Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 233: C233: Hội thi thể thao 3




<code> Sau khi nhận được quần áo của mình cả đám nhờ thầy Trương canh lều một chút để đi thay đồ, dù gì bây giờ giáo viên cũng chưa đến lúc phải mặc đồ của lớp với mấy em học sinh. Đúng như dự kiến, trong phòng thay đồ nam. Hàn Phong nhìn dáng vẻ của Mộc Hạ mà đờ người, hắn ép cậu vào tường để che chắn. </code>“Chết tiệt! Con nhỏ Nguyệt đó”

“Sao vậy? Tôi mặc không đẹp sao”<code> Mộc Hạ nét mặt chợt chùn xuống một nhịp, Hàn Phong thấy vậy liền bối rối không thôi. Hắn bây giờ trông vô cùng căn thẳng, sau một hồi đấu tranh tư tưởng hắn gục nhẹ đầu xuống vai nhỏ gầy xinh xinh của người thương mà thì thào. </code>“Không phải là không đẹp, mà là em quá đẹp. Tôi không muốn bất kỳ ai nhìn thấy em trong bộ đồ này ngoài tôi ra cả. Tính chiếm hữu của tôi rất cao đấy em có biết không?”


“A…Tôi…tôi”<code> Mộc Hạ lúng túng không biết nên nói gì, hai gò má cậu đã bắt đầu ửng hồng. Thấy được vẻ lúng túng của cậu càng khiến hắn như mất kiểm soát, đôi bàn tay hư hỏng cứ vậy mà đặt thẳng lên đùi cậu. Nói qua về trang phục thể thao được thiết kế riêng của lớp lần này lấy màu chủ đạo là màu đen viền đỏ và xanh lá. Một phần là cho đỡ dơ trong quá trình lăn lộn hay vận động, một phần là do màu này hợp với hầu hết mọi tông da. Trước ngực trái thêu một logo riêng do Mộc Hạ thiết kế cho lớp, phần quần của đám con trai thường sẽ dài ngang đầu gối. Và quần của tụi con gái sẽ là quần đùi hoặc quần giả váy. Năm nay Bối Nguyệt chơi chất làm quần giả váy cho đồng phục nữ, nhưng vì tính cách mạnh của Khiết Băng không hợp nên đổi qua quần giống đám nam nhi kia. Còn riêng Mộc Hạ thì Bối Nguyệt làm cho cậu một chiếc quần ngắn. Có thể nhìn một phía sẽ không hài hòa nhưng đứng chung thì lại khác. Quay lại vụ việc táo bạo của Hàn Phong. </code>“Em nghĩ như thế nào nếu tôi không khống chế được bản thân mà hôn em ngay tại đây?”<code> Mộc Hạ cuống cuồng cả lên trước hành động được báo động đỏ này, bàn tay to lớn của Hàn Phong bao trọn lấy đùi non mềm của cậu mà sờ mó. Điều này khiến cậu có cảm giác rất lạ, nhưng sự việc xấu hổ này không diễn ra bao lâu vì Hàn Vũ đã cắt ngang nó. </code>“Ê Phong, mày còn ở trong đó làm gì vậy. Thay đồ xong thì ra tập hợp theo lớp để làm lễ kìa”

“Mày với tụi ra trước đi, tao với Hạ Hạ sẽ ra sau”<code> Nhận được câu trả lời phát ra từ sau cánh cửa đang khoá trái Hàn Vũ cũng không nghĩ nhiều mà cùng đám còn lại rời đi trước. Hiện tại trong phòng thay đồ chỉ còn lại hai người. </code>“Mau ra thôi, nếu không… không mọi người sẽ chờ lâu đấy”


“Sao em lại lắp bắp vậy? Tôi chưa làm gì em hết mà”<code> Hàn Phong khẽ giở thói xấu trêu chọc Mộc Hạ tay thì quá phận dần dần lấn vào trong chiếc quần ngắn, đến đây Mộc Hạ liền chụp tay hắn lại. Cậu dương đôi mắt to tròn mà nhìn hắn, Hàn Phong nhanh chóng đầu hàng, tay cũng không tiến sâu vào nữa mà giữ nguyên. </code>“Em phạm quy rồi, Hạ Hạ à”

“Tôi đây…sao…sao vậy…Mà cậu bỏ tay ra trước đi”

“Cho tôi hôn em được chứ?”<code> Mộc Hạ không nói gì, ánh mắt cậu di chuyển hết nhìn vào môi rồi lại nhìn lên ánh mắt ôn nhu đang nhìn mình kia. Hàn Phong không nói gì chỉ khẽ cười rồi nhẹ nhàng hôn cậu. Làm chuyện xấu một hồi thì Hàn Phong cũng tha cho Mộc Hạ, cậu chật vật hít lấy hít để không khí. </code>“Đồ ngốc nhà em, tôi hôn em thì em phải thở đi chứ”<code> Mộc Hạ không nói gì, cậu nhanh chóng chạy mất. Hàn Phong khẽ cười rồi cũng đuổi sát theo phía sau cậu. Tại chỗ tập trung, tất cả các lớp đã xếp hàng ngay ngắn và trật tự hết rồi. Vì thế nên Mộc Hạ và Hàn Phong cũng phải nhẹ nhàng du nhập vào hàng lối của lớp, lúc này tranh thủ làm lễ Hàn Phong vừa nhìn cờ vừa nắm lấy tay Mộc Hạ một cách âm thầm.</code>