(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 146: Người quen người quen




Editor: Đào Tử


__________________________


Ứng Lân tựa như quả bóng xì hơi, bờ vai buông thõng xuống.


Hắn cảm thấy quỷ sinh không còn gì để luyến.


"Tiếc thật."


Chép miệng một cái, âm khí dư dả khiến tâm trạng hắn đặc biệt vui vẻ.


Chỉ tiếc món ngon như vậy sau này khó được nếm nữa.


"Nghĩ tới cờ thưởng, công đức của cậu đi." Bùi Diệp nói với hắn, "Âm sai ăn vào là tiêu hóa hấp thu ngay, chỉ thoải mái nhất thời."


Cờ thưởng và công đức mới để hắn luôn vui sướng.


So sánh cả hai, rõ ràng cờ thưởng công đức càng tốt hơn.


Ứng Lân gật đầu đáp lời.


"Nghe hình như khá có lý."


Cờ thưởng cho chính hắn, loại ban thưởng như công đức, tuổi thọ, tài vận cho già trẻ trong nhà.


Nghĩ tới đây Ứng Lân nuốt một ngụm nước bọt, khắc chế ham muốn ăn của lệ quỷ.


Đan Sư bên cạnh bụng đầy nghi hoặc, nhưng chỗ đại lão đàm chuyện cô không tiện xen vào.


Ứng Lân muốn dời lực chú ý thèm ăn, đưa mắt nhìn sang Đan Sư.


"Cô ấy không sao chứ?"


Bùi Diệp nói, "Thương ngoài da, đi bệnh viện băng bó bôi thuốc là ổn."


Khuỷu tay trầy xước trông khá thảm nhưng không nghiêm trọng, vết thương nghiêm trọng nhất ở lòng bàn chân đã xử lí khép lại.


"Đến bệnh viện trung tâm thành phố kiểm tra một chút đi, cho yên tâm."


Cha già là viện trưởng bệnh viện, hắn đây kéo mối làm ăn cho nhà mình.


Đan Sư mới thoát thân từ cõi tử, lúc này dù thể xác hay tinh thần đều cực kì rã rời, vô thức nghe theo Ứng Lân đề nghị.


Bùi Diệp dùng App gọi một chiếc xe taxi Phong Đô.


Quỷ tài xế nhìn Ứng Lân toàn thân đầy máu và âm khí còn sót lại run lẩy bẩy, tố chất phục vụ cao giúp ông miễn cưỡng giữ bình tĩnh.


Bùi Diệp để Ứng Lân và Đan Sư ngồi băng ghế sau, mình ngồi ghế lái phụ.


Cô thấy quỷ tài xế tay nắm chặt vô lăng đang phát run.


Lên tiếng trấn an, "Xin lỗi, bạn tôi vừa thấy việc nghĩa không từ nuốt một con lệ quỷ thôi, cậu ấy là quỷ tốt, chú đừng sợ."


Quỷ tài xế: "..."


? ? ?


Kiểu nói này ông càng sợ hơn.


Ứng Lân trong kính chiếu hậu đang cúi đầu lau miệng, thấy quỷ tài xế bắp chân đang run cầm cập.


"Cô gái à..." Quỷ tài xế run rẩy nói, "Tôi là tài xế đàng hoàng, chưa hề làm điều phạm pháp."


"Tôi biết." Bùi Diệp trấn an hắn, "Chú lo lái xe thôi."


Tên quỷ tài xế này khá nhát gan.


Không dám đạp chân ga, lái xe chậm hơn rùa bò, lái cong cong vẹo vẹo.


Bùi Diệp đón xe nhiều lần mới gặp quỷ tài xế kỹ thuật lái xe kém thế.


Một đường đèn xanh không cứu nổi hiệu suất lái xe của quỷ tài xế.


Đến gần bệnh viện trung tâm thành phố T, quỷ tài xế thở phào một hơi, đưa tay lau vài giọt mồ hôi vốn không tồn tại trên trán.


Thanh toán xong, quỷ tài xế tới "Quý khách, nhớ đánh giá tốt nha" cũng chẳng thèm nói, đạp mạnh chân ga phóng hết tốc lực, xe taxi vụt như bay.


"Người ta bị cậu dọa phát sợ kìa."


Bùi Diệp nhẹ trách cứ Ứng Lân.


Ứng Lân tỏ vẻ vô tội.


Đâu thể trách hắn.


Bùi Diệp đưa Đan Sư đưa khoa cấp cứu, Đan Sư đột nhiên nhớ tới một chuyện.


"À...Tôi có thể mượn điện thoại của cô chăng? Gọi cho bạn bè một cái."


Cô nên báo bình an một tiếng cho Chu Thuần An, kẻo làm hắn lo lắng.


"Có thể."


Bùi Diệp mở khoá điện thoại, đưa điện thoại tới.


Trí nhớ Đan Sư rất tốt, nhớ được số điện thoại vài người bạn trong đó có Chu Thuần An.


Khi cô nhấn được nửa dãy số mới phát hiện điện thoại Bùi Diệp có lưu số Chu Thuần An, còn ghi chú tên.


【 Thiên sư 233 X Đại bên cạnh 】


"Cô biết Chu Thuần An?"


Bùi Diệp hai tay vòng trước ngực, dựa vào bàn làm việc phòng cấp cứu ngoại khoa.


"Biết chứ."


Đan sư bỗng nhớ Ứng Lân từng nói.


Cô đoán, "Cô là Bùi Diệp?"


Là lão quỷ không rõ nhưng có vẻ rất lợi hại trong miệng Chu Thuần An?


Dung mạo thanh tú trẻ trung thế, không giống chút nào...


"Ừ, là tôi. Cô cũng là bạn Chu Thuần An?"


Đan sư gật đầu như giã tỏi.


"Tôi tên Đan Sư."


Đan Sư?


Bùi Diệp yên lặng mất ba giây.


"Thiên sư gợi cảm, bán thuốc online?"


Đan Sư họ Đan, tên Sư, nghề nghiệp của cô chính là đan sư.


Nghe được Wechat ID đầy xấu hổ, sắc mặt Đan Sư thẹn đỏ lên.


"Chính là tôi... Cô từng là khách hàng?"


Bùi Diệp lắc đầu, "Không, nhưng trước kia có hỏi cô về chuyện thuốc giảm cân ấy."


Có nhắc nhở, Đan Sư đối chiếu Bùi Diệp với đống tài khoản khách hàng Chu Thuần An đề cử qua.


"Thì ra là cô, có vài khách hàng của tôi là cô giới thiệu qua."


Trong khi rất nhiều mối cũ vì "Thuốc giảm cân tức thì" nghi ngờ thanh danh Dược tông, vài khách hàng vẫn không nói gì im lặng đặt hàng.


Trong đó một vị khách nói Bùi Diệp đề cử nên tin.


Tiền nào của nấy, trên đời nào có món hời chắc gì tới phiên mình nhặt?


Mua đồ cho người thân ở cõi âm, giá rẻ quá sẽ khiến họ không thoải mái lắm, lo sợ hàng không tốt.


Tuy đây không phải lời Đan Sư muốn nghe nhưng đối với cô cũng an ủi phần nào.


"Đây là duyên phận."


Bốn bỏ năm Bùi Diệp là người quen.


Đan Sư càng có cảm giác an toàn thu hẹp khoảng cách lại.


Cô dùng điện thoại Bùi Diệp gọi cho Chu Thuần An.


Vừa tút một tiếng, Chu Thuần An nhận liền.


"Tiền bối tìm tôi có việc?"


Trong miệng Chu Thuần An thở dốc nhẹ, nghe động tĩnh như đang chạy.


"Không phải, là Đan Sư nè, mình mượn điện thoại tiền bối kia gọi cho cậu."


Chu Thuần An lúc này đang lần theo dấu vết âm khí lưu lại tìm thấy điện thoại rơi đầu cầu thang, là của Đan Sư.


"Cậu gặp chuyện? Sao gặp được tiền bối?"


Cái thể chất gặp chuyện của tiền bối...


Chu Thuần An lo hơn.


"Hôm nay mình may mắn mới nhặt được cái mạng chó về." Đan sư cảm khái nói, "Chuyện rất dài, cậu đến bệnh viện trung tâm thành phố T hẳn bàn tiếp."


Đây là điện thoại địa lão mà, cô sợ phí tiền điện thoại.


Nhìn điện thoại cúp máy, Chu Thuần An chỉ đành nhặt điện thoại Đan Sư lên, một đường chạy xuống cầu thang thẳng đến bệnh viện trung tâm.


Để cho nhanh hắn gọi xe Phong Đô.


Một đường quỷ đạo đèn đều xanh, không lâu đã tới đích.


Khi đến phòng cấp cứu tạm thời đã thấy Đan Sư sống sót sau hiểm cảnh và Bùi Diệp ngồi trên ghế cạnh giường, còn có thiếu niên quỷ vương ngồi vắt vẻo trên cửa sổ.


Bùi Diệp đang ngậm điếu thuốc chưa mồi lửa chơi game.


Chu Thuần An vội chào hỏi Bùi Diệp, quay mặt về phía Đan Sư.


"Trước đó cậu nói có âm sai truy sát mình?"


"Hai con lận đấy, nghe nói là giả nhưng một thân trang bị rất thật." Đan Sư lắc đầu, trên mặt tràn ngập nghi hoặc, "Đến giờ mình cũng không biết tại sao bị đuổi giết. Hôm nay có chết, mình cũng chết oan uổng, đến chết không nhắm mắt!"


Bùi Diệp cất điện thoại.


Giải thích, "Vì cô chọc phải chuyện lớn, người ta đương nhiên muốn giết cô diệt khẩu."


Đan Sư và Chu Thuần An hai mặt nhìn nhau.


"Tôi...Có làm gì đâu?"


Bùi Diệp hỏi cô, "Hôm nay cô không đến nhà thuốc hỏi thăm dược liệu?"


Đan sư cảm thấy hoang đường.


"Vì việc này bị đuổi giết?"


"Cô biết tiệm thuốc kia là chỗ nào không?" Bùi Diệp ngậm điếu thuốc cười, "Theo điều tra sơ bộ của tôi, tiệm thuốc này là chòi canh của một đám lệ quỷ. Dược liệu bọn chúng bán có vấn đề, đan dược luyện chế thành sẽ cướp đi tuổi thọ, khí vận, tài vận... của người bình thường. Sự xuất hiện của cô khiến chúng hoài nghi mưu đồ bị lộ, tất nhiên muốn giết cô diệt khẩu chấm dứt hậu hoạn, hiện tại đã rõ?"


Đan sư nghe xong như rớt vào hầm băng.


Một luồng khí lạnh lan từ bàn chân bay thẳng lên trán.


"Lệ quỷ...Chòi canh? Những dược liệu kia rõ ràng..."


Bùi Diệp nói thêm lời cô.


"Rõ ràng là nguyên liệu đan dược đối thủ cạnh tranh của cô bán, cô ta chỉ nhập hàng từ tiệm thuốc này, đúng chứ?"