Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra

Chương 53: Người quen cũ




Lúc này Mạc Nhiên mới phát hiện ra, cách buồng giam của cô không xa là một cái buồng giam khác, cả hai hoàn toàn tách biệt với nhau. Men theo những tia sáng ít ỏi từ một lỗ thông gió gần đó, cô có thể thấy được một bóng lưng gầy còm vì mưa bụi thời gian đang hướng về phía cô, mái tóc dài bạc phết che đi gương mặt của người nọ làm cô không thể xác định được giới tính. Nhưng cô có thể thoáng thấy người nọ nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng lên người cô như tia X khiến cô nổi da gà.

Cũng không chờ bạn nhỏ nào đó nhìn loạn, mái tóc không quá dài cũng chẳng mấy dày của Mạc Nhiên bị gã đàn ông thô kệch thô lỗ giật ngược ra phía sau, kéo lê trên mặt đất gồ ghề, da đầu cô tê rần, da thịt toàn thân dường như bị bóc hết một tầng. Cô cá là chưa gặp được đại ca trong truyền thuyết của bọn họ mà cô đã xơ xác như cái nùi giẻ luôn rồi.

Nén một tiếng rên khẽ, cô đưa mắt kín đáo nhìn quanh ngục giam này, nó lớn hơn những gì cô nghĩ, mỗi phòng giam cách nhau không quá xa nhưng cũng không gần tới mức có thể trao đổi thông tin mà không ai hay biết.

Tới một khu có vẻ sáng sủa hơn một tí, bỗng nhiên gã thô lỗ kia thả mạnh cô xuống đất, hắn ta trao đổi bằng một thứ ngôn ngữ xì xà xì xồ gì đó với một tên lạ mặt khác, tên kia tựa hồ có vẻ cung kính cúi đầu, sau đó đi lấy tới một miếng vải đen bịt chặt mắt cô lại.

Bóng tối trở lại khiến cảm quan của cô rõ ràng hơn bao giờ hết, cảm giác mình tiếp tục bị kéo đi, cảm giác được từng viên sỏi cà lên da thịt mình, tiếng da thịt ma sát với nền đất thô ráp như muốn thử thách dây thần kinh chịu đựng của cô. Một chút bình tĩnh cuối cùng dường như cũng gần bị mài mòn sạch sẽ.

Khẽ cắn môi kìm nén sự hoảng loạn của bản thân, bây giờ không phải lúc nên mềm yếu.

Chẳng biết là bị kéo lê bao lâu chỉ biết rằng một giây trôi qua tựa như cả một thế kỉ, ý thức của cô dường như đã rơi vào trạng thái mơ hồ, gã thô lỗ mới chịu thả cô ra.

Mạc Nhiên có thể nhận thấy gã kia thoáng quỳ xuống như muốn phục lệnh, sau đó lui ra, hắn thoáng qua người cô như một cơn gió.

Không gian bỗng chốc yên lặng, cô chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nhọc khó khăn của bản thân.

Tiếng bước chân đột ngột vang lên, thong dong bình tĩnh, từng bước từng bước một thu ngắn khoảng cách giữa cô và người nọ. Tiếng giày da chạm vào sàn nhà làm cô cảm thấy khó thở, cảm giác tựa như cái chết đang từng bước áp sát vậy, đầu óc trống rỗng không có chút manh mối nào để tự cứu bản thân.

Mạc Nhiên cảm thấy tuyệt vọng tựa như có người trực tiếp cầm dao đâm thẳng vào tim cô.

Dường như cảm thấy khuôn mặt vì hoảng sợ mà tái mét của cô rất thú vị, người nọ cười khẽ một tiếng, hắn ngừng bước chân của mình lại, cô có thể nhận thấy rõ hơi ấm trên người hắn, từng nhịp thở lên xuống cùng khí tức nam tính không lẫn vào đâu được.

Khoảng cách giữa cô và hắn đang rất gần!

Ý nghĩ này dọa Mạc Nhiên không ít, ý thức muốn kéo giãn khoảng cách của cả hai nhưng cơ thể đau nhức rách nát lại không cho phép cô làm điều đó.

Hắn thô lỗ đưa tay lên bóp mạnh vào cằm Mạc Nhiên, ép mặt cố song song với mặt hắn. Thân thể trầy trụa rách mướp, mái tóc đen dài rối tung, khuôn mặt tái xanh vì sợ, một miếng vải đen che đi đôi mắt xinh đẹp, trông cô bây giờ quả là thảm hại. Nhưng hắn thích nhìn cô thê thảm như thế.

"Sao nào, chẳng phải mấy hôm trước còn dũng cảm cứu mẹ con nhà kia sao? Sao giờ lại thê thảm vầy rồi a! Mạc đại tiểu thư?"

Giọng nói quyến rũ như rượu vang lâu năm làm người ta nhịn không được mà chìm đắm, ôn nhu đến chết người nhưng lại khiến cô khiếp sợ.

Quen, thật sự rất quen thuộc!

Hắn là ai chứ?

"Anh là ai?"

Giọng cô rất khẽ, nhưng lại vang vọng nổi bật trong không gian yên ắng đến lạ thường này, thành công khiến người nọ cười lớn một tiếng. Hắn dịu dàng vuốt ve gương mặt bẩn thỉu của cô, nhẹ nhàng đến mức tóc gáy của cô dựng đứng hết cả lên.

"Chẳng phải em đã đoán ra rồi sao, Nhiên Nhiên yêu dấu của tôi?"

Nụ cười trên môi hắn càng thêm yêu dã, dường như càng khiến cô hoảng loạn lại càng làm hắn vui sướng, lực đạo trên tay cũng nhẹ đi.

Mạc Nhiên há hốc mồm nhìn hắn, khớp hàm dường như cứng lại theo từng cái vuốt ve của hắn, cô chưa từng cảm thấy ghét mình như bây giờ.

Phải, cô đoán ra hắn, nhưng lại không muốn thừa nhận. Nếu rơi vào tay tên biến thái ấy thì cô chỉ có nước sống không bằng chết.

Nhưng ông trời quả là muốn trêu đùa cô, người nọ dường như biết được ý nghĩ của bạn nữ nào đó, hắn cười nhẹ một tiếng, tiện tay kéo luôn miếng vải đen trên mặt Mạc Nhiên, thành công trả lại ánh sáng cho cô.

Mạc Nhiên ảo não nhắm tịt mắt lại, chỉ mong một chút hi vọng cuối cùng của mình đừng bị người đàn ông đáng giận trước mắt giẫm nát.

Bị hành động tuỳ hứng của cô chọc tới, tiếng cười to của người nọ vang vọng cả một sảnh lớn yên tĩnh, hắn không chút khách khí tăng lực đạo nơi bàn tay đang bóp chặt mặt cô.

"Ha ha, Mạc Nhiên a, bình thường sao không thấy cô  buồn cười như vậy chứ? Mở mắt to ra đi, tôi không làm hại cô đâu."

Giọng nói của hắn tràn ngập ý cười, nhưng bạn Mạc Nhiên là ai chứ. Hừ, coi cô là trẻ lên ba sao, bảo không hại cô thì cô cứ tin thật à. Tin lời hắn thì heo mẹ cũng leo cây được cả rồi!

Hình như người đàn ông biết được suy nghĩ của cô, khoé môi hắn càng nâng cao, kiên nhẫn giở giọng dụ dỗ con nít ra.

"Ngoan, mở mắt ra, tôi thật sự không hại cô, nếu không cũng chẳng  cứu mạng cô khỏi thủ lĩnh."

Cô thèm vào!

Mà khoan, cầu cho cô trước mặt thủ lĩnh? Vậy hắn là cái gì, không phải là thuộc hạ quèn sao?

Nghĩ tới đây đôi mắt nhắm tịt của cô không tự giác mở lớn, trong mắt ngập tràn nghi hoặc nhìn con yêu nghiệt trước mắt.

Ánh đèn mờ mờ hắc lên sườn mặt được thượng đế đẽo gọt cẩn thận, đôi mắt phượng mị nhân đầy ý cười nhìn thẳng vào cô như dã thú nhìn con mồi, cái mũi cao thẳng cùng bạc môi mỏng lãnh tình.

Gương mặt quen thuộc mà mỗi ngày cô đều tránh như tránh tà giờ phút này lại gần ngay trước mắt. Rõ ràng như thế, chân thực đến mức cô có muốn chạy trốn cũng không được.

"Sao nào bé yêu, gặp lại tôi em mừng đến mức không nói nên lời sao?"

Vẫn cái giọng điệu cợt nhã mà cô không tài nào yêu thích nổi, nhưng cô biết nếu không phải vì hắn thì giờ cô cũng chẳng thể ngồi đây.

"Tại sao lại cứu mạng tôi? Mục đích của anh là gì? Tôi nhớ là tôi và anh cũng không tình thương mến thương tới mức anh phải cứu tôi như thế."

Cô không tin tên này lại rảnh rỗi đến mức nhàm chán đi cứu cô mà không vì mục đích gì.

Ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của hắn mơn trớn khuôn mặt cô, khoé môi yêu nghiệt nhếch lên.

"Sao em không nghĩ là vì tôi nghĩ tới tình xưa nghĩa cũ nhỉ?"

Âm thầm bĩu môi trong lòng, vẫn câu nói cũ, tin anh thì heo mẹ cũng biết trèo cây.

Hắn đột nhiên đứng dậy, cái lưng thon gầy che đi ánh sáng trước mắt cô. Giọng nói ngọt ngào như rượu vang lên trên đỉnh đầu.

"Cô yên tâm, mạng sống của cô tạm thời được bảo toàn."

Khó hiểu nhìn chằm chằm tấm lưng xinh đẹp kia, Du Tử Nhiên, tại sao anh luôn khó hiểu thế chứ?