(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 111: Quá khứ Ứng Lân




Editor: Đào Tử


____________________


Bên trong phòng tối yên ắng, người sống người chết phân chia rạch ròi.


Bọn người Bạch Hiểu Hiểu vừa đói vừa khát nào có sức lực nói chuyện, lúc này lợi ích làm quỷ được phơi bày không ăn không uống chả sao.


Người sống không còn sức nói chuyện, ma quỷ khác biệt.


"Ôi dào, tao còn tưởng mày còn sống trở ra... Lúc xảy ra hỏa hoạn còn mừng giùm mày..."


Trong phòng tối có ba con quỷ, một quỷ là Ứng Lân, hai quỷ khác là nhân viên nhà ma Dụ An, một nam một nữ.


Nghe giọng ước chừng tuổi còn khá trẻ.


Quỷ vừa mở lời là nam quỷ.


"...Ai ngờ mày cũng chết, nhìn tử tướng thu liễm rất sạch sẽ không biết chết thế nào...Sao mày lại chết?"


Bọn người Bạch Hiểu Hiểu nghe mà sợ hãi, trong đây có người quen của con quỷ kia?


Nơi này không ai quen vậy hắn nói chuyện với ai?


Qua hồi lâu Ứng Lân ngồi chôn chân một góc tường nâng mí mắt, mím chặt môi mỏng tái nhợt không nói câu nào.


Nam quỷ gối hai tay sau đầu, tự giễu cảm khái.


"Có điều chết ở đâu cũng sướng hơn chết ở học viện Dụ An này nhiều...Mày may mắn hơn tụi tao."


Ứng Lân chuyển động tác thành hai tay ôm đầu gối, vẫn lặng im không tiếng động.


"...Mà này, sau khi thoát khỏi mày có..."


Mắt quỷ Ứng Lân nhuốm máu đỏ thẫm, lạnh giọng ngắt lời nam quỷ.


"Câm miệng, bép xép nữa nhai đầu mày bây giờ!"


Nam quỷ bị hắn chặn họng không tiếp tục trêu chọc tìm chết nữa.


"Ghê thật, lúc sống ưa khóc nhè sau khi chết lại hung ác dữ vậy."


Mười mấy năm không gặp Ứng Lân, hắn suýt không nhận ra đối phương, khí thế trên thân khác một trời một vực.


Ứng Lân lúc mới bị mẹ dẫn tới học viện Dụ an trông mềm yếu đáng yêu, nói động vài câu là vành mắt đỏ lên như thỏ trắng.


"Hai người biết nhau à?"


Qua vài ba câu đối thoại vụn vặt của hai quỷ, đám người Bạch Hiểu Hiểu đã đoán ra Ứng Lân và nam quỷ học viện Dụ An từng là bạn bè,mối quan hệ khá tốt.


Ứng Lân không lên tiếng, hắn không muốn thừa nhận mình từng học ở học viện Dụ An thư viện cũng ngại nói dối.


Thế là lựa chọn im lặng.


Tính cách nam quỷ trái lại cởi mở nhiệt tình, cười nói, "Quen chứ, sao không quen? Ứng Lân trước kia cũng là học sinh học viện Dụ An, tôi và cậu ấy trước kia là bạn học cùng lớp ngủ cùng phòng, tôi ngủ giường dưới cậu ta ngủ phía trên. Nhớ trước kia hắn là cậu nhóc đáng yêu thích khóc, vừa đến học viện đã quậy ầm ĩ đòi gặp cha, nhiều lần bị giáo viên đánh nhốt. Đừng nhìn bề ngoài hắn lịch sự lễ nghĩa, rất hung giỏi đánh nhau lắm đấy, cứ như hai người khác nhau!"


Vì tình thế lúc này không hợp, bằng không đám người thật có ảo giác đang hàn huyên vui vẻ với bạn đồng lứa.


Bọn người Bạch Hiểu Hiểu nghe chuyện say sưa, lực chú ý bị dời đi đỡ thấy đói khát hơn hẳn.


"Chỉ là không ngờ..." Nam quỷ cười khổ lắc đầu, "Tính cách mềm yếu nhất, sau khi chết lại hung nhất..."


Bọn người Bạch Hiểu Hiểu tham gia đàn du lịch nhà ma một ngày, đã nghe hướng dẫn viên giảng giải kể về bối cảnh và chuyện cũ học viện Dụ An.


"Tôi nghe nói loại trường học như học viện Dụ An...Là đứa trẻ xấu không nghe lời mới bị đưa đến... Bọn họ vì đánh lộn ẩu đả, không nghe cha mẹ dạy dỗ mới bị ném đến đây?" Toàn thân Ứng Lân viết kép hai chữ ngoan ngoãn, nhìn chẳng giống đứa trẻ xấu xíu nào.


"Liệu có mấy đứa thật sự xấu, nhiều lắm là không nghe lời bọn họ, trong mắt mặc định xấu là xấu rồi? Bao nhiêu đứa xấu?"


Nam quỷ cười châm chọc, giọng nói bình tĩnh trong lòng không khỏi chua xót.


"Vậy anh ấy..."


Nam quỷ nói, "Không phải, cậu ta vì chơi game. Tôi từng nghe cậu nói khi đó cậu ấy chơi trò chơi gì mà XXXX, chơi khá đỉnh à nha, có câu lạc bộ tìm tới mời cậu gia nhập thi đấu... Nhưng mẹ không đồng ý đánh gãy tay phải đưa tới..."


Bọn người Bạch Hiểu Hiểu kinh ngạc.


"Đánh gãy... Tay phải đưa tới?"


Chơi game thi đấu chuyên nghiệp không phải chuyện phi pháp gì, hiện tại đất nước đã công nhận thi đấu game rồi mà.


Người mẹ này quá tàn nhẫn!


"Đúng vậy, trông thật đáng thương."


Nam quỷ thổn thức nói.


Bạch Hiểu Hiểu nói, "Bây giờ chơi game có thể kiếm tiền, đánh một trận kiếm tiền cả đời tiêu không hết."


Nam quỷ chốt vấn đề nói, "Không may sinh sai thời đầu thai tìm nhầm cha mẹ."


Người ngoài đều nói học sinh ở học viện không tốt lành gì, cha mẹ không quản được mới đưa tới, trên thực tế ít người mất dạy cứng đầu thật lắm. Ngược lại phần lớn xảy ra vài vấn đề nhỏ, cha mẹ lười dạy dỗ trực tiếp đưa con tới.


Cuộc sống từ đây chân chính bế tắc.


"Nhưng tao vẫn rất hiếu kì lí do mày chết? Khi đó ra khỏi đây rồi kia mà?"


Ứng Lân nâng mắt lên lộ cặp mắt quỷ đỏ thẫm, sắc mặt lạnh băng bất thiện.


"Mày muốn biết?"


Nam quỷ run lên, e ngại đồng thời lại hiếu kỳ, cuối cùng lòng hiếu kỳ chiếm thượng phong.


"Muốn!"


Hắn càng muốn biết nguyên do sau khi chết Ứng Lân hoá thành lệ quỷ.


Học sinh học viện Dụ An sau khi chết chỉ là quỷ bình thường.


Người sau khi chết hóa lệ quỷ khiến Âm sai không dám tới câu hồn dẫn độ, gần như đều là nhân vật hung ác.


Theo hiểu biết của hắn người anh em này không giống kẻ ác chút nào.


"Ra xong tao giết người."


Nam quỷ: "..."


Cho hắn thu lại lời vừa nói.


Ứng Lân lãnh đạm nói, "Tao bị đưa tới học viện Dụ An không phải vì đi thi đấu game chuyên nghiệp, cái đó là cha ủng hộ tao theo."


Hả?


Nam quỷ lại hiếu kỳ.


"Vậy mày bị đưa tới..."


Ứng Lân nói, "Vì tao phát hiện mẹ mình đội nón xanh, cùng tên đàn ông khác ở trên giường...Bà ta lo sợ tao đem chuyện báo cho cha biết nên nghe lời người tình, khẩn cấp liên hệ học viện Dụ An tống khứ tao đi... Chỉ cần tao nghe lời không nói cho cha biết sẽ đưa tao về, hứa không dây dưa gì với tên tình nhân kia. Khi tao tốt nghiệp học viện về nhà trước thời hạn nửa ngày lại bắt gặp bọn họ vụng trộm gian díu."


Nói đến chuyện xấu trong gia đình, Ứng Lân không chút áp lực tâm lí bình tĩnh kể.


Trải qua hơn một năm ở học viện Dụ An khiến tính cách Ứng Lân đột biến, bị huấn luyện viên dùng "Đánh long tiên" hành hung, bị nhục mạ bị tạt phân bị bắt uống nước tiểu bị nhốt phòng tối bỏ đói bỏ khát... Thủ đoạn bạo lực của học viện Dụ An có thể so với lao ngục thời trung cổ, nước ớt nóng ghế gai roi da... Cái gì cũng có.


Vì áp chế học sinh, để các học sinh giám thị lẫn nhau, thư viện thi hành chế phạt liên đới, một người phạm sai lầm tất cả mọi người bị phạt.


Ứng Lân tại học viện rất ngoan, nhưng cũng từng chịu phạt không ít.


Nội tâm của hắn chỉ còn cừu hận, nhưng vẫn còn một tia lý trí để hắn duy trì bình thường.


Về đến nhà, mẹ lại phản bội lần nữa khiến hắn triệt để mất lí trí.


Hắn muốn gọi điện thoại nói cho cha biết, mẹ và tình nhân ra sức ngăn cản nhưng Ứng Lân không muốn nghe bà ta giải thích thêm nữa.


"Mày bị bọn họ giết?"


Ứng Lân nói, "Tao giết ngược lại bọn họ."


Quả nhiên là kẻ hung hãn!


Nam quỷ hỏi hắn, "Vậy sao mày cũng chết?"


Ứng Lân mất máu quá nhiều cấp cứu không thành, mất.


Dù có học võ, nhưng khí lực hai người trưởng thành đối với hắn quá sức, Ứng Lân còn sống phản sát thành công nhưng bản thân cách cái chết không xa.