Editor: Đào Tử
_________________________
Đan Sư trở về từ cõi chết, gương mặt xinh đẹp còn vương nỗi tuyệt vọng.
Khi cô phát hiện cái chết cận kề không giáng xuống như dự tính, cả kinh tạm quên đau đớn nơi khuỷu tay lòng bàn chân.
"Còn thất thần?"
Theo đó là giọng nữ thanh lãnh, một đôi giày thể thao trắng đập vào mắt.
Đan Sư nhất thời không gượng dậy nổi, đành tốn sức ngẩng đầu nhìn người tới.
Nhìn xong bỗng ngây ngẩn cả người.
Người tới mặc trang phục bình thường, nhìn bề ngoài tuổi khá nhỏ, hẳn là sinh viên.
Tuy mặt không trang điểm nhưng giá trị nhan sắc cao ngất có thể lấn át nhiều minh tinh võng hồng photoshop trên mạng, nhìn thoáng qua đã khắc sâu ấn tượng!
Mỹ nữ có tính nhận diện cao thế, nếu từng gặp có lẽ cô đã có ấn tượng sâu.
"Cô là ai?"
Ngũ lôi chú vừa rồi uy lực kinh người, là thủ đoạn chính thống của thiên sư không sai.
Chỉ là --
Uy lực lớn quá độ.
Trực tiếp mạnh bạo đối kháng tỏa hồn liên, một tấm Ngũ lôi chú làm gãy mất tỏa hồn liên định chế của âm sai.
Nếu thực lực người đến không bật hack, chứng tỏ tỏa hồn liên Phong Đô chế tác hơi dỏm.
"Xin lỗi nha, đáng lẽ nên tới sớm một chút."
Bùi Diệp cảm thấy sau khi mình tiến vào phó bản trò chơi bị dính lời nguyền rồi.
Mỗi lần đều xuất hiện ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, dù trái tim người bị hại chịu được biên độ lên voi xuống chó, đập giữa ranh giới tử vong và sinh tồn, Bùi Diệp cũng thấy có lỗi với người ta. Tuy có câu gì mà "Anh hùng nên ở thời khắc mấu chốt nhất mới ra sân", nói trắng ra là làm màu đấy.
Thật không thể trách cô.
Cô cũng muốn sớm tới cứu người, khổ nỗi mỗi lần đều kẹp tuyến thời gian.
Đan Sư không rõ tiếng lòng phong phú của Bùi Diệp, cô chỉ muốn biết thân phận Bùi Diệp.
Đầu tiên là quỷ vương lạ lẫm ra tay cứu, ngay sau đó là thiên sư trẻ tuổi thực lực cao thâm cứu cô.
Mình bị cuốn vào phiền phức to rồi?
"Vì sao cô muốn cứu tôi?"
"Đợi lát nữa hẳn bàn."
Bây giờ chưa phải lúc nói nhảm, cô không muốn để địch nhân chạy thoát.
Tỏa hồn liên vừa đứt, âm sai đã biết mình đá trúng tấm sắt, mau chóng quyết định trốn chạy.
Bùi Diệp cho hắn cơ hội?
Gần như ngay khi hắn vừa cất bước, Thúc quỷ phù như ong vỡ tổ lao qua quấn từ đầu đến chân thành xác ướp.
Một tấm Thúc quỷ phù đối với âm sai giả không hề hấn, phù chú vừa tiếp xúc đã cháy thành tro tàn.
Hàng trăm tấm thì sao?
Hiệu quả hoàn toàn khác.
Không chỉ đem giả Âm sai trói chặt không nhúc nhích được, còn cho đối phương nếm trải mùi vị thống khổ tận xương.
Nghe âm sai phát ra tiếng kêu thảm kinh hãi, Đan Sư im lặng hồi lâu.
Chiêu này quả thực hào khí ngất trời!
Có thiên sư nghèo đến nỗi ngay cả tiền điện thoại không nạp nổi, có thiên sư bất cần tiền ném phù chú như rải giấy.
Thiên sư so với nhau thật quá chênh lệch.
Bùi Diệp thừa cơ bấm quyết, phong ấn âm sai giả.
Làn khói màu đỏ nồng đậm chui vào tấm phù.
Thu tấm phù vào túi, lúc này Bùi Diệp mới đưa tay kéo Đan Sư lên. Đan Sư khi nãy ngã quá mạnh, mảnh kính vỡ khảm vào lòng bàn chân, hai đầu khuỷu tay cọ rách da, da thịt trầy xước khá nhiều, công thêm hai vết thương hở dài năm sáu xăng ti mét, người ngoài nhìn đã thấy đau đớn thay.
"Quỷ vương vừa nãy là bạn cô à? Cậu ấy thay tôi giữ chân âm sai truy sát, hiện tại không biết thế nào..."
Đan sư thoát hiểm chưa quên Ứng Lân, tay trái nắm lấy cổ tay Bùi Diệp, đôi mày vì lo lắng khẩn trương căng cứng.
"Đừng lo, cậu ta chẳng sao đâu."
Ánh mắt Bùi Diệp như mặt hồ phẳng lặng.
"Không sao? Không sao thì tốt quá."
Đan Sư thở phào một hơi, không thắc mắc Bùi Diệp đứng cách vài trăm mét sao rõ tình hình.
Đây đại khái là đặc quyền cao thủ.
"Cô ngồi xuống trước đã, trên chân toàn là máu kìa."
Được Bùi Diệp nhắc nhở, Đan Sư bấy giờ mới nhớ tới mình dẫm phải mẩu thủy tinh, cơn đau thấu thịt từ lòng bàn chân lan tràn khắp người.
Đất cát, tro bụi, bùn đất lẫn với máu tươi, tạo thành những dấu chân nhỏ trên mặt đất.
"Bạn cô bên kia không cần giúp?"
Cô vẫn băn khoăn.
Ứng Lân vì cứu mình mới lựa chọn đoạn hậu.
Bùi Diệp đỡ Đan Sư ngồi trên rìa hòn non bộ, nắm lấy chân cô ngồi nửa quỳ xuống.
"Chờ đã, cô định làm gì?"
Bùi Diệp bắt lấy chân cô, lãnh đạm nói, "Sẽ đau, cố chịu một chút."
Nửa mảnh kính vỡ còn lộ bên ngoài.
Bùi Diệp dùng tay lấy mảnh kính ra, đau đớn trong khoảnh khắc khiến chân Đan Sư run rẩy, mặt vặn vẹo.
"Đau đau đau -- "
Cô vô thức muốn rút chân về, không ngờ lực tay Bùi Diệp quá lớn, chẳng xê dịch được miếng nào.
Đan Sư đau đớn trào nước mắt, lại nghe Bùi Diệp nói một câu.
"Được rồi."
Cô dùng phù chú băng bó mình học mới đây chữa trị cho Đan Sư.
Lần đầu thực tiễn hiệu quả không tệ.
Đan Sư ngơ ngẩn tựa như cơn đau thấu thịt vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Hả? Được rồi?"
Cô giơ chân nhìn một cái, lòng bàn chân chỉ còn vết sẹo màu hồng nhạt.
Phù chú có triệu thần vời quỷ, hàng yêu trấn ma, chữa bệnh trừ tai, trong đó phù chẩn y chữa bệnh khó vẽ nhất.
Ở cổ đại y học chưa phát triển có thể nghiên cứu phù y kiếm cơm được, nhưng kỹ thuật chữa bệnh hiện đại phát triển, phù y chả có chút sức cạnh tranh nào. Quần thể thiên sư này vì nuôi sống gia đình đặt tinh lực vào những phương diện chuyên nghiệp khác nên hiện giờ phù chữa trị rất hiếm.
Mỗi thiên sư chuyên tu phù y sống rất thảm, không có mối làm ăn không có thị trường, nghèo đến cùng cực, có xu hướng nạp tiền điền thoại không nổi.
_(:з)∠)_
"Cảm ơn."
Ngẩng đầu một cái, cô thấy Bùi Diệp đang dùng phù triệu nước rửa tay.
Đan Sư: "..."
Thổ hào!
Qua hai ba phút, đèn đường phía xa dần xuất hiện Ứng Lân vẻ mặt thỏa mãn.
Hắn một tay nắm lấy trang bị áo choàng và tỏa hồn liên của âm sai, một tay quệt máu quỷ bên miệng cho sạch nhưng càng lấm lem hơn.
"Cho cô."
Hắn ném áo choàng và tỏa hồn liên âm sai đến bên chân Bùi Diệp, trong miệng ợ một cái.
"Sao cậu ăn âm sai giả rồi?"
Ứng Lân ủy khuất nói, "Bắt sống có dễ đâu, nó cứ giãy dụa suốt không chịu phối hợp, lỡ tôi mang thương tích về già trẻ trong nhà sẽ lo lắng."
Đối phó lệ quỷ bình thường là chuyện nhỏ, nhưng lệ quỷ trong tay có tỏa hồn liên khắc chế âm hồn và quỷ bào năng lực phòng ngự cao thì Ứng Lân không có chút trang bị dễ ăn thiệt thòi. Hắn chỉ treo đánh một tên âm sai được, nhưng hai tên cùng lên khó cản toàn bộ.
Ứng Lân chỉ còn cách quyết định đánh phế một con rồi chạy tới đoạt sinh hồn Đan Sư từ con kia.
Hồn phách còn là được, nhục thân có chết hay không chả quan trọng.
May mắn Bùi Diệp kịp thời đuổi tới, Ứng Lân không cần lo nữa, chậm rãi đánh phế rồi thôn phệ tên âm sai giả kia.
"Nó sống tốt thật, âm khí sung túc mỡ đầy mép miệng, ăn muốn không tiêu luôn-- ợ -- "
Ứng Lân ngồi xổm ở nhà xác từng nuốt lệ quỷ có ý định ra tay với y tá bác sĩ.
Mấy con lệ quỷ vị vừa già vừa chua, âm khí nhạt nhẽo.
Âm sai giả khác xa, ăn vào là biết sống an nhàn sung sướng, âm khí dồi dào chết được.
Đáng tiếc dường như bọn chúng là sủng vật nuôi nhà, thiếu đi dã tính âm độc vốn có của lệ quỷ, âm khí cường thịnh cũng chơi không lại Ứng Lân.
Mắt quỷ Ứng Lân long lanh nhìn Bùi Diệp, mặt quỷ viết đầy chữ muốn ăn tiếp.
"Con âm sai giả vừa rồi đâu? Cô giấu nó ở đâu rồi?"
Khóe miệng Bùi Diệp giật một cái, bỏ đi suy nghĩ của Ứng Lân.
"Đó là chứng cứ giao cho Phong Đô điều tra, đừng hòng ăn."