Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 221: 221: Bị Nhìn Chằm Chằm





"Đúng là cực hình mà"- Bối Nguyệt than vãn không thôi, nhưng vẫn cố trụ lấy cơ thể mình để mang giày cho đàng hoàng.
"Chắc có mình mày cảm thấy vậy không à, nhìn đi còn đâu vẻ ngoài đẹp trai của tao nữa.

Mắt tao còn thâm quầng cả lên này."-Hàn Vũ
"Nhìn nây tàn tạ quá vậy?"-Lê Khiết
"Không biết mốt đi làm bây còn thảm như nào nữa trời"-Danh Quỳnh
"Lo gì, tụi nó khởi nghiệp thất bại thì về ăn bám gia đình, dù gì cũng có cô ấm cậu chiêu lo gì chết đói."-Khiết Băng
"Nói câu nào đúng phóc câu đó vậy mày."-Trương Nguyên
"Giàu quá cũng khổ nhỉ? Mà kệ thà vậy cũng ngon."-Thư Khoa
"Đúng là hết nói nổi.

Đúng là một đám báo con.

Gia tộc bất hạnh, ba mẹ bất lực."-Chúc Thành
"Mọi người buổi sáng tốt lành...."-Mộc Hạ chợt khựng lại khi thấy khuôn mặt thê thảm của hai người bạn.


Hàn Phong lạnh nhạt mà thốt ra một lời rất là ngứa đòn.
"Ăn chơi quá đà, nghiện ngập thật.

Tao chụp lại rồi mai sẽ nổi tiếng thôi, để tao về nghĩ cap đã"-Hàn Phong
"Mày ngứa đòn à thằng kia"-Bối Nguyệt
"Bình tĩnh mày ơi, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

Mày đừng có mà đắc ý, giờ mày có thể khiến tụi tao lùi bước nhưng sau này thì đừng hòng"-Hàn Vũ hùng hồn mà nói, Hàn Phong lạnh nhạt nhấc điện thoại gọi đi trước những con mắt ngỡ ngàng của bao nhiêu người.
:"Dạ bác, là cháu Hàn Phong đây ạ.

Dạ Vũ...."
      Hàn Phong bị Hàn Vũ nhanh chóng bịt mỏ lại, cậu ta nhanh chóng hớt hải, hoảng loạn mà nói vào điện thoại một câu.

Sau đó liền cố gắng cúp máy.
:"Dạ không có gì đâu mẹ, tạm biệt mẹ.

Con yêu mẹ lắm"
      Tắt được điện thoại xong thì cậu ta mới nhẹ nhõm mà thả mỏ của Hàn Phong ra, hiện tại trông hắn vô cùng tức giận.

Chỉ cần nhìn cái nụ cười như muốn tàn sát nhân loại kia thôi cũng đủ khiến Hàn Vũ cụp đuôi, ôm chân hắn mà liên tục gọi baba tha mạng rồi.
Giờ vào học cũng đến, lớp trưởng Lê Khiết nhanh chóng thu lại toàn bộ bài tập của cả lớp để lên bàn giáo viên cho thầy Trương.

Hôm nay có tiết của thầy.
"Lê Khiết em thu bài tập của các bạn chưa?"
Lê Khiết nghiêm chỉnh đứng dậy dõng dạc nói với thầy Trương.
"Dạ em đã thu đầy đủ rồi thưa thầy, bài tập của các bạn em đã để lên bàn giáo viên cho thầy luôn rồi đấy ạ."
"Được rồi, cảm ơn em.


Chúng ta vào tiết thôi.

Sắp tới kỳ thi rồi nên các em nhớ chú ý một số kiến thức thầy nhấn mạnh khi trong quá trình giảng bài nhé"
Cả lớp hô "Vâng" một cái rõ to rồi lật sách vở ra bắt đầu học bài, thầy Trương cũng quay lên cầm lấy phấn mà ghi tiêu đề của bài học ngày hôm nay.

Tiết học nhanh chóng trôi qua như một cơn gió, mới đây mà đã đến giờ ăn trưa.

Khác với những lần trước thì lần này Mộc Hạ và Hàn Phong cũng cùng đám bạn mình xuống căn tin để dùng bữa luôn.

Cả đám ngồi vây ở một cái bàn lớn, chẳng có học sinh nào dám dành chỗ với bọn họ cả.
Hàn Vũ, Hàn Phong, Khiết Băng và Chúc Thành rời đi để lấy đồ ăn nơi quầy chung.

Còn những người còn lại ngồi giữ chỗ.

"Ê bây, tao thấy cứ kỳ kỳ sao á"-Lê Khiết
"Kỳ kỳ sao má?"-Bối Nguyệt
"Ý mày là có ai đang nhìn chằm chằm vào bàn của tụi mình à?"-Danh Quỳnh
"Tao cũng cảm thấy vậy"-Thư Khoa
"Metoo, còn cậu thì sao Hạ Hạ?"- Trương Nguyên

"Hmmm....Là mấy đàn em lớp F ở khoá dưới thôi, đừng lo"-Mộc Hạ
Nghe cậu nói vậy thì cả đám mới thả lỏng hơn chút, nhưng cứ bị nhìn chằm chằm kiểu này cũng rén thật.

Không lâu sau thì đám kia quay lại bàn, trên tay còn cầm theo nhiều khay thức ăn nóng hổi.
"Soa vậy?"-Khiết Băng
"Sắc mặt tụi bây cứ lạ lạ sao á"-Hàn Vũ
"Ngồi xuống trước đã"-Chúc Thành
"Có chuyện gì xảy ra lúc bọn tôi đi à Hạ Hạ?"-Hàn Phong
"Ừm, có mấy em khoá dưới lớp F cứ nhìn chằm chằm vào bàn lớp mình.

Điều này khiến mọi người cảm thấy có chút khó chịu"-Mộc Hạ
Nghe thấy vậy mấy người kia gật đầu và "À" lên một tiếng như đã hiểu ra vấn đề, nhưng chiếc bụng đói bắt đầu réo lên của mọi người khiến những suy nghĩ và cảm giác kia liền vơi đi.
Bọn họ nhanh chóng chia cơm ra mà ăn, dù gì cũng nên tranh thủ chơ sắp hết giờ ăn cơm trưa rồi.