(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 158: Hành trình vườn bách thú thành phố T




Editor: Đào Tử


______________________________


Ách Ba mờ mịt, luống cuống lắc đầu.


Cô cũng không biết có phải con trai chuyển thế hay không.


Nhưng trên thân Phó Đình Thâm đích thực có khí tức con trai cô.


"Loại chuyện này có thể tìm Phong Đô tra một chút. . ."


Nói xong, Ứng Lân cẩn thận liếc về phía Bùi Diệp.


Ai không biết Bùi Diệp có chỗ dựa cứng ở Phong Đô?


Nhưng Bùi Diệp rất có nguyên tắc, cô bóp chết suy nghĩ của Ứng Lân.


Ách Ba là việc tư, vì ít việc tư phiền đến Phong Đô Đại Đế hay Hắc Bạch Vô Thường, không tốt lắm.


Sinh tử bộ không phải nói tra là có thể tra.


Bùi Diệp chắc ăn cự tuyệt, Ứng Lân không tiện miễn cưỡng.


"Vậy bây giờ chúng ta đi thăm dò Phó Đình Thâm? Nên tra rõ ràng tại sao trên người anh ta có khí tức con trai Ách Ba?"


Bằng không lần sau Ách Ba gặp lại hắn như nổi điên nhào qua, thật sự hồn phi phách tán đấy.


"Được, đi thôi!" Bùi Diệp đem cây tăm ngậm trong miệng ném vào thùng rác, đứng dậy nói, "Xem như tản bộ tiêu thực sau bữa ăn."


Cô không tin cái nhiệm vụ cuối cùng "Hoa cúc thiếu niên nở hoa" không thành.


Dựa theo tính nết cái trò chơi này, chuyện lặt vặt gì cũng phải nhúng tay.


Tất cả vì cả sáu nhiệm vụ độ hoàn mỹ SSS!


Bùi Diệp đơn thuần vì nhiệm vụ mới nhúng tay chuyện Ách Ba, đặt trong mắt người ngoài không rõ tình hình cho là cô nhiệt thành.


Ứng Lân lần nữa chắc chắn ——


Đi theo một vị lão đại có tình có nghĩa thế tuyệt đối không thiệt thòi!


Mà lão đại định chừng nào mới chết?


Ứng Lân tung bay đuổi theo Bùi Diệp, trong miệng không ngừng nhẩm linh tinh, hận không thể rủa chết Bùi Diệp.


Bùi Diệp móc thuốc lá trong túi, lấy điếu thuốc lên miệng nhóm lửa, đồng thời liếc Ứng Lân một cái.


"Còn nguyền rủa tôi chết sớm, tôi cho cậu chết trước!"


Dù Ứng Lân là quỷ, nhưng còn cách hồn phi phách tán.


"Ôi, làm quỷ đâu có tệ?"


Đạt tới cảnh giới thực lực như Bùi Diệp, muốn làm người thì người, muốn làm quỷ xem là quỷ, thân phận chuyển đổi rất tự do.


Bùi Diệp chóp mũi hừ lạnh, không đáp lời.


Cô dùng phù chú cắt người giấy nhỏ, dẫn hồn phách Ách Ba phụ thân người giấy nhỏ, lại vẽ chú ngữ dưỡng hồn lên người giấy.


"Vào túi tôi đi."


Bùi Diệp nói xong, Ách Ba phụ thân người giấy nhỏ lùi hai bước, giẫm lên giường lớn lấy đà nhảy lên, bám vào vạt áo, hì hục bò vào túi.


Túi không sâu, Ách Ba còn có thể hai tay ghé vào mép túi "Nhìn" ra phía ngoài.


Ứng Lân thấy cũng ầm ĩ đòi chơi.


Bùi Diệp không nói nhiều lời cắt thêm một con đầu gấu trúc.


Ứng Lân phụ thân xong bị cô nhét vào túi, hai con quỷ hai bên.


"Giờ chúng ta đi đâu tìm Phó Đình Thâm?"


Ứng Lân vịn chặt túi Bùi Diệp.


Lấy thị giác người giấy nhìn thế giới, toàn bộ vật thể phóng đại gấp mấy lần, người khổng lồ khắp thế giới.


"Chú thuật huyền môn rất thần kì, có cái thuật định vị GPS, trong phạm vi nhất định có thể tìm thấy người."


Ứng Lân: ". . ."


Đừng khi dễ quỷ ít đọc sách.


Huyền Môn nào có cái gọi "thuật định vị GPS" ?


Thuật định vị GPS trong miệng Bùi Diệp đương nhiên không gọi thế, nhưng đúng là dùng để điều tra lần dấu vết.


Chỉ cần có người hay đồ vật tiếp xúc với mục tiêu mới đây, thi triển thuật có thể lần theo dấu vết mục tiêu.


Hoàn toàn không khoa học!


Không biết thứ đồ chơi này có thể vượt tinh cầu chăng.


Nếu tới tinh cầu còn lần được, quả thật điêu lật trời.


Nghĩ đến đây Bùi Diệp ngậm mẩu thuốc sắp cháy hết cười khẽ.


Chú thuật phù chú huyền môn căn bản không khoa học, chắc chỉ có thể sử dụng ở phó bản này, thế giới hiện thực không thể thi triển.


"Yêu ma quỷ quái, tuân theo lệnh ta!"


Mục tiêu, Phó Đình Thâm!


Cô vừa xác định vị trí Phó Đình Thâm, chú thuật đã bị một cỗ ngoại lực đánh vỡ.


"Quên mất, bên người Phó Đình Thâm còn có Lôi Nhã Đình."


Lôi Nhã Đình dựa vào đoàn hồng bao thực lực tiến bộ nhanh chóng, Bùi Diệp thi triển chú thuật không cao cấp lắm, bị phát hiện cũng bình thường.


Cô đối chiếu bản đồ thành phố T, căn cứ định vị vừa rồi tìm tới chỗ Lôi Nhã Đình và Phó Đình Thâm.


"Bọn họ ở gần vườn bách thú thành phố T."


Hiện tại chạy tới còn kịp.


Vườn bách thú thành phố T.


Phó Đình Thâm thấy tay phải Lôi Nhã Đình thủ thế kì lạ, lập tức đoán được cô làm gì.


Đáy lòng cực kì bài xích, trên mặt lại duy trì thân mật lo lắng.


Sắc mặt Lôi Nhã Đình không vui nói, "Có thiên sư khốn kiếp nhìn trộm."


Cô dùng phù chú bảo bối đoạt được từ đoàn hồng bao phá thuật thiên sư.


Liên tưởng tới lệ quỷ gặp hồi sáng đi sinh kiểm, Lôi Nhã Đình lộ vẻ lo lắng, trong đầu nhanh chóng phân tích.


"Đình Thâm, gần đây anh có gặp chuyện gì kì quái không?"


Phó Đình Thâm lắc đầu.


Lôi Nhã Đình dùng giọng điệu bình tĩnh phân tích.


"Em nghi có thiên sư nuôi tiểu quỷ muốn hại anh, anh nghĩ lại xem có đắc tội với ai không?"


Chuyện tương tự cô đã đụng nhiều, không cảm thấy kinh ngạc.


Quản nó là thiên sư hay thiên sư nuôi tiểu quỷ, dám hó hé trước mặt cô chuẩn bị hồn phi phách tán là vừa.


Động đến nam nhân của cô, muốn chết!


Phó Đình Thâm không xác định nói, "Có chăng?"


"Tai họa ngầm vẫn nên diệt trừ mới tốt, em sợ kẻ ác nhân lúc em không bên cạnh hãm hại anh. Thiên sư kia công phu mèo cào rất dễ đối phó. Đối phương đã chủ động tìm anh, chúng ta sẽ ôm cây đợi thỏ."


Tốt nhất không đến, dám đến xử đẹp.


Cất phần tự tin này, hai người Lôi Nhã Đình không rời đi mà uống trà trước lối ra khu gấu trúc vườn bách thú.


Lúc Bùi Diệp tới, còn cách đóng cửa khu chừng một tiếng.


Cô vội vã tìm người, Ách Ba và Ứng Lân lại muốn đi dạo vườn bách thú.


Bùi Diệp: ". . ."


Ứng Lân cũng được, Ách Ba, cô không muốn con mình?


"Gấu trúc! Hôm nay vườn gấu trúc mở cửa, gấu trúc lớn, gâu gâu gâu—— siêu may mắn!"


Gần đây vườn bách thú thành phố T có thêm một con gấu trúc lớn đến, cộng thêm trước đó tất cả sáu con.


Ba con lớn, ba con nhỏ.


Ba con nhỏ đều là cặp gấu trúc lớn kia sinh ra, năng suất được coi rất cao.


Bùi Diệp thấp giọng quát lớn.


"Im hết, đừng quấy rầy!"


Ứng Lân yên tĩnh như gà.


Hắn muốn đến xem gấu trúc xíu thôi, chưa xem bao giờ.


"Sao cậu chưa xem gấu trúc bao giờ được?"


Thích gấu trúc như thế, bình thường bay tới xem một cái khỏi cần trả vé vào cửa.


Ứng Lân vô tội nói, "Vườn bách thú nhiều yêu quá, tôi đâu có dám tới."


Yêu lười hoành hành trong vườn bách thú, hắn sợ bị đánh tập thể.


"Cậu nói cái gì nhiều?"


"Yêu! Yêu tinh!"


Bùi Diệp: ". . ."


Yêu như Tiếu Bàng Tí?


Bùi Diệp lén thả tinh thần lực.


Con trăn vàng quấn trên cây giả cách một lớp kính choáng váng rớt xuống.


Du khách gần đó bị động tĩnh này dọa sợ, cũng hấp dẫn Bùi Diệp.


Cô quay đầu nhìn lại, mắt trăn vàng đối mặt với cô.


Một giây sau, trăn vàng lấy tốc độ không khoa học với thân thể chạy hướng ngược lại.


Bùi Diệp: ". . ."


Không chỉ có trăn, rắn sát vách cũng có hành vi tương tự.


Du khách cũng phát hiện hôm nay vườn bách thú hơi khác thường.


Nói đúng hơn là động vật rất khác thường.


Khổng Tước đang ưu nhã bay khoe bộ cánh xinh đẹp, thình lình lao vào trong nước.


Hổ trắng uy phong dùng hai vuốt ôm chặt đồng bọn bên cạnh, trong miệng trực tiếp kêu gao gao.


Gấu nâu nhảy chồm hổm lên cây, ôm chạc cây chết không xuống.


. . .


Bùi Diệp: ". . ."


Chẳng phải bảo sau khi dựng nước không cho động vật thành tinh à, thành tinh có đi cơ quan yêu tinh xin giấy phép chưa?


Một đám yêu tinh ngồi tại vườn thú ăn uống no say, khó trách Ứng Lân nói bọn chúng là yêu lười.