Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra

Chương 6: Ba vị thiếu gia




Một buổi sáng như bao buổi sáng khác, bạn nữ nào đó nhàm chán ôm gối ngồi trên giường bệnh không ngừng chuyển kênh ti vi. Cô đã xuyên tới nơi này hai tuần rồi a! Không phải tên Phong thiếu gia kia bảo rằng không có chuyện gì nghiêm trọng thì một tuần là cô có thể xuất viện rồi sao, vậy mà hôm nay đã là tuần thứ hai rồi, sao cô vẫn chưa được ra khỏi chỗ này?

Đã vậy ngay cả đi lại cũng mất tự do nữa, chỉ cần cô bước ra khỏi phòng nửa bước thôi là cái tên Phong thiếu gia kia liền làm bộ mặt hầm hố đi lẽo đẽo theo sau. Nói không chừng cô đi vào nhà vệ sinh nữ hắn cũng theo vào luôn ấy chứ!

Nhưng cũng may là ngày ngày có bạn nhỏ Dạ Tích Dương tới đây chơi đùa với cô cũng đỡ buồn, nhưng ngặt nỗi... hôm nay tên nhóc đó báo bận ở nhà a! Đã thế còn bận tới hai ngày luôn. Ôi chắc cô lên mốc vì buồn quá!

Đôi khi cô cảm thấy thói quen là một thứ rất đáng sợ. Ví dụ như việc đấu võ mồm với Dạ Tích Dương hai tuần nay đã tập cho cô một thói quen ngày ngày có người nói chuyện, nhưng một khi hắn có bận việc (ví dụ như hôm nay) thì cô sẽ cảm thấy rất thiếu vắng, rất buồn miệng. Ví dụ như việc đeo mặt nạ làm Mạc Nhiên, cô dường như cảm thấy càng ngày cô càng hòa làm một với nữ phụ này.

Haiz, và ví dụ như việc vừa coi ti vi vừa nghe bạn người hầu nào đó lãi nhãi bên tai, giống như hiện tại.

"Tiểu thư! Con gái gì mà ngồi khiếm nhã như thế, nếu người khác thấy được thì biết làm sao bây giờ! Mau điều chỉnh lại đi thôi!"

"Tiểu thư, đừng ăn mấy cái thứ không có dinh dưỡng như thức ăn nhanh nữa, đau bụng thì biết làm sao bây giờ?"

"Tiểu thư, ngáp phải bịt miệng lại chứ, thật khiếm nhã quá đi thôi!"

"Tiểu thư......"

Và có hàng tá thứ khác mà ngày ngày bạn Tiểu Mai luôn lãi nhãi bên tai cô không ngừng, cô không biết cô nhóc này lấy đâu ra một đống lí lẽ như bà già thế này. Đôi khi cô thấy thật phiền, nhưng đôi khi cô lại thấy... đáng yêu quá đi thôi!

Nhịn không được đưa tay nhéo má của bạn nữ không ngừng lải nhải kia một cái, mặt tròn tròn nhéo thật thích, càng nhéo càng thấy nghiện a!

Đổi lại lại khiến bạn nữ kia la lên oai oái, "Tiểu thư! Đừng nhéo em, đau quá đi thôi."

Bạn tiểu thư bất lương nào đó nghe thế thì nuối tiếc buông ra, cười hề hề xin lỗi bạn người hầu, bàn tay xấu xa kia còn xoa xoa thêm vài cái cho đã ghiền.

"Tiểu thư à!"

"Hì hì, tại em dễ thương quá đi thôi!"

Bạn người hầu nào đó phụng phịu, cô có cảm giác tiểu thư thay đổi thật nhiều, trước kia tiểu thư rất kiêu ngạo, không thèm liếc bọn người hầu như cô cái nào chứ nói gì tới đùa giỡn như từ nãy tới giờ, nhưng mà cô không hiểu tại sao tiểu thư chỉ thoải mái với mỗi mình cô và Dạ nhị thiếu gia thôi, còn những người khác thì vẫn giữ nguyên bộ mặt kiêu kì. Nhưng mặc kệ, cô rất thích tiểu thư bây giờ, rất đáng yêu nha (mặc dù đôi khi có chút lưu manh).

"Mà ba vị thiếu gia cũng thật tệ, tiểu thư nằm bệnh viện bao nhiêu ngày rồi mà chẳng có một lời hỏi thăm!"

"Ba vị thiếu gia?" bạn nữ nào đó khó hiểu hỏi lại, tay cầm ly nước lên đưa lên miệng.

"Dạ đúng a, ba vị thiếu gia mà tiểu thư mang về đó, không lẽ cái này tiểu thư cũng quên?" bạn Tiểu Mai cực kì tự tin nói ra ý nghĩ của mình.

"Phụt!" nhưng bạn nữ nào đó thì không tự tin khoe cá tính thế đâu, Ba vị thiếu gia? Do cô mang về? Có cần làm quá thế không trời, không phải chỉ mê có một mình Dạ Tích Phàm thôi sao? Cô có biết nữ phụ này được tác giả miêu tả là háo sắc thành tính nhưng có cần phải như thế không a~ Hèn chi mấy người đàn ông kia nhìn cô tràn đầy khinh bỉ như thế, cô còn tự thấy khinh bỉ mình nữa là!

"Hình như... hình như va chạm quá mạnh khiến ta quên một số chuyện rồi, em nói một chút về ba người đó người đó được không?"

Tiểu Mai không chút nghi ngờ từ tốn nói, "Không ngờ tiểu thư lại quên luôn cả ba vị thiếu gia, xem ra Phong thiếu gia quyết định cho tiểu thư tiếp tục ở lại theo dõi là đúng."

Uống một ngụm nước cho thong cổ, Tiểu Mai tiếp tục, "Cái này em cũng chỉ nghe người ta nói thôi, nếu có gì không phải thì tiểu thư tha tội cho em nhé! Vị thiếu gia thứ nhất là Phượng Mặc Dung thiếu gia, nghe nói người này do tiểu thư đem về từ trại trẻ mồ côi . Nhưng em rất không hiểu, mặc dù tiểu thư cứu hắn khỏi nơi đen tối nhưng hắn lại rất hận tiểu thư, nghe nói chỉ cần hắn thấy mặt tiểu thư thôi thì sẽ không ngừng đòi đánh đòi giết, còn về nguyên nhân sâu xa thì em cũng không rõ lắm."

Hình như có gì đó sai sai nhỉ, tại sao lại hận cô? Cô đã làm gì hắn mà hắn lại hận như vậy? Thấy mặt là đòi đánh đòi giết, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ thấy hắn hận cô thấu trời. Không lẽ cô bắt ép con trai nhà lành?

"Người thứ hai là Hàn Du thiếu gia."

"Người này cũng do ta cướp về sao?" bạn nữ nào đó cực kì đau khổ a~ không ngờ nguyên chủ này không phải dạng vừa, sau này cô biết sống làm sao bây giờ?

"Dạ không ạ, người này là do biểu thiếu gia tặng. Người này là người hầu mà thiếu gia thắng trong một cuộc đấu giá nô lệ, biết tiểu thư thích người có dung mạo xinh đẹp nên thiếu gia đặc biệt tặng tiểu thư. Thiếu gia thật thương tiểu thư."

Trời ạ, cái này gọi là thương trong miệng tác giả sao trời, vị anh họ này đúng là rất hao tâm tổn trí, 'yêu thương' cô hết mực nha. Hạnh phúc con khỉ, cái này ra đường chưa bị người người đuổi đánh nhà nhà thóa mạ là may lắm rồi.

"Tiếp tục tiếp tục."

Tiểu Mai cực kì nhiệt tình tiếp tục, "Người thứ ba là Du Tử Nhiên thiếu gia, người này tự nguyện đi theo tiểu thư nha!"

"Tự nguyện đi theo?" có lầm chỗ nào không vậy, người như cô mà cũng có người tự nguyện đi theo nữa sao trời.

"Dạ vâng, nghe nói hắn hâm mộ mĩ mạo của người đã lâu, nên quyết định theo đuổi." Tiểu Mai cực kì tự hào nói.

"Hắn là người thế nào?"

"Du thiếu gia là một người rất hào hoa phong nhã nha. Dường như gặp phái nữ nào trong Mạc gia ngài ấy cũng dừng lại tươi cười hết a!" nhắc tới người này, khuôn mặt của Tiểu Mai lại nhịn không được mà đỏ lên, xem ra cực kì thích người này.

Cũng phải thôi, hàng tốt thì sao lại đi theo một người như cô được chứ, chỉ nghe thôi cũng đủ biết người nọ phong lưu tới đâu rồi. Bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt còn chưa đủ, đã vậy con gái trong nhà cô cũng không tha.

Ôi, thật là nhức đầu quá đi, coi bộ nguyên chủ của thân thể này cũng không tốt đi chỗ nào. Cô cần hít thở không khí, cô cần ổn định tâm thần, cô cần tiêu hóa hết mấy chuyện này!

"Thôi thôi, ta đi ra ngoài hít thở chút không khí đây. Ở trong phòng hoài chắc ta lên mốc mất!" ở trong phòng hoài chắc cô điên mất. Vội vàng bước xuống giừơng, định bụng là sẽ phóng ra cửa thì lại bị bạn Tiểu Mai cản lại.

"Tiểu thư không trang điểm sao ạ?"

"Trang điểm? Nhưng ta chỉ ra ngoài một chút thôi mà!"

" Bình thường chỉ cần bước ra khỏi phòng thôi là tiểu thư đã trang điểm rồi, tiểu thư rất thích làm đẹp mà"

Đùa sao? Chỉ cần ra khỏi phòng là trang điểm? Có cần khoa trương thế không? Thôi kệ, nhanh nhanh là được, cô cần không khí để tĩnh tâm a

"Nhanh lên nha."

"Tiểu thư cứ tin ở em!" bạn nhỏ nào đó cực kì hăm hở đi lấy đồ nghề. Cô miễn cưỡng ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại cho bạn nhỏ nào đó làm việc, sau một hồi lâu, chỉ nghe bạn nhỏ nào đó "xong" một tiếng, cô liền đứng dậy. Nhưng nhìn mình trong gương cô lại đổi ý muốn trốn luôn trong phòng.

Trời ạ, bây giờ cô mới thấy bà tác giả không nói quá chút nào, cái mặt này... cái mặt này... chẳng khác nào đi hát tuồng mà không cần hóa trang!

Trời ạ, có cần tramg điểm đậm thế không a! Cô nhìn còn thấy buồn nôn nữa chứ đừng nói người ngoài.

"Tiểu Mai này, bình thường ta cũng trang điểm thế này ra đường sao?"

"Vâng ạ, tiểu thư bảo trang điểm như vậy càng khiến nét trang nhã của tiêủ thư càng phô bày ra ngoài ạ!" Tiểu Mai làm vẻ mặt hiển nhiên nói.

Cô chỉ biết nhìn trời thở dài, cô vốn chỉ nghĩ nguyên chủ chỉ háo sắc kiêu căng thôi, không ngờ mắt cô ta còn có vấn đề dẫn tới lệch lạc về mặc thẩm mĩ nữa a~