(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 114: Nửa khối xương bàn tay




Editor: Đào Tử


_____________________________


Dù bị trói thành đòn bánh tét, Âm sai giả vẫn cố dùng cùi chỏ đầu gối cọ xát mặt đất muốn bò trường dịch khỏi như con cua bò.


"Sợ gì? Ông nên cảm thấy hãnh diện mới đúng, chủ nhân Âm ti chính tay tới bắt ông về. Trên đời này có mấy con lệ quỷ được đãi ngộ VIP như ông?"


Lúc trước dựa hơi Phong Đô làm bậy, đùa bỡn uy quyền Phong Đô, ai ngờ chỉ được cái mã ngoài vô dụng, đụng phải chính chủ run như cầy sấy.


Âm sai bị Bùi Diệp giẫm không nhúc nhích được, mặt quỷ đau đớn vặn vẹo.


Phong Đô Đại Đế thấy thế không ngăn cản, đôi mắt xám đảo qua thân Bùi Diệp đáy mắt lộ vẻ trầm tư.


Gương mặt này tuy xa lạ nhưng khí tức của cô lại vô cùng quen thuộc.


"Tiểu quỷ này là ngươi bắt được?"


Bùi Diệp buông chân ra, hơi đá mũi chân con quỷ kia lộn nhào hai vòng lăn đến chân Đại Đế.


"Đúng vậy."


Phong Đô Đại Đế hỏi, "Ngươi phát hiện hắn thế nào?"


Bùi Diệp trả lời, "Một người bạn cùng phòng gọi điện tới cầu cứu, bấy giờ tôi mới biết bọn họ ở nhà ma gặp quỷ thật nên lập tức đến cứu bọn họ. Vốn tưởng rằng bọn họ bị lệ quỷ truy sát thôi, ai dè phát hiện ra sự việc còn lớn hơn mình nghĩ nhiều..."


Bớt xem loại tiểu thuyết ma quỷ kinh dị một chút.


Lệ quỷ tàn ác kinh khủng trong tiểu thuyết, ở hiện thực căn bản không có nhiều, đa phần đều là quỷ vì cuộc sống bôn ba.


Khi còn sống chỉ là người bình thường, sau khi chết cũng chỉ là quỷ thông thường.


Nào có nhiều lệ quỷ trả thù hại người, Thiên sư liên minh vẫn chưa chết.


Bùi Diệp biết rõ đạo lí này, nhưng không ngờ học viện Dụ An lại là nơi tập kết bán dâm lừa bán người (quỷ) làm ăn phi pháp. Cô vốn nghĩ quỷ và mấy hành vi trái luật này chẳng liên quan gì với nhau cả.


Phong Đô Đại Đế chớp đôi mắt xám hiếu kì hỏi, "Trong tưởng tượng của ngươi hẳn phải?"


Bùi Diệp nói, "Lệ quỷ đặt người tại một không gian ép bọn họ chạy trốn, lệ quỷ ở sau lưng bắt từng tên về, bắt được sẽ giết."


Thời điểm cô nhận cuộc gọi của Bạch Hiểu Hiểu vẫn mặc định thế.


Kết quả...


Ái chà chà --


Cứ như một trò đùa, Bùi Diệp bỗng gánh nhiệm vụ càn quét tệ nạn.


Phong Đô Đại Đế nghe xong im lặng hai giây, mở miệng đề nghị, "Dương gian trên thị trường còn nhiều trò chơi kinh khủng không nhất thiết phải chơi cái này."


Nhưng quỷ có bản lĩnh thực tế không nhiều, dù có-- bọn họ cũng không phải đối thủ của Bùi Diệp.


Bùi Diệp: "..."


Phong Đô Đại Đế dường như không ý thức được mình nhạt.


Hắn vung tay áo ra thu lệ quỷ vào tụ lý càn khôn.


"Chờ đã!" Bùi Diệp nghĩ Phong Đô Đại Đế định rời khỏi, lên tiếng ngăn cản, "Học viện Dụ An chưa xử lí..."


Phong Đô Đại Đế dừng bước chân, hắn vốn muốn tìm Hắc Bạch vô thường tới xử lý giải quyết tốt hậu quả, nhưng Bùi Diệp đã mở miệng hắn định chuẩn bị tự thân xử lí -- Chuyện học viện Dụ An một phần do Phong Đô giám sát không nghiêm, tránh thiên sư dương gian dị nghị cần xử lí thích đáng.


Bùi Diệp chộp mấy tên lệ quỷ học viện Dụ An tới.


"Bọn quỷ này là kẻ cầm đầu nô dịch mấy trăm học sinh học viện Dụ An, không biết Đại Đế sẽ trừng phạt họ ra sao?"


Phong Đô Đại Đế khinh miệt liếc qua đám quỷ, đưa tay lên một quyển sổ tựa bạch ngọc hiện trong lòng bàn tay.


Hắn mở ra lạnh giọng nói, "Theo luật pháp Phong Đô, tống vào tầng địa ngục mười lăm, chịu một ngàn năm trăm hai mươi lăm năm tù."


"Những học sinh khác trong học viện tuy là tòng phạm, nhưng phần nhiều vô tội cũng là người bị hại..."


Phong Đô Đại Đế nói, "Chuyện này sẽ có cách thanh toán khác, chỉ cần chưa giết người trên thân vô tội nghiệp sẽ bình an vô sự."


Bùi Diệp vẫn thắc mắc vài điều.


Mười mấy năm trước trận hỏa hoạn tại học viện Dụ An làm sao bốc cháy?


Hà cớ gì không một ai sống sót?


Học sinh không chết có thể hiểu, mỗi cửa sổ phòng ngủ đều hàn song sắt, cửa túc xá bị khóa trái từ bên ngoài, là thủ đoạn học viện dùng để phòng ngừa học sinh nửa đêm chạy trốn. tất cả chìa khóa phòng đều nằm trong tay giáo viên và huấn luyện viên, học sinh đương nhiên không trốn thoát được.


Nhưng giáo viên và huấn luyện viên thì sao?


Bọn họ tự do không bị quản chế sao lại không thoát?


Bùi Diệp mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, những vấn đề này không tường tận toàn thân ngứa ngáy khó chịu.


Rảnh rỗi nhàm chán hỏi một vòng đúng là hỏi được vài chuyện.


Đêm đó thời điểm xảy ra hỏa hoạn, phần lớn học sinh đều đang ngủ nhưng vẫn còn vài người thức, trốn trong chăn yên lặng khóc thút thít, nhớ nhà nhớ người thân muốn được tự do. Theo lời họ kể từ lúc hoả hoạn bùng phát đến khi lan khắp toàn bộ thư viện chỉ nửa phút.


"Nửa phút?"


Không thể nào.


"Có lẽ chưa đến nửa phút, thời gian cực ngắn chúng tôi căn bản không kịp trốn..."


Bùi Diệp tiếp tục hỏi thăm muốn tra ra căn nguyên trận cháy.


Cuối cùng đúng là lần ra manh mối.


Đêm đó hỏa hoạn có sao băng xuất hiện, nữ sinh phát hiện ra sao băng còn hướng nó cầu nguyện mau chóng về nhà.


"Sao băng?"


"Hình như rơi xuống sân thể thao.. .Có điều, sau trận cháy chúng tôi đã lâu không qua đó, chỗ đó đáng sợ lắm..."


Bùi Diệp nhờ một con quỷ đến phòng tối thả bọn người Bạch Hiểu Hiểu ra, bản thân đi một chuyến đến sân thể thao học viện.


Nói là sân thể thao nhưng diện tích khá nhỏ, đường chạy một vòng chừng hai trăm mét.


Vì cháy lớn sân thể thao bị hủy hoại nặng nề, lưu lại một hố đen lớn.


Bùi Diệp triển khai tinh thần lực lục soát.


"Thứ này... Chẳng lẽ nó rơi xuống sân thể thao, dẫn đến hỏa hoạn ở học viện Dụ An?"


Cô đào nửa khối xương từ trong lòng đất ra.


Khí tức xương bàn tay y hệt những mảnh vỡ thi cốt bí ẩn trước kia.


Dựa vào trạng thái của khối xương, chủ nhân của nó ắt hẳn là đàn ông trưởng thành.


Bùi Diệp không thể xác định tuổi chủ nhân bộ xương, bởi vì không đoán ra cốt linh, nhưng từ tình trạng xương chắc không phải lão già.


"Chủ nhân thi cốt này là ai đây?"


Bùi Diệp cầm nửa khối xương bàn tay lật qua lật lại xem rơi vào trầm tư.


Lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên rung chuông báo quen thuộc.


Lấy điện thoại di động ra bật lên, hệ thống thông báo App【 Yêu và nuôi trẻ 】 đã cập nhật bảo trì hoàn tất.


Bùi Diệp: "..."


Đã nói bảo trì ít nhất 24 giờ, tình huống đặc biệt sẽ kéo dài thêm kia mà?


Giờ trước thời hạn tận mười mấy tiếng!


Bùi Diệp ấn mở app【 Yêu và nuôi trẻ 】, xương cốt bàn tay cũng hóa thành sợi khí dung nhập vào ứng dụng.


Ấn mở App, đập vào mắt vẫn là biển sao màu hồng rực rỡ, biển sao di chuyển đến trung tâm màn hình tạo thành trái tim màu hồng phấn.


Bắt chước trái tim đập thình thịch ba lần rồi nổ tung như pháo hoa tạo thành bốn chữ --


【 Yêu và nuôi trẻ 】


Nhấn vào App, không nhìn thấy căn phòng nhỏ quen thuộc, ngược lại nhìn thấy một đoạn video hoạt hình.


Bối cảnh là một tàn tích cung điện bị lửa thiêu cháy, một nam nhân cổ đại bỗng xuất hiện, vô số lôi điện nổ ngay bên cạnh y.


Thiên phạt giáng xuống, đánh thành ngàn mảnh.


Ngay sau đó là một đoạn văn tự lẻ tẻ.


【... Cớ gì thiên phạt? Ta không làm sai, thiên phạt này ta không phục! 】


Ánh sáng trắng lóe lên bao phủ, khung cảnh đổ nát như tận thế trở thành hoa cốc kì hoa dị thảo nở rộ.


Lần này nam tử kia không xuất hiện, mà là nữ tử mặc cổ phục không rõ tướng mạo, vài loài thú nhỏ nằm trên làn váy nàng.


Chuyển cảnh nữ tử quay đầu lại, mặt hướng về phía Bùi Diệp.


【... Ngươi tới rồi... 】


Đến đây, đoạn phim kết thúc.


______________________________________


Đào: Hừm... Thú vây quanh... Chấp Di? Với Thất điện hạ? Không xác định...


A Tể chương sau debut rồi nè~