Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 196: C196: Hải tộc





Editor: ChieuNinh_dd.

Lại là một phen tiếng động lớn nháo loạn, cũng tạm thời định ra tình hữu nghị cách mạng trụ cột cùng Thiên Lang tộc, thời điểm trước khi đi, Liễu Thư còn miễn phí đưa tặng một bao hương thảo, miễn cho bọn họ trở về không biết, nhưng mà hẳn là không có khả năng, ừm, tóm lại trước thử xem.

Hôm nay cũng thật là một ngày mệt nhọc, xem những người khác đều tinh thần sáng láng thu thập thứ trao đổi được, Liễu Thư mỏi mệt không thôi, thời điểm buổi chiều nàng liền muốn đi ngủ, vẫn chống đỡ đến bây giờ cũng không dễ dàng, lúc này liền vẫy vẫy tay với mấy người Gina, nói: "Mấy thứ này các cậu giúp tớ thu thập một chút, tớ muốn ngủ trước."

Nhìn ánh mắt mỏi mệt của cô, Alice cũng biết là cô thật mệt mỏi, tuy rằng cũng không làm việc nặng gì, nhưng giao thiệp với người khác cũng là một công việc phí sức lao động, mà các cô cũng thừa nhận, luận tài ăn nói, Liễu Thư tuyệt đối là muốn việc nhân đức không nhường ai, trong lòng cô lo lắng cũng không nói nhiều, chỉ nói nhanh nằm xuống nghỉ ngơi.

"Lúc này muốn ngủ?" Allen vào cửa chợt nghe được các cô nói chuyện, cau mày nhìn Liễu Thư, thấy cô có vẻ tinh thần không phấn chấn, trong lòng lại thương tiếc, đi qua nhẹ nhàng mà đỡ nhẹ thắt lưng của cô, nhẹ giọng nói: "Cho dù có mệt, cũng phải ăn một chút gì, bằng không thân mình mệt muốn chết rồi."

Allen thực áy náy, trên đường ăn khổ không nói, đi đến nơi đây rồi, thú nhân trừ bỏ săn bắn, cái khác ngược lại bó tay bó chân, ài, giống cái rất có khả năng thú nhân thực sự bi thương, hiện tại xem bạn lữ nhà mình mệt thành như vậy, đau lòng áy náy không thôi, trong lòng thầm nghĩ, ngày mai nhà mình nhất định phải cùng đi toàn bộ hành trình.

Liễu Thư bản không muốn ăn, cứ như vậy ngủ rời, nhưng mà ngẫm lại, nếu nửa đêm đói tỉnh, lại là một phen ép buộc, chợt liền gật gật đầu nói: "Được rồi, em muốn uống chút canh." Tạm thời không có khẩu vị, trước hết uống chút canh là được rồi, cô cũng không biết mấy ngày nay làm sao nữa, chẳng lẽ là không hợp khí hậu, một giây trước còn ăn cơm như quỷ đói chết đầu thai, hiện tại một chút khẩu vị cũng không có, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tổng kết nguyên nhân vẫn là rất mệt mỏi, hoặc là cũng có chút phương diện khí hậu.

Được Liễu Thư gật đầu, động tác của Allen cũng rất nhanh, đi ra ngoài không lâu trong tay liền bưng một bồn thịt canh nhỏ tới, thấy khóe miệng Liễu Thư co quắp, vì sao nữa, còn dùng bồn coi cô như là heo mà đút này, nhưng mà nhìn hắn cả đầu đầy mồ hôi, cũng biết khó xử hắn, trong lòng cũng thương hắn, tiếp nhận đến rồi chuẩn bị ăn.

Allen bàn tay to cầm thìa gỗ nhỏ không tương xứng với hắn, thấy Liễu Thư muốn tự mình động thủ, né đi, mắt nhìn cô chằm chằm nói: "Để anh đút cho em ăn, không cần lộn xộn."

Đây là cái tình huống gì vậy, Liễu Thư dùng dư quang khóe mắt liếc những người khác trong phòng, rất tốt, đều cúi đầu bận việc, giống như căn bản không chú ý động tĩnh bên này, nhưng mà cô cũng không cho rằng như vậy, liếc mắt khinh bỉ sẵng giọng: "Em cũng không phải không tay không chân, tự mình đến thì tốt rồi." Nói xong liền muốn lấy thìa, nhưng mà vẫn bị tránh ra.





"Không cần náo loạn." Allen dùng giọng điệu không thể làm gì dỗ.

"..." Hỗn đản, rốt cuộc là ai đang nháo, Liễu Thư tương đối im lặng, nhưng mà xem tư thế Allen là thật muốn đút cô ăn cơm, tiếp tục do dự nữa, thật là muốn ồn ào ra động tĩnh không nói, còn có vẻ già mốm cãi láo, bất đắc dĩ, khinh bỉ một cái thật to: "Muốn đút thì nhanh chút." Thật lắm chuyện.

Thành công tìm được chiến lược thắng lợi Allen cười vui vẻ, sáp tới ngồi xuống bên giường, một tay bưng canh, một tay cầm muỗng nhỏ, cẩn thận múc một muỗng, để đến bên miệng khe khẽ thổi thổi, đợi độ ấm ổn rồi, mới đút cho Liễu Thư uống. Sau đó người nào đó tuy rằng cảm thấy ở trước mặt nhiều người vây xem như vậy mà ái ân đằm thắm thực không được tự nhiên, rốt cuộc vẫn nể tình uống xong canh, trong lòng dịu đi.

"Tiểu Thư thực hạnh phúc." Kathy vụng trộm liếc bên kia một đôi ái ân đằm thắm, không khỏi cảm thán một phen.

"Ừ, chúng ta thực sự tốt." Alice không hâm mộ gì cả, Ngải Đạt nhà cô thực sự tốt với cô, vậy đã rất thỏa mãn, cho nên vui vẻ khi nhìn một đôi Liễu Thư.

"Allen là thú nhân tốt, được rồi, thứ này đều làm ổn rồi, thời gian còn sớm, đầu tiên chúng ta đi ăn một chút gì đi, lại ở dưới nhìn xem có gì chơi vui, để cho Tiểu Thư được nghỉ ngơi." Vỗ vỗ tay đứng lên, Elsa đề nghị.

"Đúng rồi." Mia là người thứ nhất tán thành, vì thế mọi người ngẫm lại cũng cảm thấy tốt, đều gật gật đầu đồng ý, cuối cùng cũng không chào hỏi, cứ một chuỗi người tiêu sái, im lăng rời đi lưu lại thế giới riêng cho hai người ấm áp ở bên trong.

Đợi Liễu Thư lại uống vào vài miếng canh, đảo mắt nhìn, vừa rồi còn một phòng người giờ không thấy ai, nhất thời biết mình bị cười nhạo, hận đến ngứa răng, nghĩ ngày mai khẳng định lại phải bị cười cợt, không khỏi trừng mắt nhìn Allen thành thật đút cơm vài cái, đều tại con hàng này, cũng không biết thu liễm một chút. ChieuNinh~^&*dien~dan~{}:D^d^l^q^d

Liễu Thư không có khẩu vị, nhưng mà vẫn cắn răng ăn hết cơm, người nấu cơm cũng không dễ dàng, hơn nữa lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ, cho nên nắm chắc mục đích tiết kiệm, cô khoan khoái ăn, không bao lâu một chậu canh liền thấy đáy. Cô liếm liếm khóe miệng, đột nhiên cảm thấy còn có chút chưa thỏa mãn, lại nhìn cái bồn giống như bị cẩu liếm qua, Liễu Thư hiếm khi thẹn thùng, trong lòng yếu ớt nghĩ, vừa rồi cô thật sự là không hề có khẩu vị, cũng không biết vì sao, ăn một cái thì sẽ không ngừng, ha ha...


"Ăn no chưa?" Trời đất chứng giám, Allen thật là quan tâm mới hỏi, nhưng mà người nào đó vừa vặn bị đạp cái đuôi, lúc này liền muốn xù lông, nhưng mà vừa ăn no thì dễ dàng mệt rã rời, Liễu Thư muốn ngủ, đen mặt vung tay đuổi nhân: "Đi qua bên cạnh, đừng ở đây (nói) mát mẻ, em muốn đi ngủ."

Bộ lạc Dực Xà khác không nói, bên trong núi đá quả thật là đông ấm hạ mát, thực thoải mái, Allen thực tự nhiên gật đầu: "Ở đây rất mát mẻ."

Liễu Thư bị tức liếc cái khinh bỉ, liếc xéo con hàng này, thật không biết là đang giả ngu hay là thật khờ, có đôi khi miệng thật đúng là rất thật thà. Cô muốn mắng gì đó, nhưng vừa nghĩ lại, thì biết hai ngày nay tính tình của mình hình như lớn không ít, trong lòng thoáng có chút áy náy, vì thế cũng không so đo với hắn, xua tay nói: "Em thật sự buồn ngủ, anh trở về sớm một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa." Thú nhân cũng không thoải mái hơn bọn họ, Liễu Thư vẫn rất đau lòng.

"Ừ, anh xem em ngủ rồi lại đi." Cũng không nháo người, một con thú nhân tương đối lớn an tĩnh lại, ngồi ở mép giường, đỡ bạn lữ nằm xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, nhu tình nói: "Nhìn em ngủ anh mới có thể yên tâm trở về, mau ngủ đi, anh ở bên cạnh trông coi."

Liễu Thư khoảnh khắc bị cảm động nháy mắt mấy cái, chớp đi ẩm ướt trong mắt, nâng tay xoa mặt tuấn lãng của thú nhân, nâng người lên khe khẽ ấn cái hôn ở trên mặt, sau đó nhẹ giọng nói: "Như vậy thì anh canh đi, em ngủ..." Nói ngủ là ngủ, một câu cuối cùng, mắt Liễu Thư không qua ba hơi thở thì bỏ chạy đến báo cáo với Chu Công.

Lại đợi một hồi lâu, xác định Liễu Thư đã ngủ, thế này Allen mới đứng dậy, thời điểm đứng lên lại dịch dịch da thú cho cô, ánh mắt nhìn người trên giường trừ bỏ nhu tình sắp tan ra thì còn có lo lắng. Allen thật sự rất lo lắng, hình như Tiểu Thư thật sự mệt chết rồi, mấy ngày nay bộ dáng hở ra là mệt rã rời, hắn nhìn mà lo lắng không thôi.

Vốn còn muốn bồi nhiều thêm một lát, có thể đợi đến giống cái khác đều trở về, thật sự không tiện đợi lâu, thú nhân khẽ thở dài lại kì kèo một hồi mới đi, trước khi đi còn nhìn người thêm vài lần, như sợ tỉnh, mãi một lúc sau mới chính thức rời đi.

Thời điểm mấy người Kathy trở về đã không còn sớm, mọi người đều bắt đầu mệt rã rời, sau khi trở về nhìn đến Liễu Thư im lặng ngủ trên giường đều tự giác phóng thanh âm nhỏ nhất, lấy tốc độ rất nhanh rửa mặt xong, thuận tiện nói chuyện với nhau vài câu, mỗi người đều nhẹ tay nhẹ chân bò lên ổ chăn của mình.

Hôm sau, Liễu Thư ngủ sớm dậy trễ rời giường cuối cùng, nhưng mà mọi người đều thực lý giải, gần đây trạng thái thân thể của cô không phải rất tốt, còn rất lo lắng. Sauk hi ăn một chén cơm, vỗ vỗ bụng cảm giác được chắc bụng, Liễu Thư thực lo lắng, nàng cảm thấy mình có xu hướng phát triển thành heo. Nưng mà, mệt cái gì cũng không thể mệt chính mình được, tuy rằng đột nhiên trở nên có thể ăn, chẳng qua cũng chỉ là đối chiếu với so sánh với lượng cơm giống cái, cùng thú nhân ăn thì vẫn không đủ.

Allen lại quan sát, vẫn đều thấy Liễu Thư rất gầy, hiện tại có thể ăn hắn còn cao hứng hỏng rồi, cái gọi là có thể ăn là phúc, cái khác hắn mới mặc kệ. Dù sao có thể ăn có thể ngủ, thân thể sẽ luôn tốt, nghĩ thông suốt điểm ấy, hắn lại khoái lạc vui vẻ chuẩn bị đồ ăn cho Liễu Thư, dù sao một bộ tư thế đã coi cô làm heo mà nuôi.


Ngày trao đổi là ba ngày, bọn họ vốn ngay từ đầu đã phân phối xong, đồ chia làm ba đợt, nhưng mà ngày hôm qua tình huống tốt đẹp, có lẽ hôm nay đại kết cục xong rồi cũng nên, lại lưu lại ở bộ lạc Dực Xà nghĩ ngơi hồi phục mấy ngày thì cần phải trở về, nghĩ đến bộ lạc nhà mình, trong lòng mỗi người cũng lửa nóng một phen, đều nhớ nhà.

Bởi vì trạng thái Liễu Thư không tốt, Kathy liền xung phong nhận việc nói để cho cô nghỉ ngơi nhiều hơn, cô nàng hỗ trợ nhìn sạp là được, được chiếu cố đặc thù như vậy Liễu Thư còn cảm thấy hơi chút có chút ngượng ngùng, nhưng mọi người thịnh tình không thể chối từ, cô cũng không tốt chối từ, vui vẻ đồng ý, quyết định hôm nay đi dạo ngay tại địa phương khác, cũng nhìn xem đồ người khác đang trao đổi.

Người đồng hành đương nhiên là Allen, trên người hắn còn cầm không ít thứ, vì chính là đến trao đổi, nhìn đến bộ dáng này, Liễu Thư đột nhiên có chút 囧 囧, đây là cái gọi là nữ nhân ra đường nam nhân cầm túi xách đi, ngạch, đương nhiên đến nơi này rồi thì cần thay đổi một chút vậy.

Hiếm khi được nhàn nhã một chút, Liễu Thư khoá cánh tay Allen bước chậm dưới bóng râm xanh mát ở bộ lạc Dực Xà, đến xem sạp nhỏ ở các bộ lạc, có thích sẽ ngừng lại tiếp tục xem xét, sau đó luôn mãi quyết định một phen mới đến trao đổi, dần dần đồ trên tay cũng nhiều hơn lên, nhưng mà Allen đau lòng cô nên đều tự cầm, nửa điểm không cho cô bị mệt.

Liễu Thư không mệt đến một đường đi qua, lại dừng lại ở trước một sạp, chủ quán sạp này là một đại thúc thú nhân, cô không nhìn ra rốt cuộc là bộ lạc nào, nhưng mà không trở ngại cô cảm thấy hứng thú đối với đồ trên sạp, vì thế liền hưng trí bừng bừng ngồi xổm xuống xem.

"A bá, đây là vỏ sò à?" Đúng vậy ở trước sạp nhỏ Liễu Thư chú ý tới chính là vỏ sò đủ loại màu sắc hình dạng, những vỏ sò này có lớn có nhỏ, bộ dáng tinh xảo đẹp mắt, xem ra cũng rất được nhóm giống cái yêu thích, vừa rồi còn nhìn thấy có giống cái kết bạn mới rời đi.

"Đúng." Thú nhân đại thúc hình như không quá thích nói chuyện, nói chuyện đơn giản, nhưng mà cặp mắt kia vẫn toát ra từng chút ôn hòa thiện ý, giống như là nghĩ nghĩ lại nói: "Đây là lượm từ trong biển."

"Trong biển?" Liễu Thư không nghĩ tới còn có từ bờ biển đến, theo bản năng học lại một câu. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* D^d^l^q^d

"Tiểu giống cái, bộ lạc của chúng ta gần vùng duyên hải tây bộ, chúng ta cư trú ở bên bờ biển lớn không khác nhiều lắm, vỏ sò thật ra thỉnh thoảng có thể nhặt được." Từ trong nhà kho nhỏ phía sau thú nhân đại thúc đi ra một vị a sao giống cái, nhìn đến Liễu Thư bọn họ, cười khẽ một chút nói.

"Thì ra là như vậy." Liễu Thư ngây thơ gật gật đầu: "Bờ biển rất nhiều sản phẩm, vì sao chỉ cần vỏ sò vậy?" Cư trú bờ biển, biển rộng là rất nhiều sản vật, bên trong vỏ sò hẳn là có trân châu, nơi này hình nhưng cũng không trông thấy.

"Biển khơi tuy rằng phong phú, nhưng mà nguy hiểm, mỗi một lần sóng biển hải triều đều là một loại tai nạn." Biết thú nhân nhà mình không quá thích nói chuyện, a sao giống cái lại cứ như vậy tán gẫu cùng Liễu Thư, nói tới nơi nhà mình cư trú thì trên mặt thế nhưng thực phức tạp: "Chúng ta tuy rằng cư trú vùng duyên hải, nhưng cuộc sống đều là dựa vào trên đất bằng, trừ bỏ thời điểm đồ ăn gian nan mới có thể xuống biển, nhưng mà cũng chỉ là đi săn ở bờ biển, không dám dễ dàng rời bờ khoảng cách qua xa."

Cái này Liễu Thư cũng có thể lý giải, nhân loại trời sinh thích cuộc sống làm đến nơi đến chốn, đối với thiên không biển rộng đều tồn tại bản năng kính sợ, từ thú nhân cũng có thể nhìn ra một hai, ừm, nói vậy trừ bỏ động vật lưỡng thê hẳn là không bao nhiêu người thích biển đi, biển, mỹ lệ, mà nguy hiểm.


"Trong biển hẳn là rất nguy hiểm đi." Trò chuyện một lát, Liễu Thư đột nhiên nhớ tới cô nương mỹ nhân ngư trong biển trong đồng thoại chuyện xưa, vì thế liền nói giỡn: "Trong biển có hay không, ừm, cuộc sống thú nhân?" Chẳng qua là vừa hỏi, lại không nghĩ tới thật đúng cho cô một kinh hỉ.

Hết chương 001_Q3.