(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 117: A Tể làm công về rồi




Editor: Đào Tử


________________________________


Phong Đô Đại Đế xử lý chuyện học viện Dụ An xong lập tức về làm việc.


Bùi Diệp đi lĩnh bọn người Bạch Hiểu Hiểu, mấy cô nữ sinh trông ỉu xìu thiếu sức sống như cà tím bị dập.


"Xem các người sau này còn dám chạy loạn không, nhớ kĩ lần này một bài học, tuyệt đối không có lần sau."


Bùi Diệp đưa bọn họ đến bệnh viện trung tâm thành phố T truyền dịch đường, đồng thời mua cháo dinh dưỡng cho họ.


Bọn người Bạch Hiểu Hiểu khóc lớn, Mễ Tương Quân tính tình mềm yếu nhất khóc đến thở không ra hơi, đôi mắt sưng như mắt cá.


"Cảm ơn cậu Tiểu Hồng, lần này may mà có cậu, không thì chúng mình đã chết đói ở đó rồi."


Sắc mặt Chu Tuệ Vinh trắng bệch bổ sung, "Còn phải cám ơn anh trai tên Ứng Lân kia, không có anh ấy chúng ta cũng toi mạng lâu rồi..."


Ứng Lân đúng thật là đại ân nhân của bọn họ.


Nếu không nhờ Ứng Lân giúp đỡ, các cô đã sớm bị quỷ trong đó ăn sạch, lệ quỷ e ngại Ứng Lân mới không hạ sát thủ, ngược lại chọn đưa họ vào phòng tối cho đói chết. Sau đó Ứng Lân tìm bạn học cũ trong học viện Dụ An nội ứng ngoại hợp thả các cô ra.


Chỉ tiếc bọn họ bất tài, nhà ma học viện Dụ An là địa bàn nhà người ta, trốn một lúc đã bị túm về.


Bạch Hiểu Hiểu trên thân còn một cái hộ thân phù, dùng lực lượng cái bùa hộ mệnh này gọi điện thoại cho Bùi Diệp cầu cứu.


Hừm...


Thật ra Bạch Hiểu Hiểu gọi đi hai cú điện thoại.


Cái thứ hai mới gọi cho Bùi Diệp, cái nhất gọi Lôi Nhã Đình.


Bùi Diệp đang biểu diễn kĩ năng cầm dao thuần thục gọt hoa quả, nghe đến đó tay sơ suất gọt mất một phần thịt quả.


"Cô gọi điện thoại cho Lôi Nhã Đình?"


Lôi Nhã Đình là kẻ cầm đầu tạo nên trận tử kiếp lần này của bọn họ, Bạch Hiểu Hiểu nhắc đến cô ta đã hận nghiến răng nghiến lợi.


Cô gật đầu nói, "Mình gọi cho nó, nó... Hừ, đồ hèn hạ, tức muốn lật trời!"


Bùi Diệp hỏi, "Cô ấy không có ý cứu các người?"


Bạch Hiểu Hiểu phút chốc đỏ mặt liếc trái liếc phải, Bùi Diệp hiểu ý đứng dậy đóng cửa phòng lại.


"Mình có thói quen ghi âm cuộc gọi, các cậu nghe đi..."


Bạch Hiểu Hiểu mở một đoạn âm ra, điện thoại bên kia truyền đến ưm a siêu ám muội.


Không chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông, còn có tiếng phụ nữ mê mang rên rỉ, kèm tiếng phịch phịch thân thể giao hòa kịch liệt...


Người đàn ông nhận cuộc gọi, trong miệng cô gái kia vẫn còn tiếng la mập mờ đầy phấn khích, nghe thanh âm đã có thể tưởng tượng ra bộ phim heo 18+ đầy chất lượng.


Toàn bộ đám nữ sinh phòng ngủ nghe xong yên lặng.


Chu Tuệ Vinh che miệng nhỏ giọng nói, "Không ngờ...Cậu ta trên giường lẳng lơ thế..."


Tiểu thuyết H văn trong web đến thế là cùng.


Cái gì mà mạnh quá, chồng ưm, thật đã, a a a các kiểu...


Phối hợp âm thanh thân thể va vào nhau, quả thực siêu kích thích.


Bùi Diệp nói, "Từ đây suy ra bối cảnh nhà trai không tệ."


Tư lịch lớn mới khiến Lôi Nhã Đình sa vào đó, dưới cơn hứng cái gì cũng nói ra.


Bạch Hiểu Hiểu nói, "Chậc, trước kia thời điểm cô ta và Mẫn Diệc Chu quen nhau luôn mồm bảo trước kia kết hôn không được làm loại chuyện này, hai ngày trước có tên lưu manh trêu chọc nó còn diễn một bộ thánh nữ thuần khiết bị vấy bẩn. Buổi tối lại cùng đàn ông..."


Trà xanh chính cống!


Bùi Diệp nói, "Đây là sinh hoạt đời tư của người ta."


Bạch Hiểu Hiểu không cam lòng nói, "Rõ ràng con nhỏ đó bảo tử kiếp tụi mình qua rồi sóng yên biển lặng, tụi mình mới giải tỏa căng thẳng đi nhà ma chơi. Bây giờ nghĩ lại chắc vội lên giường với người ta, ăn nói qua loa gạt cho qua chuyện, để bọn mình tự sinh tự diệt!"


Bùi Diệp hỏi, "Cô ấy bảo tử kiếp các người qua rồi?"


Bạch Hiểu Hiểu nói, "Đúng vậy! Chính miệng cô ta bảo!"


Chu Tuệ Vinh bổ sung, "Nghĩ lại chắc lúc đó cậu ta đang vội kiếm cớ muốn nhanh nhanh đuổi chúng ta đi."


Bùi Diệp lạnh mặt.


Căn cứ theo « Tiểu thiên sư tuyệt sắc sở hữu đoàn hồng bao» miêu tả, thực lực Lôi Nhã Đình tăng trưởng rất nhanh, cô ta không thể không nhìn ra trạng thái bọn người Bạch Hiểu Hiểu. Biết rõ tử kiếp bọn họ chưa qua đi, ngược lại càng ngày càng nguy hiểm, lại đi lừa họ.


Có ý gì đây? Bùi Diệp vốn không nghĩ Lôi Nhã Đình ác đến độ ấy-- Theo Bùi Diệp, Lôi Nhã Đình đột ngột sở hữu bàn tay vàng lòng hư vinh hơi lớn tí, là cô gái tự phụ khá kiêu ngạo thôi-- bản chất không xấu đến mức không thể cứu chữa.


Bây giờ lại...


Quả nhiên lòng người dễ thay đổi, đặc biệt là bỗng nhiên nhận được ngoại lực hiệp trợ không kiểm soát được lý trí.


"Tiểu Hồng, tử kiếp của tụi mình qua chưa?"


Bạch Hiểu Hiểu cẩn thận từng li từng tí hỏi cô.


Bùi Diệp nói, "Qua rồi nhưng các cô ở nhà ma học viện Dụ An quá lâu âm khí trên thân rất nặng, dễ gặp phải những vật kia vô ý có thể sẽ đột tử. Tôi vẽ cho các cô thêm vài tấm hộ thân phù mang theo bên người, mỗi ngày trời nắng ra cường kiện thân thể một lát để tăng dương khí và sinh lực trong người tản âm khí đi. Sau một thời gian có lẽ sẽ khôi phục bình thường."


"Lần này tụi mình ăn bài học nhớ đời rồi." Bạch Hiểu Hiểu hổ thẹn nói, "Vậy làm phiền cậu."


Bùi Diệp nói, "Đây cũng là lần cuối cùng, không có lần sau."


Nhiệm vụ chính tuyến hoàn thành hai phần ba, còn lại hai nhiệm vụ chắc không lâu.


Bùi Diệp có linh cảm mình sắp rời phó bản trò chơi này.


Bạch Hiểu Hiểu bọn họ tiếp tục tìm đường chết, Bùi Diệp sẽ không xen vào nữa.


Phòng bệnh quá ngột ngạt, Bùi Diệp đứng dậy ra ngoài hít thở không khí, thuận tiện tìm Ứng Lân cảm ơn một cái.


Không ngờ Ứng Lân chủ động tìm tới trước.


"Tiểu Hồng, cô biết vẽ phù chú phải không? Có loại phù chú nhập mộng không gây hại chăng?"


Trước khi khôi phục ký ức, Ứng Lân là thiếu niên quỷ trầm mặc đơn thuần.


Sau khi khôi phục ký ức, Ứng Lân trở nên hoạt bát nói nhiều, toàn thân quỷ đắm chìm trong bể hạnh phúc hường phấn.


Bùi Diệp không rõ lí do hắn vui thế.


"Muốn phù nhập mộng làm gì?"


Ứng Lân nói, "Tôi muốn thăm cha và con trai con gái của mình."


Bùi Diệp: "? ? ?"


Thời điểm hắn chết mới bao nhiêu, con trai con gái đâu lòi ra?


Ứng Lân giải thích một câu, khuôn mặt mang ý cười hạnh phúc.


Trước kia cảm thấy quanh quẩn ở bệnh viện thật nhàm chán khó chịu, bây giờ lại thấy siêu cấp hạnh phúc!


Hắn háo hức chờ sáng mai mau mau đến để đến phòng viện trưởng thăm cha.


Bùi Diệp nghe hết đầu đuôi biểu cảm như chó Husky.


"Cua khét thật, phịch thủ đều muốn lật xe. Cha cậu âu cũng là người cha tốt."


Lưu lại hai tia huyết mạch cho con trai, nuôi dưỡng chúng lớn lên, rõ ràng muốn nuôi dưỡng bảo bọc chúng đến khi ra đi.


Ứng Lân kiên định, "Đúng vậy, nên tôi muốn nhập mộng báo với họ rằng tôi vẫn còn --Tôi vẫn luôn ở bên cạnh trông nom hai đứa trẻ cùng ông."


Dù không gặp mặt, nhưng lòng họ vẫn còn đấy!


Bùi Diệp cho hắn ba tấm phù, Ứng Lân cầm lấy vui vẻ đi.


Hồn thể lâng lâng bay qua ngả lại chập chờn.


"Ái chà --đúng là dễ thỏa mãn."


Quỷ dễ thỏa mãn hơn người nhiều.


Bởi vì mất đi cho nên mới quý trọng?


Bùi Diệp ra ngoài bệnh viện hút thuốc, điện thoại trong túi có động tĩnh.


【 A Tể đi làm về 】


【 A Tể vào cửa hàng lôi giỏ hàng ra】


【 A Tể dùng 10 điểm công đức làm công kiếm được mua nơ con bướm màu hồng nhỏ đáng yêu 】


【 A Tể đeo nơ con bướm màu hồng phấn lên】


【 A Tể hồi hộp lăn qua lăn lại, liệu cha sẽ thích chứ? ? ? 】


Bùi Diệp nhìn thân trứng vô cùng bẩn, trên đầu A Tể lại đeo nơ con bướm, ngậm lấy điếu thuốc cười.