại quen người có tiền trong thành vậy?” Có người hỏi.

“Phải đó, đây là quen biết thần tài, nhà thím một năm này phí chữa bệnh cho Vệ Thành cũng không ít tiền hả? vậy mà còn có thể mua được gia súc thì nhất định buôn bán lời không ít!” thím Lý trừng to mắt nói.

” lời này là ai truyền vậy? bệnh của Thành Tử nhà ta sớm đã tốt rồi, tổng cộng cũng không dùng bao nhiêu tiền!” Bà nội không vui, tìm hiểu chuyện khác đều không sao, tìm hiểu chuyện Vệ Thành, điều này làm cho thằng Viễn nghe thấy sẽ bực mình.

“à, cũng không phải ai nói, chỉ thấy thằng Viễn nhà thím không có chuyện gì cứ đến nhà thầy thuốc Lý…” thấy bà nội có chút xụ mặt, thím Lý xấu hổ giải thích.

“Đó là thằng Viễn học chữ với thầy thuốc Lý mới đi, thằng Viễn nhà ta hiện tại đã có thể đọc một quyển sách dầy như vậy.” Bà nội giơ lên ba ngón tay khoa tay múa chân nói.

“Thật ư? Tiểu Viễn nhà thím vậy không phải là phần tử trí thức sao?” Mọi người kinh ngạc nói.

Bà nội chỉ cười không nói, vào nhà đem sách thuốc Tây Viễn mượn từ chỗ thầy thuốc Lý ra.

Đồng thời, đối thoại tương tự cũng phát sinh ở chỗ buộc con lừa trong sân, bất quá nam nhân tương đối giữ mặt mũi, không giống nữ nhân cái gì cũng hỏi thăm. Ông nội và Tây Văn Minh vừa bận bịu chăm lừa, vừa ứng phó những người này. ai có quan hệ tốt như mấy người Vương Thuận bá bá cũng đi lên giúp một tay, Vương Tam ông cùng Vương Tam bà kỳ thật đã nghĩ đến xem, bất quá vừa nghĩ là biết người hay tin trong thôn đều có mặt, bọn họ không muốn thêm náo nhiệt, muốn đợi người khác đều đi rồi lại đến nhìn kỹ một cái.

Tây Viễn hiện giờ cũng ở trong sân, chịu thôi, hai đứa nhóc không chịu rời Đậu Phụ Đũa, lại đưa tới mấy đứa trẻ khác trong thôn mấy đứa nhỏ vây quanh Đậu Phụ Đũa vừa sờ tới sờ lui vừa líu ríu, Tây Viễn sợ bọn nhỏ làm sao nên ở gần chiếu khán, thỉnh thoảng ôm hai đứa nhóc lên lưng lừa cho đã nghiện.

Cách đó không xa, Vệ lão nhị nhìn sân nhà họ Tây náo nhiệt, nhìn Vệ Thành cưỡi ở trên lưng lừa vui vẻ cười, trong mắt hiện lên một tia tính toán.