(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 84: Bé gái ở tiệm sách




Editor: Đào Tử


_______________________________


Chúc mừng người chơi đọc xong « truyện cổ Grim » 】


【 Chúc mừng người chơi đọc xong « Truyện cổ Andersen » 】


【 Chúc mừng người chơi đọc xong « Ngụ ngôn Aesop» 】


【 Chúc mừng người chơi đọc xong... 】


Hiệu suất của Bùi Diệp cao khỏi bàn, trong hai giờ ngắn ngủi đã đọc xong bốn mươi quyển sách cho thiếu nhi.


Cô lấy điện thoại mở app【 Yêu và nuôi trẻ 】, một góc trong gian phòng trống trải xuất hiện một kệ sách, trên giá sách bày những cuốn sách cô đã đọc. Bùi Diệp sắp xếp những quyển sách này theo màu sắc, chiều cao và độ dày.


Chỉnh lý gọn gàng mới thấy hợp mắt, thoải mái.


Chứng ám ảnh cưỡng chế của cô vừa được thỏa mãn, nhìn thấy thanh tiến độ trên đầu A Tể lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.


【976/ 1000 】


Chỉ còn 24 công đức nữa là A Tể có thể phá vỏ.


Khoảng cách ngắn như vậy làm nhiệm vụ nhỏ là sẽ đầy.


Có điều--


(╯‵□′)╯︵┻━┻


Cái trò chơi chó má này vốn không có quy luật kiếm công đức! ! !


"Được rồi, đỡ hơn kẹt ở mức 999 điểm công đức, thiếu một điểm thăng cấp mới chính là sự tra tấn."


Bùi Diệp thấp giọng lầm bầm, đưa tay chọt viên trứng lòe loẹt kia một cái.


Chọt chọt một cái!


(ღ˘⌣˘ღ)


A Tể đáp lại bằng icon vui vẻ.


"Ta vất vả lắm mới kiếm được công đức nuôi con, nhớ sau này gọi ba ba đấy."


Bùi Diệp nhàm chán lại chọc một cái.


Thân trứng lắc lư hai lần, trên đầu vỏ trứng từ từ bay ra icon ủy khuất Ծ‸Ծ.


"Hừ, gọi ta là ba có làm sao?"


ID của cô là【 A cha 】, gọi tắt là "Cha" .


"Cha" không đồng nghĩa với "Ba ba" à?


Đắng cay tích lũy công đức nuôi nó, dỗ nó kêu một tiếng "ba" là sai?


Bùi Diệp đưa tay chà xát đầu vỏ trứng, màu sắc trên vỏ trứng bắt đầu có biến đổi, những phần màu trắng nhiễm lên chút sắc hồng.


Đỉnh đầu vỏ trứng bay ra icon như uống rượu say.


Bùi Diệp chỉ biết đỡ tay lên trán thở dài.


Đồ trò chơi nuôi dưỡng rác rưởi, Bùi Diệp trong lòng ghét bỏ, nhưng mảng icon bán manh lại đầu tư khá nghiêm túc đó chớ.


Khiến cô không nhẫn tâm chê nó chỗ nào.


Nhìn nó cố gắng phát ra icon biểu đạt tâm tình, cô có thể hình dung ra cậu nhóc đáng thương vô cùng đáng yêu.


Cô bị hình tượng mình tưởng tượng ra chọc trúng điểm manh, trái tim lạnh lẽo cứng rắn không khỏi mềm xuống.


"Vì 24 điểm còn lại, con và ta đều phải cố lên nha."


Bùi Diệp sờ vào màn hình điện thoại di động, quả trứng kia nhanh chóng phát ra icon cười lớn.


"Dễ dỗ thế à."


Bùi Diệp cười khẽ, nhét điện thoại vào túi áo.


Thời tiết thành phố T luôn xấu, rất hiếm khi được nhìn thấy trời trong mây trắng.


Dù lúc này mới ba bốn giờ sắc trời đã mờ tối.


Bùi Diệp định xem thêm hai quyển nữa rồi xuống tầng mua notebook luyện vẽ bùa chú.


Cô vừa rút quyển « Cô bé quàng khăn đỏ và sói xám» trên kệ, bên kia giá sách đã lộ ra một cái đầu nho nhỏ.


Đó là một bé gái mặc váy màu hồng phấn đáng yêu, hai bên thắt hai bím tóc dùng kẹp bướm màu hồng cố định.


Khuôn mặt nhóc phúng phính đáng yêu nhưng không phải loại tròn trịa vì mập.


Bùi Diệp nhìn thoáng qua thu tầm mắt lại, đối phương cũng kinh ngạc đem đầu rụt về như cũ.


Một lát sau, cô nhóc kia lại thò đầu ra.


Bùi Diệp coi như không thấy, đem sách trả về chỗ cũ xem quyển khác.


Giằng co hơn nửa phút, cô bé kia siết chặt nắm tay lấy hết can đảm, dùng giọng nói non nớt đáng yêu nhỏ cô.


"Chị xinh đẹp, chị nhìn thấy em ư?"


Bùi Diệp lật sang trang khác, mắt chẳng buồn nâng lên.


"Thấy."


Bé gái nghe thấy tiếng đáp lại, vội chui khỏi giá sách.


"Có thật không? Nghe được thấy được ạ?"


Bùi Diệp nói, "Nếu không nghe không thấy chị nói chuyện với quỷ à?"


Bé gái nghiêng đầu, níu lấy mép váy nhỏ giọng nói, "Chị xinh đẹp à, Dương Dương chính là quỷ kia mà."


Bùi Diệp: "..."


Cô đột nhiên nhớ tới chú chuột tinh Tiếu Bàng Tí.


Đầu năm nay mấy tên nhóc đơn thuần manh manh thích soi mói thọc đao lắm ư?


Bùi Diệp lạnh lùng nói, "Đây không phải trọng điểm."


Dứt lời, cô lại cúi đầu đọc sách.


Bé gái ấp úng dường như có chuyện muốn nói, Bùi Diệp cũng không muốn khiến nhóc khó xử, đặc biệt là tiểu quỷ mới năm sáu tuổi.


Cô hỏi, "Có gì cứ nói."


Bùi Diệp hung bao nhiêu bản thân cô biết rõ.


Dù cô cố gắng thu liễm sát khí, quỷ bình thường không cảm nhận được gì nhưng đến gần vẫn sinh ra cảm giác sợ hãi.


Tiểu quỷ trước mặt tuổi còn nhỏ, nhìn kiểu dáng trang phục hẳn chết chưa lâu, tuổi tác tâm tính chắc còn rất nhỏ.


Cô bé dám khắc chế sợ hãi trong lòng đứng trước mặt Bùi Diệp, chắc là có chuyện gì.


"Chị xinh đẹp, em trai em bị bắt đi rồi." Bé gái cúi đầu xuống không dám nhìn Bùi Diệp, cầu khẩn nói, "Chị có thể giúp Dương Dương một xíu không?"


Bùi Diệp nói, "Em trai em? Cũng là quỷ?"


Bé gái lắc đầu, bím tóc được tết gọn theo động tác của nhóc mà lay động, trông khá giống trống lúc lắc.


"Không phải, đệ đệ còn sống nhưng em ấy bị người xấu bắt mất. Ba mẹ không biết người xấu đi xe nào, nhưng Dương Dương biết." Bé gái tuổi không lớn, thuyết minh lại rất rành mạch, nhóc nghiêm túc ngẩng đầu nói, "Ba mẹ không nhìn thấy Dương Dương."


Nhóc muốn bảo ba mẹ đuổi theo đưa em trai về, nhưng nhóc đã chết lâu rồi.


Bùi Diệp lấy giấy ghi chú và bút trong ba lô ra.


"Đọc biển số xe đi, chị chuyển cho ba mẹ em."


Đôi mắt đen kịt của cô bé như phát ra tia sáng, khuôn mặt trắng bệnh nhỏ nhắn nở nụ cười thật tươi.


"Cảm ơn chị xinh đẹp."


Tuy hồn thể tiểu quỷ không quá đáng yêu, ngược lại khiến người ta sợ hãi, nhưng phản ứng của nhóc khiến cô rất vừa ý.


Tiện tay thôi, giúp được thì giúp.


"Ba mẹ em đâu?"


Cô bé thấy Bùi Diệp không có ý thương tổn mình, cả gan xích lại gần hơn.


"Ba mẹ đều ở dưới lầu một, em trai bị ôm đi ngay dưới đó luôn."


Bé gái thở dài một hơi.


"Bọn họ ngốc quá đi, trừ khóc chỉ biết làm ầm... Người lớn mà chẳng tiến bộ gì cả..."


Lúc còn sống cảm thấy cha mẹ siêu siêu lợi hại, nhưng sau khi chết lại phát hiện ba mẹ có thật nhiều khuyết điểm.


Em trai bị người xấu bắt đi, bọn họ chỉ biết khóc rống la làng, đến việc báo cảnh sát cô chú bên cạnh nhắc nhở mới nhớ tới.


Nhóc không còn cách nào, chỉ đành tự mình nghĩ cách.


Lúc Bùi Diệp xuống lầu, đại sảnh đã ầm ĩ vang trời.


Quần chúng xem náo nhiệt vây kín hóng chuyện, bàn tán, ghi hình.


Xa xa liền truyền đến tiếng phụ nữ khóc cuồng loạn và tiếng mắng chửi của đàn ông bên tai.


Bùi Diệp liếc mắt nhìn, phát hiện người phụ trách tiệm sách và bảo vệ cũng ở đây.


"Bọn họ chính là ba mẹ nhóc?"


Bé gái thở dài gật đầu, "Thật mất mặt, em trai bị bắt cóc phải đi báo cảnh sát ngay chứ, đến chuyện này cũng quên."


Bùi Diệp đang định tiến lên, người đàn ông kích động tát người phụ nữ một bạt tay.