(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 182: Người yêu phản bội




Editor: Đào Tử


__________________________


"Đừng rời xa tôi! Xin cậu đấy!"


Hai mắt Lôi Nhã Đình nhắm nghiền, trong miệng nói mê, trán cũng toát mồ hôi mịn, sắc mặt tái nhợt như người chết.


Phó Đình Thâm bị cử động của cô đánh thức, lông mày không kiên nhẫn nhăn lại.


Nhưng hắn không thể dữ với Lôi Nhã Đình, trước khi bật đèn điều chỉnh tốt gương mặt.


Trong lòng chửi mắng "Con nhỏ chết tiệt, đêm hôm khuya khoắt còn không yên", ngoài miệng lại nói, "Đình Đình, sao vậy? Gặp ác mộng?"


Bật đèn, Lôi Nhã Đình rõ ràng trong trạng thái không thích hợp khiến lòng hắn thấp thỏm.


Phản ứng đầu tiên là vén chăn xem bụng cô, bụng mới sáu tháng đã to đến dọa người, cái bụng trắng nõn bị đứa bé trong bụng chống căng lên.


Xuyên thấu lớp bụng mỏng, dường như có thể nhìn thấy cục bóng đen đang dị động, tràng cảnh ghê rợn khiến toàn thân Phó Đình Thâm phát lạnh.


Hắn không đánh thức Lôi Nhã Đình, ngược lại hất chăn ra, dùng điện thoại gọi một dãy số thần bí.


"Thế nào?"


Phó Đình Thâm lo lắng Lôi Nhã Đình giữa chừng tỉnh lại, đi tới ngoài cửa gọi điện thoại.


"Tôi thấy trạng thái Lôi Nhã Đình không thích hợp, trong miệng luôn lẩm bẩm 'Đừng rời khỏi tôi', bụng cũng to quái dị, giống như là —— "


Phó Đình Thâm ngừng lại, đem nửa câu nói sau nuốt về.


Như cái gì?


Giống như có đồ vật sắp nổ tung bụng Lôi Nhã Đình, từ trong bụng cô leo ra.


Nếu không phải người phía trên đè ép, hắn một ngàn lần mười ngàn lần không nguyện ý, không nguyện ý ngủ chung với quái vật.


Đứa bé trong bụng Lôi Nhã Đình, đó là con quái vật!


Bên đầu kia người đàn ông im lặng mấy giây, đang lúc Phó Đình Thâm coi đối phương đi mất, truyền đến một tiếng mắng chửi tức giận.


"Đồ ngu, lập tức đem 'Thánh mẫu' tới!"


Phó Đình Thâm bị chửi run lên.


Điện thoại treo trước, hắn nghe thấy miệng người đàn ông cắn răng nghiến lợi giận mắng.


"Ngu xuẩn, tự cho là đúng ngu xuẩn!"


Phó Đình Thâm không rõ lời này có ý gì, nhưng hắn biết đứa bé định đầu tháng mười hai sinh... Không, quái vật, sắp ra trước!


Hắn đè nén sợ hãi đưa tay lay tỉnh Lôi Nhã Đình.


"Đình Thâm... Bụng em đau quá..."


Mộng cảnh Lôi Nhã Đình vốn không ổn, bị Phó Đình Thâm lay động cô liền tỉnh.


Sợ hãi và e ngại trong lòng chưa tan đi, trong bụng truyền đến đau đớn mãnh liệt khiến ngũ quan cô vặn vẹo.


"Đứa bé... Đứa bé!"


Cô đưa tay ôm lấy bụng, bụng dường như lớn hơn lúc ngủ, to muốn đè ép nội tạng cô tan nát.


"Mau đi bệnh viện!"


Lôi Nhã Đình có dự cảm chẳng lành.


Lần mộng thai trước và mộng thai này đều báo trước sắp phát sinh chuyện không tốt.


Cô "Trùng sinh" một lần đã thề đời này tự yêu lấy bản thân, nhưng có đứa bé cô lại hoảng hốt nhớ tới con gái "Kiếp trước".


"Trùng sinh" chưa đến một năm, cô đã không nhớ ra khuôn mặt con gái kiếp trước, cũng quên mình yêu con bé bao nhiêu, nhưng cô phải nhớ bản thân hẳn rất yêu.


Cái thai sau "Trùng sinh" này, không chỉ phân định triệt để với "Kiếp trước" còn ký thác tình yêu của cô với đứa con gái kia.


Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!


Cô đau đớn bật khóc, nắm lấy cánh tay Phó Đình Thâm, ngón tay khảm sâu vào da thịt hắn tạo thành vệt máu tinh tế.


"Yên tâm, Đình Đình, đứa bé không sao!"


Phó Đình Thâm khẽ cắn chặt hàm, ánh mắt cố không nhìn cái bụng đáng sợ của Lôi Nhã Đình, đưa tay ôm lấy cô lái xe đi bệnh viện.


Lôi Nhã Đình đau đến mơ màng, căn bản không chú ý lộ tuyến Phó Đình Thâm lái không thích hợp.


Kiến trúc quanh thân càng thấp bé dần, cảnh sắc cũng dần bắt đầu hoang vu.


Đây mà là đường hướng bệnh viện trung tâm thành phố T?


Rõ ràng là hướng vùng ngoại thành vắng vẻ.


Cuối cùng, Maybach ngừng ở trước cửa một nhà máy bỏ hoang.


Vừa dừng lại, địa phương trước kia vốn không có ai đột ngột xuất hiện mấy bóng đen không rõ.


"Đã tới? 'Thánh mẫu' đâu?"


Phó Đình Thâm sợ hai chân run rẩy, ngoài miệng lại nói, "Trong xe."


Bóng đen để Phó Đình Thâm ôm Lôi Nhã Đình ra xe, cửa lớn nhà máy bỏ hoang cọt kẹt mở ra.


Gió đêm thổi qua, mồ hôi tuôn ở cổ bị thổi khô mang theo ý lạnh khiến Lôi Nhã Đình nổi da gà, cũng làm cô thanh tỉnh đôi phần.


Cô cảm giác hai chân tuôn ra chất lỏng sền sệt ấm áp, cũng phát hiện hoàn cảnh không thích hợp.


"Đình Thâm... Chúng ta đến bệnh viện mà... Đây là đâu! ! !"


Lôi Nhã Đình không có chút sức lực, bụng lại đau muốn nổ tung, nói xong đã há mồm thở dốc.


Phó Đình Thâm cũng hết đóng kịch.


Hắn không ngừng bước, ngoài miệng nhanh chóng nói câu.


"Xin lỗi, Đình Đình!"


Câu "Đình Đình" này là câu duy nhất phát ra từ nội tâm từ khi hắn quen Lôi Nhã Đình.


Lôi Nhã Đình bị hắn ôm vào lầu bốn nhà máy bỏ hoang, trong không khí tràn ngập mùi mục nát cũ kỹ.


Âm khí quanh thân nồng nặc để Lôi Nhã Đình tim đập như trống chầu, mỗi một cái như bị ai đó hung hăng đánh đập.


Cô không biết chuyện gì xảy đến, nhưng tuyệt đối không phải chuyện tốt.


Người đàn ông ôm cô —— không có ý tốt!


"Phó Đình Thâm!"


Lôi Nhã Đình bị đặt trên bàn giải phẫu sạch sẽ.


Cô nghiêng đầu nhìn thấy bóng lưng Phó Đình Thâm, trong lòng càng bối rối.


"Anh tính làm gì?"


Trở lại!


Nhưng cô chỉ thấy bóng lưng đóng cửa lớn không chút lưu luyến.


Lôi Nhã Đình muốn đứng dậy, một cỗ ý lạnh bức người từ bên ngoài xuyên thấu da thịt đến tận xương tủy.


Chẳng biết tự bao giờ, trong phòng trống rỗng hiển hiện mấy chục bóng đen sát khí đỏ đậm, những bóng đen này...


Toàn bộ đều không phải người sống!


Lôi Nhã Đình hoảng sợ trừng to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm một người trong đó.


Người này đứng trước bàn mổ, toàn thân bao phủ dưới hắc bào, nhưng cô không nhìn lầm, tay người này cầm một con dao sáng loáng.


"Mày muốn làm gì?"


Lôi Nhã Đình ôm bụng, hai chân chảy xuống càng nhiều chất lỏng ấm áp.


Cô muốn rúc về sau, nội tâm có thanh âm giục cô chạy mau, mặc kệ đứa bé, nhưng hai chân không nghe sai khiến, hơi động một cái đã là hi vọng xa vời.


Pháp khí bảo bối nơi cánh tay bình thường tùy ý điều khiển đồng loạt giả chết, nguyên khí trong cơ thể cũng không điều động được...


Chuyện gì xảy ra?


Thân thể nhanh động đi!


Người kia không trả lời, chỉ nâng con dao lên, mũi dao nhắm ngay bụng cô rạch xuống.


Một tiếng kêu thảm liệt cao vút vang vọng toàn bộ nhà máy bỏ hoang.


Cô không biết, Phó Đình Thâm vứt bỏ cô theo tiếng thét lên cũng trừng mắt sợ hãi không cam lòng, tứ chi vặn vẹo nằm trong vũng máu tại hành lang.


Hồn phách vừa bay khỏi thân thể, hắn lập tức bị đám tiểu quỷ đàm tiếu bên thi thể cắn nuốt.


Hắn không còn giá trị.


Gian hàng chợ đêm phố ẩm thực gần khu đại học thành phố T.


Bùi Diệp đang đắc ý ăn tôm uống rượu, Wechat vang lên.


Cô nhìn thoáng qua tin nhắn.


Phong Đô Đại Đế gửi, ba chữ vụn vặt.


"Bắt đầu rồi."


Bùi Diệp nhìn thoáng thu điện thoại về túi áo, đem xiên nướng trên bàn ăn hết cả, hơi ngửa một lon bia lớn rót vào cổ.


"Bà chủ, tính tiền!"


Bà chủ đang bề bộn khí thế ngất trời, nghe nói thế sắc mặt kinh ngạc.


"Cô gái, nay ăn ít vậy?"


Bùi Diệp cười rút điếu thuốc, vừa ngậm lấy điếu thuốc vừa lấy ra sáu tờ tiền giấy màu hồng.


"Có ít việc, bạn cháu gọi qua giải quyết, sau này có cơ hội lại đến."


Kết toán sổ sách, bà chủ tìm sáu mươi tệ thối cho cô.


Bùi Diệp đi đến góc hẻo lánh đón một chiếc xe linh Phong Đô.


"Bác tài, đi XX ngoại thành. Tôi đang vội cứu người, mạng người quan trọng."


Nói bóng gió, bật mode đua xe quỷ đạo đi!


Quỷ tài xế cười nói, "Được rồi, ngài ngồi cho vững!"


Nhấn cần ga một cái đến cùng, xe linh vượt qua màn sương quỷ mờ mịt lái vào quỷ đạo.