Editor: Đào Tử
_______________________________
Bùi Diệp nhìn Bạch vô thường dùng tỏa hồn liên trói tên âm sai câu hồn thành một cục âm khí thu vào tay áo, lúc này mới lên tiếng.
"Bạch vô thường đại nhân, tôi nghĩ điều cố chủ lo lắng không phải không có lý."
Bạch vô thường rất tức giận, nhưng nghe người nói là Bùi Diệp chỉ có thể nén giận nghe cô nói tiếp.
"Bạch Gia ở dương gian có địa vị xã hội và tài nguyên nhân mạch rất lớn. Nếu bây giờ thả hắn về, hắn sẽ có đủ thời gian làm công tác chuẩn bị, thậm chí là hạ độc thủ với cố chủ của tôi, giết người diệt khẩu, đến lúc đó mới thật là không có chứng cứ."
Bị Bùi Diệp dùng phù triện trói chặt-Bạch Gia: "..."
Mấy người, mấy con quỷ này xem hắn chết rồi à?
Ở ngay trước mặt hắn nói mấy lời này đúng là coi hắn không ra gì!
Bạch vô thường nói, "Vậy đạo hữu muốn xử lí thế nào?"
Bùi Diệp nghĩ ngợi nói, "Bạch vô thường đại nhân có thể hay không... Lên xe trước rồi mua vé bổ sung sau?"
_Lên xe trước rồi mua vé bổ sung sau*: nghĩa đen trên mặt chữ, nghĩa bóng ám chỉ nam nữ đã có con nhưng chưa đăng kí kết hôn.
Thủ tục chính quy sau này cô sẽ từ từ bổ sung, trước mắt tra giúp cô một tí đi.
Diệp Vi: "..."
Đại thần đang đùa giỡn Bạch vô thường?
Bạch vô thường: "..."
Hắn bị tên sát thần này đùa giỡn?
Bạch vô thường mặt mo đỏ ửng, thầm nói, "Phàm nhân các người đúng là không biết xấu hổ..."
Đến lão quỷ hơn ngàn năm cũng không tha.
"Chết cũng muốn yêu! ! !"
"Yêu đến chết không buông-- "
Nhạc chuông quen thuộc vang lên, không khí ngột ngạt trước kia càng thêm vài phần xấu hổ.
Người trong cuộc lại chẳng ý thức được, Bùi Diệp móc điện thoại trong túi ra, liếc tên trên màn hình một cái.
"Alo."
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói sạch sẽ trong trẻo.
"Tiền bối, có chuyện gì à?"
"Bây giờ cậu ở đâu?" Bùi Diệp nói, "Chỗ tôi có một nhiệm vụ đang gặp ít rắc rối, hiện giờ cậu có rảnh không?"
Chu Thuần An bên kia thở hổn hển, giọng nói vẫn còn bình ổn.
"Xin lỗi nha, vãn bối đang chấp hành nhiệm vụ không có ở thành phố T "
"Còn Tiếu Bàng Tí?"
Một lát sau, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhỏ bé yếu ớt đáng thương quen thuộc của Tiếu Bàng Tí.
"Tiền, tiền bối... Em đang ở chung một chỗ với thầy Chu..."
Bùi Diệp: "..."
Chu Thuần An mang học sinh rất tận tâm, nhiệm vụ có độ khó không lớn đều mang Tiếu Bàng Tí theo cọ kinh nghiệm.
Cô đang chuẩn bị nói thêm hai câu rồi cúp máy, Chu Thuần An bên kia lại phát ra giọng nói.
"Sư phụ của tôi Thanh Huyền chân nhân bây giờ đang ở thành phố T, tiền bối có việc gì có thể gọi cho ông ấy."
Bùi Diệp cúp điện thoại của Chu Thuần An, rồi bấm số điện thoại của Thanh Huyền chân nhân.
Rất nhanh đã có người nhấc máy.
Bùi Diệp chưa kịp mở miệng, bên kia đã truyền đến tiếng chửi rủa thất thanh.
"Mẹ mày! Cái chân thối nhà mày đá cái quần què gì đây, ông mày rải lúa quanh sân bóng, kêu mười một con đà điểu vô đá còn tốt hơn tụi bây!"
Bùi Diệp: "? ? ?"
Đối phương dường như mới ý thức được mình đang nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, quả quyết cúp máy.
Bùi Diệp: "? ? ?"
Khoảng chừng ba giây sau, nhạc chuông quen thuộc lại vang lên, điện báo biểu thị là "Thanh Huyền chân nhân" .
Bùi Diệp nhận điện thoại, đầu bên kia truyền đến giọng nam trung niên trầm thấp uy nghiêm.
"Vừa rồi người nhà nói có người gọi cho tôi, xin hỏi là cô sao?"
Bùi Diệp: "..."
Nếu cô nhớ không lầm, hình như Chu Thuần An từng nói sư phụ hắn sống một mình.
"Đúng vậy, tôi tên Bùi Diệp. Là thiên sư đồ đệ ngài Chu Thuần An giới thiệu qua, có chuyện quan trọng cần ngài giúp đỡ..."
Bùi Diệp?
Vị sát thần không rõ lai lịch kia?
Thanh Huyền chân nhân lập tức đề cao cảnh giác.
Dạo này ông tìm sách sử muốn trọc đầu vẫn không tìm được thân phận phù hợp với vị sát tinh này.
Nghe đồ đệ Chu Thuần An nói Bùi Diệp từng hợp tác với nó mấy nhiệm vụ nhỏ, hiện giờ quan hệ xem như tốt đẹp, nhưng Thanh Huyền chân nhân vẫn không dám lơ là cảnh giác.
Ông đang nghĩ có nên nhờ người quen ở Phong Đô hỗ trợ điều tra thêm không, ai ngờ Bùi Diệp lại tự mình tìm tới cửa, há có lý không đi?
Thanh Huyền chân nhân lập tức thay thiết lập cao nhân, "Nếu là bạn bè Thuần An giới thiệu qua, lão đạo đương nhiên không thể ngồi yên mặc kệ."
Báo tọa độ, lão đạo đến đây!
Thành phố T không tính lớn, nơi Thanh Huyền chân nhân trọ chỉ cách Bùi Diệp chừng bảy tám cây số.
Bùi Diệp đem Bạch Gia đá đến nơi hẻo lánh, vị đại sư giới giải trí kia cũng thành thành thật thật ngồi xổm một góc.
Làm người hối lộ âm sai, hắn chắc đã bị Bạch vô thường lặng lẽ ghi vào quyển sổ nhỏ.
Không được bọn người Bùi Diệp cho phép, vị đại sư này nào dám đi.
Bùi Diệp kéo cái ghế qua ngồi xuống, thuận tiện đặt một phần đồ ăn khuya.
"Ngài muốn một phần không?"
Bạch vô thường lắc đầu, hiện tại hắn không có tâm trạng ăn uống, thế là Bùi Diệp cúi đầu đem toàn bộ cửa hàng ở Sa huyện ăn sập.
Diệp Vi lặng lẽ thò cái đầu nhỏ ra xem, vừa nhìn đến số lượng và giá tiền Bùi Diệp đặt đã hít một ngụm khí lạnh.
Hơn hai trăm phần đồ ăn khuya...
Tính san bằng Sa huyện đó phỏng?
Khoảng mười mấy phút sau đó, Bùi Diệp chưa thấy sư phụ Chu Thuần An đâu, đã gặp tiểu ca ca giao hàng tầng tầng lũ lũ đưa tới.
"Nhiều như vậy... Cô ăn hết không?"
Sự thật chứng minh Bùi Diệp ăn hết.
Lúc Thanh Huyền chân nhân đến, bên trong gian phòng đã tràn ngập mùi giấm nồng và thức ăn thơm ngon, còn có một đống nhựa plastic rác rưởi.
Thanh Huyền-xuất hiện ngầu lòi-đứng trên cửa sổ-chân nhân: "..."
Bạch vô thường, khổ chủ Tần Khiết, nữ quỷ Diệp Vi trong phòng: "..."
Bạch Gia bị trói chặt tay chân đều tê nhức, tạm thời không còn lực chú ý đến tình huống bên ngoài.
"Thất gia, đây là tình huống thế nào?"
Thanh Huyền chân nhân ở dưới chân khách sạn đã phát hiện điểm bất hợp lí, âm khí trên lầu vô cùng nồng hậu dường như tạo thành một mảnh quỷ địa.
Vừa lên đến, quả nhiên nhìn thấy người quen.
Thanh Huyền chân nhân là cán bộ kì cựu trong Thiên sư liên minh, ông và Bạch vô thường bình thường liên hệ khá nhiều.
Trong thời gian nói chuyện Bùi Diệp đã chén xong ngụm canh cuối cùng.
Cô thỏa mãn buông bát nhựa plastic xuống, động tác ưu nhã lau khóe miệng.
Nếu người khác không thấy đống rác chất đống quanh cô ấy thì cử chỉ này đúng là lừa được họ.
"Ngài là Thanh Huyền chân nhân?"
"Là lão đạo." Thanh Huyền chân nhân mặc đạo bào, ghim tóc búi cao, mang vài phần tiên khí bức người, "Tiểu hữu là Bùi Diệp đạo hữu?"
Bùi Diệp nói, "Đã trễ như vậy còn mạo muội mời ngài tới là vì chuyện rất trọng yếu."
Cô đơn giản thuật lại bản thân là dã lộ thiên sư nên không xin được thủ tục chính quy lại gặp phải tình cảnh nhiệm vụ éo le, hi vọng Thanh Huyền chân nhân là người của thiên sư liên minh có thể giúp đỡ mình.
Thanh Huyền chân nhân càng nghe sắc mặt càng nghiêm trọng.
"Đạo hữu có thể cho lão đạo xem vị khổ chủ kia không?"
Bùi Diệp chỉ vào nữ quỷ núp ở nơi hẻo lánh nói, "Cô ấy ở đó."
Thanh Huyền chân nhân tiến đến nhìn kỹ dung mạo nữ quỷ, giữa hai đầu lông mày mang vài phần ngưng trọng.
"Chân nhân có phát hiện mới?"
Thanh Huyền chân nhân không nói lời nào, ông từ trong túi lấy ra một viên hình tam giác nhỏ được bọc tầng tầng lớp lớp giấy vàng
Tuy được bảo tồn hoàn hảo, nhưng thứ hình tam giác này đã sờn bong tróc, xem ra đã nhiều năm rồi.
Chân nhân thi triển thủ quyết hai lần.
Qua hai hơi thở, viên tam giác kia bỗng nhiên bốc cháy.
Dạo này Bùi Diệp điên cuồng bổ sung tin tức liên quan đến thiên sư, nhìn ra được ít môn đạo.
Viên tam giác nhỏ này dùng để kiểm nghiệm huyết mạch!
Bên trong giấy vàng bọc tóc, máu hay móng tay, gặp phải người có huyết mạch trực hệ với chủ nhân vật phẩm sẽ tự động bốc cháy.
Sau đó cũng chứng thực suy đoán của Bùi Diệp.
Vẻ mặt Thanh Huyền trở nên phức tạp xen lẫn kinh ngạc, ánh mắt nhìn nữ quỷ mang theo mấy phần đồng tình thương xót.