(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 85: Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (O.C.D)




Editor: Đào Tử


________________________________________________


". . . Suốt ngày chỉ biết cúi đầu chơi điện thoại, tới con trai cũng không trông nổi, mày đúng là đồ phế vật. . ."


". . .Mỗi ngày tao ra ngoài làm việc cực khổ, mày ở nhà nhẹ nhàng muốn chết, có bận đầu tắp mặt tối như tao đâu? Làm mẹ không chăm sóc con trai được, sinh nó ra làm gì? Còn cần mày làm tích sự gì?"


". . . Hiên Hiên mà chết, mày cũng chết theo luôn đi. . ."


Bùi Diệp thấy vậy nhăn mày lại.


Lúc này, một người phụ nữ trung niên tóc uốn xoăn từ ngoài tiệm sách chạy vào.


Bà ta vừa đến đã nắm đầu người phụ nữ ngồi khóc mắng to, điên cuồng chửi rủa thóa mạ để quần chúng xung quanh xem kịch hay một phen.


"Bà ta là ai?"


Cô bé vừa thấy người đàn bà kia đã rụt lại trốn sau lưng Bùi Diệp.


"Là bà nội em, bà thích em trai nhất, ghét mẹ em nhất."


Bùi Diệp chỉ còn biết đỡ trán.


Cô có thể đoán đại khái kịch bản tiếp theo diễn thế nào.


Kí ức của lệ quỷ "Chu Đại Chuy" lúc trước khiến cô khắc sâu ấn tượng.


Cô bé do dự trong chốc lát, dùng tay nhỏ che miệng thấp giọng nói, " Dương Dương ghét bà nội nhất."


Bùi Diệp cười nhạo nói, "Nhìn từ gương mặt đã biết bà ta không phải loại người được người khác yêu thích."


Giữa trán khô quắt, má nhô ra, ấn đường giữa hai đầu lông mày hẹp, xương gò má lộ rõ, loại tướng mạo này sẽ khiến người nhìn có ấn tượng đầu tiên là loại phụ nữ cường thế chanh chua độc miệng.


Trên thực tế cũng đúng như vậy, Bùi Diệp tự học tướng mạo, tuy xem không chuẩn lắm nhưng vẫn nhìn ra những cái cơ bản.


Người đàn bà này chắc là loại mạnh mẽ, ham muốn kiểm soát mạnh, khẩu nghiệp nặng, bản thân thích làm gì thì làm, tính đa nghi hung dữ.


Con cái mỏng manh, duyên phận nhạt nhẽo, tính cách bản thân còn ảnh hưởng đến nhân duyên của con cái và gia đình.


"Dương Dương thích mẹ và em nhất. em trai mất rồi, phải mau nói với mẹ để tìm em về, nếu không bọn họ sẽ đánh chết mẹ mất."


Bùi Diệp bĩu môi nói, "Chị không muốn dính líu gì đến mấy kẻ điên mất hết lí trí này đâu, phiền phức nhiều chuyện, mệt tim lắm."


Cô bé phồng miệng, mở to đôi mắt nhỏ màu đen ngẩng đầu nhìn cô, như đang lên án Bùi Diệp lật lọng.


Bùi Diệp bổ sung, "Nếu trực tiếp dính líu đến bọn họ sẽ bị dây dưa rất phiền, coi chừng còn bị xem như đồng lõa buôn người."


Cô bé yên lặng buông thõng tay nhỏ, tủi thân cúi đầu.


Dựa theo hiểu biết của nhóc về ba và bà, xác suất chuyện này xảy ra rất cao.


Tới nhóc còn biết làm ầm ĩ giữa nơi công cộng rất mất mặt xấu hổ, người lớn lại hồn nhiên không biết, haiz...


Bùi Diệp nói, "Chị sẽ truyền tờ giấy này cho họ, nhưng có để ý không thì tùy họ."


Bé gái gật đầu mạnh.


Bùi Diệp lẫn vào đám người, hai ngón tay kẹp lấy giấy ghi chú, trong miệng niệm chú ngữ.


Tờ giấy nhẹ bay đi, nhân lúc mọi người không chú ý lặng lẽ dán lên áo người đàn ông.


"Vậy được chưa?"


Cô bé cười hì hì, trên mặt sáng sủa như tiết trời sau mưa.


"Cảm ơn chị xinh đẹp, chị là tốt nhất."


Bùi Diệp nhẹ xoa đầu nhỏ của nhóc.


"Em cũng là tiểu quỷ lanh lợi."


Cô bé đang muốn cười đáp lại, đột nhiên đưa tay ôm đầu nói, "Đừng có sờ, rất bẩn."


Bùi Diệp rút tay về phát hiện tay mình dính máu quỷ đỏ thẫm.


Nhìn về phía bé gái, cô bé bỗng lộ ra tử tướng.


"Dương Dương thật vô dụng, các cô chú xung quanh đều có thể duy trì bộ dáng sạch sẽ, Dương Dương bị sờ đầu một cái đã. . ."


Tử tướng của cô bé hơi kì lạ.


Nửa cái đầu lõm sâu vào trong, một bộ phận sưng tấy lồi ra, làn da trắng như tượng thạch, lông mày hoa râm, tóc thưa thớt gần như trọc, lỗ mũi chảy hai dòng máu đỏ thẫm, trên đầu cũng chảy xuống máu đen sền sệt.


Bùi Diệp hơi sửng sốt, thấp giọng nói, "Xin lỗi, chị không biết vết thương trí mạng của em ở ngay đầu."


Theo đống sách trong nhà Chu Thuần An ghi lại, nhiều quỷ thực lực yếu hay nhát gan nếu bị sờ trúng vết thương trí mạng sẽ không kiểm soát được lộ ra tử tướng.


Bé gái đưa tay sờ lên sọ não lõm vào.


Một luồng âm khí tuôn ra, cô bé lại khôi phục như lúc mới gặp.


"Là Dương Dương làm bẩn tay chị, Dương Dương dùng quần áo lau cho chị nha?"


"Không cần."


Bùi Diệp bấm thủ quyết dùng nước rửa sạch sẽ máu trên tay.


"Chị lợi hại lắm luôn!"


୧(๑ ̀◡ ́๑)૭


"Có gì đâu."


Bùi Diệp ngoài miệng nói không có gì, trong lòng lại rất hưởng thụ sự sùng bái của vật dễ thương.


Trong lúc nói chuyện, một nhà ba người cãi vả không ngưng kia cuối cùng cũng phát hiện tờ giấy Bùi Diệp để lại.


【 Con của các người bị xe có biển số【 SB4848 】bắt đi, mau đuổi theo nhanh】


Bé gái thấy thế nhẹ nhàng thở ra, tay nhỏ nhẹ vỗ ngực.


"Chị xinh đẹp, em phải đi tiếp tục bảo vệ em trai đây. Lần sau gặp, bái bai ~~~ "


Bùi Diệp ừ một tiếng, không đưa tay bái bai với cô bé, sợ bị người khác xem là bà điên.


Vừa ra khỏi cửa, Bùi Diệp bị nhét một tờ truyền đơn vào tay --Gần nhà sách Tân Hoa mới mở cửa hàng buffet đồ nướng, giá cả hữu nghị--68/người.


Cô liếc mắt nhìn ảnh chụp đồ ăn khiến người ta thèm thuồng trên tờ đơn, bước chân dừng lại, quyết định hôm nay sẽ đi ăn buffet đồ nướng.


Một mình cô ăn thịt nướng mà như mười người ăn, bát đĩa chất đầy bàn.


"Hở? Có nhiệm vụ?"


Trong lúc chờ thịt chín, cô lấy điện thoại di động ra xem thử, phát hiện app【 Yêu và nuôi trẻ 】có thêm biểu tượng dấu chấm than đỏ thẫm.


Có kinh nghiệm lần trước, cô biết đây làm nhiệm vụ được phát động.


【 Nhiệm vụ chi nhánh: Người chơi A Cha tại nhà sách Tân Hoa nghe nói có một vụ bắt cóc lừa bán, ngài khá lo cho cô bé đáng yêu kia. 】


【 Nhiệm vụ một: Tìm bé gái 】


【 Nhiệm vụ hai: Tìm tung tích của em trai bé gái】


【 Hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng 23 điểm công đức, 25 điểm khí vận 】


Bùi Diệp: ". . ."


Đầu tiên, thanh tiến độ công đức của A Tể là 【976/ 1000 】


Tiếp theo, nhiệm vụ lần này ban thưởng 23 điểm công đức


Cuối cùng, Bùi Diệp hoàn thành nhiệm vụ sẽ đẩy thanh tiến độ lên 【999/ 1000 】


"Cái nhiệm vụ khốn kiếp này không nhận, ai thèm!"


Hệ thống trò chơi khốn kiếp này cố ý?


Biết cô có chứng rối loạn ám ảnh, ngay lập tức cố ý phát nhiệm vụ chi nhánh 23 điểm công đức?


Hai nhiệm vụ trước đều là 50 điểm công đức, lần này chỉ có 23 điểm, nếu không có mờ ám cô chết liền.


Kệ nỗi sầu, ăn ngon trước đã.


Khi cô bé lặng lẽ đi đến, trên mặt bàn Bùi Diệp đã bày mấy chục cái đĩa không, nhân viên phục vụ giữa chừng đã thu dọn hai lần.


"Chào chị xinh đẹp."


"Chào nhóc."


Thời điểm Bùi Diệp bưng nguyên liệu nấu ăn về bàn, cái ghế đối diện vốn không có ai giờ xuất hiện thân ảnh người quen.


"Em không ở bên người em trai trông chừng, chạy tới chỗ chị làm gì?"


Bé gái nhìn bàn đầy thịt lặng lẽ nuốt nước bọt, mắt quỷ đen nhánh hiện lên vẻ thèm thuồng.


"Bọn người ba ba quá vô dụng, em trai vẫn chưa tìm được. Dương Dương thấy em trai phát sốt, những người xấu kia mặc kệ nó. . ."


Bùi Diệp không ngẩng đầu lên nói, "Chưa tìm được?"


Bé gái lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm bất lực.


Bùi Diệp thử hỏi, "Bọn họ không tin những lời trong giấy viết?"


Bé gái trả lời, "Gần như vậy. . .Người xấu đã đem em trai và mấy đứa nhóc chuyển đến xe khác rồi. . ."


Bùi Diệp xoa trán không nói gì.