(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 108: Hành trình thám hiểm nhà ma




Editor: Đào Tử


_______________________


Vé đoàn có số người hạn chế, Bùi Diệp không thể trà trộn vào chỉ đành mua vé tại chỗ.


"Muốn vé đi nhà ma hay vé tổng hợp?"


Bùi Diệp hỏi hắn, "Khác nhau chỗ nào?"


Người đàn ông đẩy kính râm nơi sống mũi.


"Vé nhà ma chỉ có thể chơi nhà ma, vé tổng hợp thì tất cả hạng mục đều có thể chơi."


Bùi Diệp híp mắt ẩn ý hỏi hắn.


"Tất cả hạng mục. . . bao gồm vũ nương?"


Người đàn ông ngẩng đầu liếc nhìn Bùi Diệp, mắt quỷ sau kính râm đang dò xét cô.


Đúng vậy, người đàn ông này là quỷ.


Hắn y như quỷ tài xế mặt bôi vàng khè che đậy làn da trắng đặc thù của quỷ, con mắt đen kịt không để ý sẽ không nhận ra. Đeo kính râm để che đi mắt quỷ tránh để đoàn thám hiểm phát hiện.


"Đương nhiên, vé tổng hợp có thể xem vũ nương nhảy."


Nhà ma chỉ là việc làm ăn nhỏ, quá giả trân nhàm chán, quá kinh khủng nên tiền kiếm được khá ít.


Vũ nương thì khác.


Vũ nương biểu diễn là hạng mục giải trí bán chạy nhất của nhà ma học viện Dụ An, bỏ ít công kiếm lời nhiều.


Bùi Diệp nói, "Vậy tôi mua vé tổng hợp, bao nhiêu tiền?"


Người đàn ông dùng ngón cái trỏ bảng giá trên tường.


Bùi Diệp quét mã thanh toán, người đàn ông cho cô một phiếu.


"Chúc cô đêm nay chơi vui vẻ."


Bùi Diệp cười nói, "Đương nhiên, đêm nay chắc sẽ rất khó quên."


Nhà ma học viện Dụ An chỉ có một lối vào và lối ra duy nhất, Bùi Diệp dựa theo chỉ dẫn trên biển báo đi vào.


Không bao lâu lại gặp đoàn thám hiểm lúc nãy.


Hướng dẫn viên cầm loa lớn giới thiệu, du khách nhát gan hoảng sợ hét lớn, những người khác thì sắc mặt bình ổn không tí sợ sệt.


Tiếng kể chuyện qua loa khá lớn bầu không khí không còn rùng rợn nhiều.


"Mọi người xem đây là phòng học học sinh học viện Dụ An thường lên lớp, mọi người đoán được cây sắt trên bục giảng để làm gì không?" Hướng dẫn viên dẫn du khách đi tới, ra hiệu mọi người vây quanh bục giảng xem cây sắt, "Cây sắt đó gọi là 'Đánh long tiên', nghe rất ngầu phải không, thật ra là công cụ để trừng phạt học sinh, quất mất lần là trầy da tróc vẩy."


Bùi Diệp nhìn thoáng bố cục căn phòng, phát hiện nơi đây cũng có mấy bộ xương cháy đen.


Căn cứ vào tuổi cốt, xương cốt bên trong giống bên ngoài kia đều ba mươi bốn mươi tuổi.


Đây chắc không phải học sinh vì tuổi học sinh của học viện Dụ An không lớn đến vậy.


Hướng dẫn viên lại dẫn đoàn khách đến địa điểm thám hiểm tiếp theo.


Dạo qua vài phòng học đáng sợ ghê rợn, trạm tiếp theo của bọn họ là nhà ăn.


Lúc này hướng dẫn viên không nói chuyện nữa, hoàn cảnh yên ắng âm lãnh quanh thân khiến những du khách gan to cũng sợ hãi.


Rõ ràng không có cảnh kinh dị dọa người nào, nhưng bọn họ vẫn không ngừng suy diễn tràng cảnh kinh khủng ác mộng.


"Tốt, chúng ta đến địa điểm tiếp theo."


Qua nhà ăn, hướng dẫn viên vỗ tay khiến đám du khách hoàn hồn khỏi suy nghĩ đáng sợ.


"Nơi này là phòng tối, nghe nói là nơi nhốt giam giữ học sinh của học viện Dụ An. . ."


Bùi Diệp ở phía sau bọn họ liếc nhìn phòng tối.


Trong phòng tối đen như mực, không gian chưa đủ mười mét vuông, trừ lỗ nhỏ khoét dưới cửa toàn bộ đều đóng kín.


"Ôi mòe -- nơi này cũng có thi thể kìa-- dọa mình sợ muốn chết!"


Các du khách đi vào tham quan, một người trong đó dẫm lên một bộ xác chết cháy khô quắt, sợ muốn bay màu.


Hướng dẫn viên giải thích, "Thời điểm học viện Dụ An xảy ra hoả hoạn, phòng tối giam giữ ba học sinh. . ."


Bởi vậy hiện tại trong phòng tối nằm ba bộ xác chết cháy.


Diện tích khuôn viên học viện Dụ An khá lớn, theo thứ tự đi dạo nhà ma phải mất nửa giờ.


Bùi Diệp quan sát cẩn thận, thấy đoàn du lịch này khá an toàn liền lặng lẽ tách khỏi đoàn, trực tiếp đi về phía trước.


Dọc theo cầu thang hướng lên, tầng hai tầng ba trừ phòng học còn có phòng giáo viên và văn phòng hiệu trưởng.


Bùi Diệp nhìn sơ một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trước tủ kính trưng bày của hiệu trưởng.


Trên mặt tủ kính trưng bày vài tấm hình, căn cứ chữ trên ảnh chắc là ảnh tốt nghiệp từng khóa.


Cô đưa mắt nhìn kĩ lấy ra hai tấm ảnh trong số đó.


Một bức ảnh chung, một tấm chụp riêng một mình.


"Ảnh chụp tốt nghiệp khóa XX của học viện Dụ An" và "Học sinh tốt nghiệp ưu tú của học viện Dụ An" . Trên tấm ảnh vẻ mặt thiếu niên u ám, tựa như thú hoang đang say ngủ, lại như phạm nhân bị hai người đàn ông cao to ghìm lấy chụp ảnh, sắc mặt trắng bệch không một giọt máu.


Chỉ như vậy không khiến Bùi Diệp để tâm nhưng mấu chốt là chữ và khuôn mặt trên tấm ảnh.


Học sinh tốt nghiệp ưu tú của học viện Dụ An -- Ứng Lân


Cho dù là cái tên hay gương mặt đều chứng tỏ thiếu niên trong ảnh là quỷ vương nhà xác-- Ứng Lân!


"Trên đời này nhiều chuyện trùng hợp thật."


Bùi Diệp nhìn chung đã hiểu rõ cư cấu dạy học và bản chất của học viện Dụ An, ít nhất đã đoán ra học sinh ở đây phải trải qua những gì.


Nhưng cô không thể ngờ "Giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội"-Quỷ vương nhà xác cả ngày ồn ào và học viện Dụ An có liên quan với nhau.


Bùi Diệp cất ảnh chụp về lại tủ trưng bày.


Đang muốn xoay người, một cánh tay khô đen lạnh ngắt chụp lấy vai cô.


Bùi Diệp nghe dưới lầu truyền đến tiếng thét hưng phấn hoảng sợ của đám du khách, cao vút muốn vỡ bóng đèn.


"A a a -- "


"Quỷ kìa, đáng sợ quá-- "


"Ha ha ha -- Phấn khích ghê-- "


"Đây là đặc hiệu hóa trang gì thế? Mẹ ơi, vừa nãy trái tim xém ngừng đập rồi, tỉnh táo rồi lại cảm thấy sảng khoái!"


Đợi tiếng thét sợ hãi của đoàn khách kết thúc, giọng hướng dẫn viên truyền lớn qua loa vang lên.


"Mọi người chú ý, bây giờ hoạt động thám hiểm nhà ma kích thích đã bắt đầu, mọi người tuyệt đối đừng tụt lại phía sau, nhất định phải đuổi theo đoàn." Giọng nói hướng dẫn viên khiến du khách tỉnh táo lại hẳn, "Mặt khác, tất cả thiết bị trong nhà ma đều là đạo cụ mô phỏng rất chân thật. Mọi người đừng táy máy đụng chạm rồi làm hỏng đạo cụ, đừng công kích nhân viên nhà ma, cảm ơn mọi người đã hợp tác."


Hướng dẫn viên nói đúng, đạo cụ nhà ma thật đáng sợ.


Thỉnh thoảng nhân viên công tác bất chợt nhảy ra làm bọn họ sợ chết, muốn hoài nghi cuộc đời ghê.


Hướng dẫn viên đã nhìn quen, đâu phải lần đầu hắn dẫn người tới mạo hiểm nhà ma học viện Dụ An.


Đến nhiều lần, thần kinh càng tôi luyện vững hơn.


Hắn kiểu gì cũng sẽ vừa đúng lúc dùng loa lớn nhắc nhở du khách theo kịp đội ngũ.


Nhà ma mà, tinh túy ở chỗ tạo nên bầu không khí kinh khủng.


Hướng dẫn viên vừa dùng loa hét lớn không khí kinh khủng đến đâu cũng biến sạch.


Thế là đoàn du khách vừa bị dọa kêu to khóc lớn, hồi thần lại cười ha ha, bảo kích thích.


Bùi Diệp vừa nghe động tĩnh đám du khách, vừa cùng quỷ chụp đầu vai mình bốn mắt nhìn nhau không nói gì.


Không khí hiện trường nhất thời rơi vào tình thế xấu hổ.


Con quỷ kia dường như không ngờ Bùi Diệp thấy mình không la một tiếng, không giống kịch bản trước kia chút nào.


Khách không bị hù, con quỷ bị đốt cháy khét lâm vào trầm tư.


Qua ba giây, quỷ từ từ đưa hai tay ra trước, lơ lửng cách mặt đất mấy centimet.


Cô ta làm động tác nhào tới, dây thanh quản cháy đen phát ra tiếng kêu "Kè kè kè kè" giống như Zombie.


Bùi Diệp: ". . ."