(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 61: Chém gió quá tay




Editor: Đào Tử


____________________________


"Tôi nói tử kì của các người sắp đến rồi! Chẳng lẽ mấy người cũng học theo Mai Lập Hương rước thứ xui xẻo vào người?"


Bọn người Bạch Hiểu Hiểu vì chuyện thuốc giảm cân mà xa lánh Bùi Diệp, nhưng không hoài nghi bản lĩnh của cô.


Bùi Diệp nói tử kì của bọn họ sắp tới, đám người lập tức hoảng loạn không thôi.


Lúc này lại nghĩ tới lời cảnh cáo lúc trước của Bùi Diệp, khuôn mặt nhỏ trắng bệch cả lên.


Bùi Diệp ngậm điếu thuốc trong miệng, cười châm chọc.


"Xem ra không phải trong lòng các người không biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"


Thuốc giảm cân đương nhiên sẽ không khiến bọn họ gặp nguy đến mức tử vong, nhưng vận khí gần đây của bọn họ đúng thật là rất thấp, cộng thêm bản mệnh vốn không cao, thời giờ bất lợi, lại vô tình dính phải mấy thứ xui xẻo, tầng tầng lớp lớp nhân tố đan xen kết hợp tạo thành tử cục như bây giờ, cách ngày chết không xa!


Bùi Diệp không nói rõ, bọn người Bạch Hiểu Hiểu ngầm cho là tác dụng phụ của thuốc giảm cân.


"Tiểu, Tiểu Hồng...Dù gì chúng ta cũng là bạn cùng phòng với nhau mấy năm, cậu không thể thấy chết không cứu..."


Bùi Diệp lạnh lùng hỏi lại, "Dựa vào cái gì muốn tôi hăng hái làm việc nghĩa? Các cô chẳng lẽ chưa nghe qua câu "Thiên mệnh khó trái"? Chẳng lẽ tôi chưa từng khuyên các người?"


Đám người Bạch Hiểu Hiểu bị dọa sợ mặt mũi tái nhợt.


"Mình, bọn mình cũng đâu phải cố ý..."


Bùi Diệp nói, "Cứu người đáng chết, tôi cũng sẽ bị báo ứng, các người nghĩ tôi sẽ hy sinh thân mình đi cứu người cố tình muốn đi tìm đường chết?"


Chu Tuệ Vinh nghe xong cánh môi mấp máy, cô ta vốn định đánh ván bài tình cảm hoặc dùng đạo đức trói buộc, nhưng lời nói của Bùi Diệp đã chặn hết những lời cô ta định nói.


"Tôi không phải cha mẹ mấy cô, nào có chuyện dung túng sủng ái vô điều kiện?"


Dứt lời Bùi Diệp thu dọn hai bộ quần áo để thay đổi, chuẩn bị ở bên ngoài vài hôm cho thanh tĩnh.


"Đúng rồi, oan có đầu nợ có chủ! Chuyện này tốt nhất nên tìm vị chủ nợ là Lôi Nhã Đình thanh toán thì hơn, nếu gặp phải tử cục thật nhớ call cô ta."


Rầm tiếng đóng cửa vô cùng mạnh bạo, chỉ còn lại năm người bạn cùng phòng nơm nớp lo sợ.


"Lừa người, chỉ biết hù dọa người khác là giỏi!"


"Tiểu Hồng đâu phải là người bình thường, cậu ấy lừa tụi mình làm gì?"


Vừa nghĩ tới câu "Tử kỳ sắp đến rồi" mà Bùi Diệp nói, năm người lập tức không rét mà run, không khí im lặng kéo dài cho đến khi Lôi Nhã Đình và Mai Lập Hương hí hửng vui cười trở về.


Hai mắt đám người vì sợ hãi mà hiện đầy tơ máu đỏ ngầu, thời điểm Lôi Nhã Đình xuất hiện liền nhìn cô ta chằm chằm.


Lôi Nhã Đình bị ánh nhìn của họ làm cho toàn thân không thoải mái.


"Tụi bây có bệnh à -- "


Mai Lập Hương bị nhìn đến mức sợ nổi cả da gà, lời nói của cô ta như công tắc kích nổ bom, Bạch Hiểu Hiểu tính tình nóng nảy không nhịn nổi nữa quẳng tất cả đồ đạc trong tầm tay xuống sàn.


"Lôi Nhã Đình, *** mày!"


Văng tục xong, Bạch Hiểu Hiểu mất khống chế lao đến đánh Lôi Nhã Đình.


Không chỉ có cô ta, còn mấy người bạn cùng phòng bị tuyên án "tử hình" khác đều như phát điên xông vào cấu xé Lôi Nhã Đình.


Trong lúc nhất thời, bầu không khí phòng ngủ 4021 vô cùng náo nhiệt, tiếng ẩu đả mắng mỏ thu hút sự chú ý của mấy phòng bên cạnh.


Cuối cùng kinh động đến dì quản lí kí túc xá.


Lôi Nhã Đình không bị tổn hại chút nào, ngược lại năm người khác chịu mức độ thương tích khác nhau.


Từng người từng người đột nhiên cất tiếng òa khóc, uất ức biết bao.


Đám người: "..."


Rốt cuộc là ai náo ra một màn này?


"Lôi Nhã Đình hại chết bọn tôi, chúng tôi còn không được phép phản kháng à!"


Bạch Hiểu Hiểu đầu bị kéo trọc một ít chỉ vào Lôi Nhã Đình gào thét.


"Nó bán thuốc giả hại chết người, tôi đánh chết cô ta là vì dân trừ hại!"


Lôi Nhã Đình cũng tức không chịu được, cô không nên trở về phòng 4021, đám bạn cùng phòng này có bệnh thật rồi.


"Sao mày có thể vui oan người khác? Tao bán thuốc giả hồi nào?"


Tuy rằng sản phẩm cô ta kinh doanh hơi điêu, nhưng tuyệt đối là thuốc tốt hàng thật giá thật, Bạch Hiểu Hiểu đúng là ngậm máu phun người!


Bạch Hiểu Hiểu tức giận tim đập thở gấp.


"Mày không bán thuốc giả? Không phải thuốc giả sao tụi tao lại sắp chết? Mày lợi hại thế cơ mà, không nhìn ra tình trạng hiện giờ của bọn tao thật?"


Trong lòng Lôi Nhã Đình hơi hoảng, cẩn thận xem tướng cho đám người Bạch Hiểu Hiểu.


Cô không biết xem tướng cho người khác, nhưng cô có bàn tay vàng, hôm qua vừa mới đoạt được【 Thiên nhãn 】trong nhóm.


Chỉ cần ngưng tụ nguyên khí đặt ở mi tâm là đã có thể nhìn thấy vận thế của mỗi người.


Không nhìn không biết, nhìn xong giật mình.


Tử khí quẩn quanh mi tâm của bọn người Bạch Hiểu Hiểu, rõ ràng đây là dấu hiệu tử kì sắp đến!


"Chuyện này, chuyện này liên quan gì đến tao?"


Chẳng lẽ do đám hắc khí đánh ra hôm đó gây nên?


Nghĩ đến đây, lòng bàn tay Lôi Nhã Đình toát mồ hôi lạnh.


Quả thật cô muốn cho bọn họ một bài học, nhưng chưa đến nỗi muốn lấy mạng của họ đâu.


Lôi Nhã Đình còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn, biểu cảm chột dạ của cô ta đã nói lên tất cả-- trong này có mờ ám!


"Ha ha --Cô thực sự không quản bọn họ?"


Bùi Diệp nghỉ chân ở khách sạn gần trường học, trường học đối với sinh viên khá rộng rãi cởi mở, đêm khuya không về ngủ là chuyện thường ở huyện.


Cô vừa buông hành lí xuống, một cái đầu đã nhô lên mặt đất.


Bùi Diệp không thèm nhìn tới vượt qua, bật TV khách sạn lên, lấy điện thoại di động ra kết nối Wifi.


"Tôi không phải cha mẹ bọn họ, sao phải quản bọn họ ăn uống ngủ nghỉ thế nào? Ai làm thì thu dọn cục diện rối rắm ấy đi."


Quỷ vương nhà xác Ứng Lân leo ra khỏi mặt đất, đưa tay phủi phủi tro bụi vốn không tồn tại.


"Bọn họ thực sự sẽ chết đấy."


Bùi Diệp đem điếu thuốc lá dụi vào gạt tàn.


"Vậy thì chết thôi, dù sao đối với thế giới này tử vong đâu phải là điểm cuối cùng."


Ứng Lân: "..."


Nói hay lắm rất có lý.


Có điều --


"Tôi luôn có cảm giác cô sẽ không mặc kệ."


Bùi Diệp nhướng mày, "Ai cho cậu ảo giác --là tôi con mẹ nó thích lo chuyện bao đồng?"


Ứng Lân đưa tay đẩy cặp mắt kính của mình một chút, nhẹ giọng nói, "Cô đốt cho tôi cặp mắt kính."


Bùi Diệp im lặng ngồi tựa đầu vào giường ngủ khách sạn.


Một lát sau, cô nói, "Đứa trẻ thích tìm đường chết, không dạy cho một bài học sẽ không biết nghe lời. Phải mạnh tay đánh một trận, cơn đau thấm vào thịt mới nhớ đời."


Đôi mắt Ứng Lân trong phút chốc hiện lên vài sợi tơ máu nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.


"Nếu không cẩn thận đánh quá mạnh tay chết người thì sao?"


"Tôi nói rồi, tôi không phải cha mẹ của bọn họ. Tôi cứu họ chứng tỏ tôi có tấm lòng lương thiện, không cứu người tôi cũng không thẹn với lương tâm."


Ứng lân nói, "Ý của cô là...Bọn họ có thể sống là vận khí tốt, không sống nổi là vận mệnh an bài?"


"Tội của bọn họ không đáng chết, nhưng tôi không có nghĩa vụ phải đi cứu." Bùi Diệp cười nhạo nói, "Xem tâm tình đã."


Ứng Lân: "..."


Lời này cũng có lý.


Tuy bây giờ Bùi Diệp đang từ từ thu liễm sát khí của chính mình, nhưng không thể thay đổi sự thật rằng sát khí đã từng nồng đậm đến mức khiến quỷ ngạt thở.


Có được loại sát khí như thế, khó có thể tưởng tượng nổi khi còn sống cô là nhân vật hung ác đến trình độ nào.


Bùi Diệp cười lạnh, "Mạng người trên tay tôi có thể dùng đơn vị ngàn vạn làm đơn vị cơ bản, cậu nghĩ tôi sẽ để tâm đến mạng mấy tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng kia?"


Cô vừa nói lời cay độc xong, phản ứng của Ứng Lân khiến bầu không khí uy nghiêm mà Bùi Diệp vừa tạo nên không còn sót lại chút gì.


Hắn nói, "Kiếp trước cô...Là nam à?"


Bùi Diệp: "? ? ?"


Ứng Lân phì cười chế nhạo, "Nói như vậy, đánh một cái rắm đã giết mấy triệu mạng người rồi."


Sao hắn có thể tin tưởng mạng người trên tay Bùi Diệp dùng nghìn vạn làm đơn vị?


Hoa Quốc những năm cuối thời kì phong kiến, dân số cả nước chỉ mới hơn 70 triệu, chém gió vừa vừa thôi!


"Cút! ! !"


Bùi Diệp tức giận không thèm thu liễm sát khí nữa, lập tức bức Ứng Lân lui về sau mấy mét.


Đây là thẹn quá hóa giận?