Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 215: 215: Giúp Đỡ Điều Tra





"Đám này còn sống không?"-Thái Dĩ Hùng
"Báo cáo đội trưởng, đám này còn sống.

Chỉ là bị thương nặng thôi ạ"-Phi Bạc
"Vậy chúng ta đem chúng về căn cứ vậy, tiện kêu người chữa trị cho chúng tỉnh lại để lấy lời khai"-Nhược Ánh
"Chữa trị à?"-Thư Tử Khâm
"Nay mày nhẹ nhàng, dễ tính quá vậy Nhược Ánh.

Không giống tác phong của mày hàng ngày chút nào"- Tức Khẩu Trạch
       Nhược Ánh lười nói bèn nhún vai một cái rồi bắt tay vào làm việc, cô trói hết đám này lại vứt lên xe của chúng sau đó đánh xe về căn cứ.

Những người khác cũng chạy theo sau, tại sao bọn họ phải đem luôn xe của đám này đi à.
      Đơn giản thôi, nhờ Thái Dĩ Hùng mà cái xe được siêu độ về miền đất nào đấy luôn rồi.

Nên bọn họ mới lái luôn mấy cái xe này về xung vô ngân khố của căn cứ.

Cũng đỡ được một khoản tiền phải mua xe, chỉ cần xin lại biển số từ chính phủ là được.

Có khi tự mình đi lấy cũng ổn.
    Dọc đường trở về nhà, Mộc Hạ đã kể lại quá trình cậu gặp được những người đó.

Nhưng vẫn không có chỗ hở để không lộ ra bí mất quốc gia.


Giải thích một hồi thì cả nhà cũng gật đầu đồng tình.
"Haizzz, được rồi.

Cả nhà hiểu mà, con đừng lo.

Đã là anh, chị thân thiết của con thì cũng coi như một phần của gia đình mình."-Hải Đường
"Miễn là những người đó đối xử tốt với con như gia đình, thì cả nhà không ngại có thêm năm đứa con ngoan nữa đâu"-Bắc Hải
"Nghe em kể thì mọi người đều bằng tuổi anh Khanh nhỉ?"-Thảo Anh
"Lại muốn có em đấy à, mình Hạ Hạ là được rồi.

Không cần thêm em nào nữa đâu, hên là đám kia bằng tuổi anh mày đấy"-Trí Khanh
"Thật là"
Mộc Hạ bất lực mà cười trừ, đi được một lúc nữa thì cũng về tới nhà.

Khi về đến nhà mọi người tản nhau ra rồi về phòng.
"Oải quá đi mất, mai phải đi học lại rồi nhỉ?"
Đang than thở thì đột nhiên điện thoại của Mộc Hạ vang lên.
:" Hạ Hạ, đám người này đã bị bắt lại rồi.

Có gì mai tụi nó tỉnh lại thì anh sẽ tra ra xem kẻ nào đứng sau cụ này"-Thái Dĩ Hùng
:"Vâng, em cảm ơn mọi người nhiều ạ.

Mà anh, em biết ai đứng sau vụ này rồi.


Phiền anh, chị điều tra giúp em"
Mộc Hạ nhanh chóng gửi bức ảnh chụp lão ở nhà hàng qua, Chu Tử Khâm nhanh chóng tra hết tất tần tật về thông tin của lão.
:"Anh sẽ tra ngay"
Mọi người nhắn tin qua lại một chút nữa rồi cũng off, vừa off xong thì Hàn Phong nhắn tin tới.

Hắn vừa tham gia tiệc xã giao về.
:"Hạ Hạ ơi, tôi về rồi này"
:"Cậu về rồi à, bữa tiệc thế nào?"
:"Không vui gì hết, đám con gái của mấy lão già kia cứ cố gắng tiếp cận tôi.

Điều đó làm tôi rất khó chịu"
:"Cậu có đỡ hơn chưa? Không có uống rượu đấy chứ?"
:"Không có, tôi nghe lời cậu mà.

Hạ Hạ à"
:"Tôi đây"
:"Tôi nhớ em"
:"Mới xa nhau được mấy tiếng thôi mà?"
:"Chỉ cần xa em một chút thôi cũng đủ khiến tôi không thể nào chịu đựng được."
:"Đúng là dẻo miệng mà"
Mộc Hạ khẽ cười, cậu nhìn màn hình rồi tiếp tục nhắn.

Bên này Hàn Phong cũng đang rất vui, tâm trạng của hắn đã tốt lên rất nhiều.

Cứ mỗi lần nhắn tin với cậu, hắn lại không thể kiềm chế được bản thân mà muốn những điều xa vời hơn nữa cho dù điều đó vô xùng xa xỉ.
Hắn thật sự muốn chạy tới ôm, hôn người kia.

Nhưng hắn cũng có nỗi sợ lớn đó là bị người kia ghét bỏ, chính hắn cũng không biết rằng Mộc Hạ đã yêu hắn rồi.

Chỉ là cậu không biết nói cho hắn biết tình cảm của bản thân như thế nào mà thôi