Editor: Đào Tử
_____________________________
"Mấy con tiểu quỷ... Chắc không béo đến mức ấy?"
Cằm thon trước kia biến mất, chiếc cằm mỡ no tròn nọng núng nính biến khuôn mặt nhỏ nhắn thành mặt tròn béo ụ.
Nếu không phải khí tức Ách Ba không thay đổi, hắn hoài nghi Ách Ba bị Bùi Diệp đánh tráo, đổi con quỷ mập mạp tới chơi hắn.
"Cậu còn nhớ âm sai giả lần trước cậu nuốt trọn chứ?"
Tối hôm qua âm hồn tập kích cô còn cường thịnh hơn con Ứng Lân ăn nhiều.
Ăn một trận, âm khí dư dả đến béo phì là bình thường.
"A a a —— không trượng nghĩa gì sất, có bữa khuya tốt thế chẳng gọi tôi!"
Ứng Lân ủy khuất.
Lần trước đòi Bùi Diệp con âm sai giả thứ hai, cô nói muốn giữ làm chứng, tối hôm qua xử một đống chỉ chia cho Ách Ba.
Ứng Lân ảo não ôm đầu.
"Sớm biết có phúc lợi, hôm qua tôi không về đâu."
Bệnh viện trung tâm thành phố T dưới sự lãnh đạo anh minh của hắn không ngừng phát triển.
Cô hồn dã quỷ không dám lỗ mãng làm bậy, âm sai giả cũng không đến trộm quỷ.
Hắn trở về nhìn thử cho an tâm, kết quả bỏ lỡ bữa khuya thơm ngon.
"Nhớ phần cậu mà, đừng có gào."
Bùi Diệp ném mấy cục âm khí vo thành thịt viên.
Mấy tên âm sai giả bị cô xé nát đánh tan, làm thành một đống thịt viên.
Hồn thể Ách Ba không mạnh, âm khí ăn vào hoàn toàn không hấp thu được, tiếp tục ăn nữa sẽ có chuyện, thịt viên còn lại hời cho Ứng Lân.
Ứng Lân mừng rỡ.
Bỏ qua bữa khuya phong phú thật đáng tiếc, nhưng đại lão chừa cho hắn bữa sáng ngon lành nha.
"Ậc ~~~ "
"Lão đại, lão đại này tôi không nhận lầm!"
Ứng Lân ăn thịt viên âm khí hơn Ách Ba rất nhiều.
Nhưng hắn tiêu hóa tốt, âm khí quanh thân lấy tốc độ mắt thường nhanh chóng tăng trưởng, hình thể không biến hóa gì.
Ách Ba béo gấp ba ủy khuất ngồi trên ghế sô pha, hai bàn tay nhỏ béo múp míp nắm lấy vải áo trên đầu gối không buông.
"Không sao đâu Ách Ba. Hai ngày nữa tiêu hóa xong, cô sẽ khôi phục hình dáng như cũ."
Nữ tính đều thích chưng diện, nữ quỷ cũng không ngoại lệ.
Ách Ba là nữ quỷ giá trị nhan sắc khuấy đảo một vùng bệnh viện trung tâm thành phố T.
Béo thành đức hạnh này, nội tâm cô khẳng định rất hoảng.
Nói thật——
Sadako mập thế đi ra ngoài không dọa được người sống, chỉ chọc người sống cười thêm.
Không dọa người sống được đối với lệ quỷ là nhục nhã lớn nhất!
"Thành thật mà nói, nhìn ngón tay Ách Ba thật muốn ăn nha."
Ách Ba ngu ngơ nghiêng đầu.
"Rất giống lạp xưởng." Ứng Lân cười nói, "Mỗi ngón tay đều giống lạp xưởng quấn hai tầng thịt."
Vừa trắng vừa béo lại ngắn, chặt xuống bỏ vào trong dầu chiên vàng, hương vị ắt phải rất khá.
Ách Ba: "QAQ "
Logic lệ quỷ chỉ quỷ hiểu được.
Lời Ứng Lân thật không nói đùa, trong đầu hắn chắc chắn đã gợi ra hình tượng ấy.
Cô mà không mau gầy xuống xuất hiện trước mặt Ứng Lân nhất định sẽ bị đem chiên dầu.
"Đúng rồi, chuyện xảy ra tối qua có thông báo Phong Đô chưa?"
Bùi Diệp trả lời rất tùy hứng.
"Chưa có, tâm tình không tốt."
Loại như sinh khí thức giấc không thể trong chốc lát đã tiêu đi.
Tối qua cô vặn chết âm sai xong liền đi ngâm bồn tắm, ngủ ngon một đêm tỉnh lại, tâm trạng mới tốt lên về bình thường, nào có tâm tư triệu hoán Phong Đô Đại Đế?
"Vậy bây giờ triệu hoán người bên Phong Đô?"
Bùi Diệp liếc mắt nhìn hắn.
"Hôm nay tích cực dữ ha? Hôm qua đám lâu la đánh lén, tôi có lưu lại một con sống, cậu không muốn ăn?"
Ứng Lân nói, "Muốn ăn chứ, nhưng hôm nay có chuyện quan trọng hơn phải làm!"
Bùi Diệp không truy hỏi, trực tiếp triệu hoán Phong Đô Đại Đế.
Phong Đô Đại Đế tăng ca cuồng công việc như cũ đang họp.
Bảy mươi hai ti tập mãi thành thói quen, bọn họ biết Đại Đế nhất định sẽ bị con tiểu yêu tinh kia câu đi.
Câu đi là tốt, có thể trộm lười một lát.
Ngày đêm không ngừng tăng ca hơn hai mươi ngày, quỷ hồn làm bằng sắt cũng khó đỡ.
Phán quan Thôi Giác mang theo đôi mắt quầng thâm, mỉm cười nói, "Bệ hạ cứ đi, hội nghị sau đó thuộc hạ sẽ tiếp tục chủ trì."
"Ừ."
Phong Đô Đại Đế hóa thành âm khí rời đi, bảy mươi hai ti trước kia còn ngồi đoan chính dồn dập gục xuống bàn hội nghị.
Mệt chết quỷ _(:з)∠)_
Để con yêu tinh trên dương gian kia quấn Đại Đế một hồi đi, bọn họ muốn ngủ bù.
Hiện thực không như bọn họ mong muốn.
Phong Đô Đại Đế đi vài phút đã trở lại, mày nhíu chặt như có việc ưu tư.
Hắn thờ ơ nghe bảy mươi hai ti báo cáo một lát, nói một câu khiến bảy mươi hai ti vui vẻ muốn xung thiên.
"Tan họp, để các ti bận rộn rồi."
Tan họp?
Cuồng công việc sẽ nói ra?
"Quả nhiên, cầu bái vị kia là chính xác."
Vị kia là ai?
Dĩ nhiên là người thần bí mỗi lần triệu hoán dùng pháp lệnh bộ chuyển phát nhanh đem Đại Đế mời đi!
Chỉ có vị thần bí kia mới có thể để Đại Đế cuồng công việc giữa chừng hội nghị rời đi, sớm tan họp.
Hắc Bạch vô thường biểu thị ha ha.
Một đám tiểu quỷ ngây thơ.
Bọn họ không phát hiện mỗi lần Bùi Diệp triệu hoán Đại Đế, lượng công việc tăng vọt à?
Bái cô?
Sát thần hay gặp chuyện kia?
Bảy mươi hai ti sớm muộn gì cũng tăng ca đến đột tử.
"Thôi Giác, sự tình bàn giao trước kia đã tra rõ?"
Thôi Giác cung kính trình nội dung điều tra được lên.
"Tầng dưới bảy mươi hai ti có tai mắt kẻ địch cài vào, chẳng qua đều đã giám sát, sẽ không sai sót."
Phong Đô Đại Đế lật xem nội dung Thôi Giác điều tra được.
"Chỉ tầng dưới?"
"Tầng dưới mới dễ dàn xếp nhân thủ vào, bên trong cao tầng đều có tư cách thấy Bệ hạ, chạy trước mặt ngài không sợ lộ tẩy?"
Phong Đô Đại Đế khép báo cáo lại.
"Ngươi lại đi tra một việc."
Thôi Giác cung kính nói, "Xin Bệ hạ phân phó."
Phong Đô Đại Đế nói, "Một chuyện hơn trăm năm trước, đem toàn bộ người tham dự trong đó tra rõ một lần."
"Hơn trăm năm trước?"
Phong Đô Đại Đế hỏi y.
"Thế nào, rất khó?"
"Bệ hạ có chỗ không biết, khi đó chính vào Bệ hạ đời trước ngã xuống, bảy mươi hai ti Phong Đô không người lãnh đạo, dương gian lại xảy ra đại chiến, mỗi ngày vong hồn sinh hồn vô số kể. Phong Đô bảy mươi hai ti được mấy vị âm soái và phán quan chống đỡ miễn cưỡng vận hành, nhưng không ai chưởng khống Sinh tử bộ, các ti nhiều chỗ còn sai sót..." Thôi Giác khó xử nói, "Phần lớn oan giả án sai đều tại khi đó phát sinh, điều tra khó khăn..."
Hơn trăm năm trước, pháp tắc thiên đạo mất một bộ phận, Phong Đô Đại Đế đời trước bị liên luỵ ngã xuống.
Không có Phong Đô Đại Đế chấp chưởng Sinh tử bộ thống lĩnh bảy mươi hai ti, bảy mươi hai ti bắt đầu lộ rõ tệ nạn. Làm việc liên tiếp phạm sai lầm, phát sinh nhiều oan giả án sai, như vốn nên đầu thai nhân đạo bị ném vào súc sinh đạo, câu sai sinh hồn chưa hết tuổi thọ, lệ quỷ vốn phải bị chế tài lại lợi dụng sơ hở trốn trừng phạt...Sự việc trong đoạn thời gian kia, Phong Đô bên này khó lòng tra tốt, nhiệm vụ Đại Đế giao rất khó khăn.
Phong Đô Đại Đế buông mắt xuống.
"Không sao, có thể điều tra bao nhiêu lấy bấy nhiêu, đến lúc đó liên hệ cơ quan yêu tinh phối hợp với ngươi."
Thôi Giác kinh ngạc.
"Cái này còn liên quan đến cơ quan yêu tinh?"
Phong Đô Đại Đế nhớ tới lời Bùi Diệp suy đoán, vẻ mặt âm trầm.
"Đúng, liên lụy tới yêu tộc hóa thành tinh."
Bùi Diệp vốn không định nói tới chuyện Ách Ba.
Nhưng khí tức con trai Ách Ba xuất hiện trên người Lôi Nhã Đình và Phó Đình Thâm, thân phận cả hai mẫn cảm nên cô thuận mồm đề cập một câu.
Phong Đô Đại Đế tốt tính, trực tiếp dùng Sinh tử bộ giúp cô tra một chút.
Không tra còn đỡ, tra rồi lòi ra món nợ xấu.
Con trai Ách Ba lại là một trong những lệ quỷ đào thoát khỏi mười tám tầng địa ngục năm đó!
Không chỉ chạy trốn còn tiêu dao ngoài vòng pháp luật đến nay.
Ách Ba sốc.
Con trai mình... Sao lại xuống mười tám tầng địa ngục?