Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 268: 268: Thời Gian




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Không vất vả không vất vả, nói nhiều như vậy để làm gì." Alice chậm một bước, lúc này mới khoan thai tới rồi, trong lòng cũng không phải chính là ôm Leila sao, cũng không biết là song bào thai tâm linh cảm ứng, hay là nhìn đến a mẹ đã trở lại, Leila khóc oa oa, thanh thế cùng nước mắt một chút cũng không thua kém Lotter.
"Còn thất thần làm gì, còn không ôm đứa nhỏ đi qua." Hung hăng liếc mắt trừng nhìn Liễu Thư một cái, cho dù là Alice tính tình tốt, lần này cũng nhịn không được mà muốn phát hỏa, cô ấy cũng nghĩ như mấy người Kathy, sợ cô đột nhiên phạm ngốc gì, lúc này thấy bọn họ bình an trở về, ngoài miệng nói xong, tảng đá lớn trong lòng cũng buông xuống.
"Ngoan nào không khóc không khóc." Trên tay còn ôm Lotter, nhưng vốn định đưa Lotter cho Kathy ôm một chút, để cô dỗ dành Leila khóc đến không thở ra hơi, nhưng đứa nhỏ đầu gấu làm ầm ĩ lợi hại, móng vuốt nhỏ gắt gao cầm lấy quần áo Liễu Thư, nói cái gì cũng không chịu buông tay.

Bất đắc dĩ, cô cũng chỉ phải một tay cố hết sức đều ôm hai đứa nhỏ vào trong ngực, trái dỗ phải dỗ, hai đứa bé đều là đứa nhỏ thú nhân lớn năm tháng phát dục rất mau, trên cảm giác đều sắp như đứa nhỏ nhân loại lớn chừng hơn một tuổi, dùng thân thể nho nhỏ của cô ôm lấy đến thật đúng vô cùng quá sức.

"Ngoan bảo bối đừng khóc, a mẹ đã trở lại." Hai tay đều ôm đứa nhỏ, đều không có rảnh tay vội tới lau nước mắt cho nhóm tiểu tử hiếm khi khóc rầm rào, Liễu Thư thực đau lòng, trực tiếp dùng mặt cọ cọ ở trên mặt mềm mại của hai đứa nhỏ, cọ đến mặt dính nước cũng không thèm để ý, chính là cảm nhận được lệ nóng của bọn nhỏ mà trong lòng càng nhéo chặt.
"Cục cưng à." Dỗ đến dỗ đi vẫn có hiệu quả, Lotter Leila tuy rằng nhỏ, nhưng đã biết nhận được người, từ nhỏ liền thực dính Liễu Thư, hơn nữa ở sau khi Allen mất tích, luôn không cảm giác a ba tồn tại, bọn nó lại vô cùng thân thiết đối với a mẹ duy nhất ở bên người hiện nay.

Giống lúc này đây đột nhiên biến mất vài ngày không thấy, bọn nhỏ lại không hiểu, chính là theo bản năng cảm giác sợ hãi, cảm thụ không được hương vị quen thuộc, có một loại cảm giác bị vứt bỏ, hiện tại rốt cục thì nhìn thấy người, vậy thì tốt rồi kề cận sẽ không nguyện thả.
Lotter trấn an mau, tiểu tử kia nức nở, nhìn a mẹ không có ý tứ phải đi, móng vuốt nhỏ gắt gao bắt đầu bới trên người, bộ dáng thực ỷ lại, làm cho lòng Liễu Thư đều mềm mại không dừng được, hai con trai rất làm cho người ta muốn yêu thương một phen, vừa nghĩ như vậy áy náy lại càng lớn, cô thật sự không quá xứng chức.
"Nơi này gió to mau chút trở về đi, bọn nhỏ đều nhớ cậu không thôi, cũng không quá khóc, chỉ là rầm rì ngược lại càng làm cho lòng người chua xót nhũn ra.

Hai ngày này tớ và Kathy đều ở tại nhà cậu, bọn nhỏ ở địa phương quen thuộc càng an ổn chút, vừa vặn tớ thiêu giường đất, trong phòng còn thêm chậu than, đều nóng hổi." Alice nói, quay đầu liền đi cũng không giúp Liễu Thư ôm lấy đứa nhỏ, không phải cô không giúp, hiện tại cô chính là sáp lên thì hai đứa nhỏ đầu gấu cũng sẽ không muốn cô, ừm, quả nhiên huyết thống cốt nhục, cô cũng muốn một đứa nhỏ.
Ôm hai đứa nhỏ thì Liễu Thư cũng quá cố hết sức, nhưng mà xem tình huống hai tiểu bao tử trong lòng là sẽ không muốn người khác ôm, chỉ có thể khổ ba ba tự mình vất vả đuổi kịp, phía sau những người khác nhìn bốn người Liễu Thư cũng không có chuyện gì, duy nhất chính là Mia lo lắng vết thương của Noah.

Cũng may miệng vết thương nhỏ không có gì đáng ngại, đều đã trở lại cũng không có xảy ra việc gì, mọi người yên tâm sau lại hỏi hạ bọn họ kết quả lần này ra ngoài.


Khi biết được tình huống cụ thể, cao hứng có, lo lắng cũng có, vui là Allen khả năng còn sống, buồn tự nhiên là như Carmen suy nghĩ, nhưng rối rắm nữa cũng không làm nên chuyện gì, loại thời tiết này không thể đi ra mạo hiểm, huống chi thời gian qua lâu lắm, nên phát sinh cũng thành kết cục đã định rồi, thở dài một phen cũng đều ai về nhà nấy.
"Allen thực có tin tức." Vừa về nhà, cảm nhận được trong phòng ấm áp, thở sâu Liễu Thư đặt hai tiểu bao tử ở trên ghế, tay đều mỏi chết rồi, hai đứa nhỏ thật là bắt đầu trưởng thành.

Ngẫm lại ngay từ đầu sinh ra đến giờ cô ôm bọn họ bộ dạng mềm nhũn cũng không dám dùng sức, lại nhìn nhìn hiện tại, một đường trở về nhóm tiểu tử kiêu ngạo không cho người khác ôm, mệt cô từ sau lúc tới nơi này rèn luyện thể lực thấy rõ, bằng không có thể ôm hai quả cân nhỏ trở về được hay không là một chuyện đấy.
"Cái này cuối cùng yên tâm rồi." Kathy là phái vô cùng yên vui, mới lộ ra một nụ cười đã bị Alice trừng mắt liếc nhìn một cái, Carmen bọn họ trở về, mọi người đều thực quan tâm, nên lúc này Kathy và Alice theo lại đây, vừa rồi Alice hỏi còn không buông tha: "Các cậu đều nói qua Allen là rơi vào trong hồ đi, các cậu xác định thế nào." Cô thực nghi hoặc.
Dọc theo đường đi vô cùng thân thiết, tuy rằng hai tiểu bao tử vẫn thực dính Liễu Thư, nhưng đã không phải cái loại bộ dạng rất sợ, nhưng mà móng vuốt nhỏ vẫn níu ở trên người cô.


Nhìn hai đứa nhỏ giống nhau như đúc dùng ánh mắt y hệt nháy không nháy mắt nhìn chằm chằm mình, Liễu Thư mềm lòng không thôi, nhịn không được hôn xuống cái trán Lotter, đợi đến Liela, theo thói quen cà cà lúm đồng tiền nhỏ của nó, lại hôn lên một cái, không biết là làm sao phản ứng không kịp, tiểu bao tử y nha một tiếng, trong nháy mắt tại chỗ xuất hiện một con tiểu manh hổ, chân chính khoẻ mạnh kháu khỉnh, dáng điệu thơ ngây khả ái.
"Nha, biến hình à, chậc chậc thật sự là không công bằng, mệt tớ cho ăn cung uống kêu nó biến một cái cho tớ thế nào cũng không chịu, cậu trở về hôm một cái liền được." Kathy trừng mắt vô cùng ghen tị nhìn ba mẹ con này, ngẫm lại mình mỗi khi lấy lòng, nhất thời cảm thấy mình hẳn là sinh một đứa, nhưng mà cũng chưa có.
Liễu Thư cười cười cũng không nói gò, cô đương nhiên
.