Trước giây phút bị bóng tối nuốt chửng, Tà Phong chỉ kịp nhìn thấy bóng người đang lấp ló sau bụi cây, quen thuộc tới mức khiến hắn đau lòng.
Thì ra hắn đã hết giá trị lợi dụng!
Trước mắt hắn chỉ có hình ảnh của ngày đó, máu không ngừng chảy ướt cả áo hắn, bên tai chỉ có tiếng rượt đuổi nhau, tiếng súng bắn, đạn rơi huyên náo không thể tả, hắn có thể hình dung ra tình trạng hỗn loạn bên ngoài, thế giới dường như chỉ còn lại những âm thanh hỗn tạp ghê tởm kia cùng cơn đau khiến hắn tưởng như muốn chết đi.
Trong vô thức, bàn tay dịu dàng cùng hương thơm mà cả đời hắn cũng không thể quên nhẹ nhàng mơn trớn như muốn ru hắn vào mộng, cơn đau cũng dần dần được xoa dịu, giây phút ấy, trong đầu hắn chỉ còn lại hai chữ...
Thiên thần!
Từ ngày hôm ấy, mọi suy nghĩ cùng tín ngưỡng của hắn đều xoay quanh một người, người đó bảo hắn đi phía đông hắn tuyệt đối không đi phía tây, người đó bảo hắn chết hắn cũng không dám sống, chỉ đơn giản vì... mạng của hắn là do người đó vớt được!
Chỉ là, sau ngần ấy năm, hắn lại bị vất bỏ một lần nữa rồi...
Tuyệt vọng nhắm đôi mắt, chờ đợi đau đớn và cái chết đang tới càng lúc càng gần.
Tay... đột nhiên bị níu chặt, kéo theo thân thể ngừng lại giữa không trung, lồng ngực đập mạnh vào vách đá đau điếng khiến hắn bừng tỉnh, từ từ mở đôi mắt phượng từng mang theo tia kiệt ngạo bất tuân nhiếp hồn người ra, ngơ ngác.
"Chết tiệt, Tà Phong, anh có muốn chết thì cũng đừng chết trước mặt tôi thế chứ!"
Giận dữ nhìn hắn, đôi tay theo quán tính níu chặt tay người nọ, cho cô xin đi, dù cho hắn có đùa giỡn cô kiểu gì thì cũng chỉ đơn thuần là đùa giỡn mà thôi, không hề động sát ý với cô, hơn nữa cùng là con người với nhau, thấy đồng loại đương đầu với cái chết thì theo bản năng sẽ giúp đỡ nhau thôi, nhất là trong hoàn cảnh đồng bệnh tương liên thế này.
Một tay bấu chặt vào vách đá, tay khác lại nắm lấy Tà Phong, cái trán trơn bóng trắng nõn của cô ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt lóe lên tia kiên định.
Hắn chỉ biết ngơ ngác nhìn thẳng vào đôi mắt kiên định vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, tay bất giác nắm lấy tay cô không buông, trong lòng có cái gì đó đang chảy qua, đầu hắn xuất hiện một ý tưởng mà chính hắn cũng khó tin: cô gái này chính là điểm tựa của hắn. Hắn tin cô!
Cô gái này...
............................................
Đoàn dã ngoại bấy giờ đã loạn thành một đoàn, mọi người nhao nhao chạy khắp nơi cực kì hỗn loạn, mặt mày người nào người nấy đều cắt không còn giọt máu, nhất là những người đang bị "làm việc" phía xa kia.
Đám "bạn học" nam thanh nữ tú người người tái nhợt mặt mày, thậm chí còn có người khóc òa nhìn gương mặt nghiêm trọng của thầy chủ nhiệm. Thầy chủ nhiệm cũng không nói gì, chỉ nghiêm trọng nhìn bọn họ, chỉ là khí lạnh tỏa ra từ thiếu niên ngồi bên cạnh ông khiến không khí xung quanh lạnh đi không ít.Một bạn nữ nhìn có vẻ yếu đuối, vừa lau đôi mắt đỏ hoe, vừa ngập ngừng, "Em... em không biết gì hết... hic... tụi em chỉ đơn thuần chơi thử thách lòng can đảm thôi mà, không ngờ..."
Nói rồi cô ta tựa vào bạn kế bên khóc thảm thiết đồng thời tránh đi ánh mắt sắc như dao của thiếu niên ngồi đối diện. Mày kiếm của thiếu niên nhíu lại đầy mất kiên nhẫn, trong mắt nồng đậm tức giận cùng bất an; hắn từ từ đứng lên bước về phía bạn nữ đang khóc rưng rức kia, giọng nói lạnh tới tận xương.
"Thật vậy sao? Chỉ đơn giản là thử thách lòng can đảm thôi sao?"
Gương mặt của hắn lúc này khủng bố như tu la đòi mạng người khác, chỉ thấy bạn nữ kia càng thêm hoảng loạn, tay bất giác níu vào áo của người bên cạnh, răng mơ hồ đánh vào nhau, run rẩy tựa như vật nhỏ gặp phải quái thú.
"Thật... thật mà... Chỉ là trò chơi thôi. Đúng, chỉ là chơi thôi mà..."
Một bạn nam cũng chịu không nổi không khí kinh khủng xung quanh, run rẩy đáp lời, mặt hắn ta trắng bệt, trong mắt là sợ hãi cùng hoang mang.
"Vậy sao?"
Thiếu niên cười lạnh một tiếng, trong mắt toàn là lãnh ý, bỗng nhiên tay hắn vặn một cái, tiếng la ó đau đớn tràn ngập cả một góc lều.
"Nói, đã xảy ra chuyện gì!"
"Tụi... tụi tôi không biết thật, không biết thật mà! Chỉ là trò chơi thôi, ai biết được Mạc Nhiên kia lại ngu ngốc lạc trong rừng đâu... Á!"
Tiếng thét đau đớn ngắt quãng, người nọ khó nhọc nhả ra từng tiếng, trước mắt hắn bây giờ không phải là bạn học ôn hòa thường ngày, mà là tu la có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào, ép hắn không thể thở nổi, sợ hãi trong mắt càng thêm sâu.
Tay của thiếu niên tăng thêm một chút lực, tiếng thét càng thêm đau đớn, cảm thấy người trong tay mình đã đau tới mức sắp lịm đi, thiếu niên lại đạp một phát ngay bụng người nọ, "Nói đi! Sự thật là gì?"
Nam sinh kia chỉ biết run rẩy ôm bụng, miệng chỉ có thể phát ra tiếng "hừ hừ" mơ hồ như muốn thử thách sự kiên nhẫn của thiếu niên.
"Tôi không được kiên nhẫn lắm đâu, tôi đếm từ một tới ba, nếu cậu không nói thật..."
đằng sau cái dấu chấm lửng kia thì ai cũng biết sẽ có chuyện gì xảy ra, mọi người đều run rẩy ôm lấy nhau, đôi môi cắn chặt đến bật cả máu.
"Một..."
Tiếng đếm đầu tiên lạnh đến thấu xương, mọi người bất giác hít vào một hơi, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ tựa như chỉ có mình thiếu niên tồn tại. Nhận thấy không có ai mở miệng, trong mắt thiếu niên xẹt qua tia tàn nhẫn thị huyết, tiếp tục mở miệng.
"Hai..."
Bây giờ không khí đã lạnh tới đỉnh điểm, ngay cả thầy chủ nhiệm cũng chịu không nổi mà mở miệng can ngăn, "Phương đồng học, hay là thôi đi, dù sao các em ấy cũng nói chỉ là một trò chơi th..."
Chưa kịp nói hết câu, thầy chủ nhiệm đã bị ánh mắt lãnh huyết của Phượng Mặc Dung chặn đứng, không thể thốt nên lời.
"Ba! Xem ra rất cứng đầu nhỉ!"
Mắt hắn hoàn toàn bị bao trùm bới màu hắc ám, môi câu lên thành nụ cười tà mị nhiếp hồn người, chân từ từ tiến về phía đám đồng học đang co ro ôm nhau run rẩy kia.
"Khoan... khoan đã..." một giọng nói run rẩy cất lên từ trong đám đông, người nọ đứng lên, trong mắt vẫn còn tia sợ hãi nhưng vẫn cố chấp nhìn thẳng vào đôi mắt sâu như đầm nước của Phượng Mặc Dung.
"Nếu tôi nói sự thật... cậu sẽ thả tôi chứ?"
Hắn chỉ cười khẩy một tiếng, tay thong thả đút vào túi quần như thể không mấy quan tâm, "Còn phải xem thái độ của cậu."
"Tụi tôi không biết gì cả, chỉ biết Mạc Linh Nhi đề xuất trò chơi thôi, thật sự đó!"
Vừa nghe thấy cái tên Mạc Linh Nhi, mắt của Phượng Mặc Dung càng thêm tối, chỉ là trên môi vẫn là nụ cười trêu cợt không mấy để tâm, "Làm sao tôi biết cậu có nói thật hay không."
Người nọ dường như sợ đến phát điên, vội vã níu lấy người bên cạnh, run rẩy nói, "Mọi người ở đây đều có thể làm chứng cho tôi, không tin thì cậu cứ hỏi cậu ấy đi, còn không thì cậu ấy cũng được."
Đồng học kia tựa như kẻ điên, hết nắm lấy người này lại kéo người khác, đôi mắt điên cuồng như sợ Phượng Mặc Dung không tin lời mình, "Tôi chỉ thực hiện theo lời của Mạc Linh Nhi, dụ Mạc Nhiên vào khu cấm địa của rừng này thôi, tôi không biết gì cả, tôi không biết gì cả!"
Nghe xong lời của đồng học nọ, Phượng Mặc Dung vội vàng lao ra khỏi lều trại như tên bắn, nháy mắt đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Phượng Mặc Dung lao về phía rừng cấm, trong mắt tràn ngập lo lắng, lồng ngực vội đến mức khó mà hô hấp.
Mạc Nhiên... Mạc Nhiên... xin cô, xin cô đừng xảy ra chuyện!
Tim, bất giác co rút lại như có bàn tay đang bóp chặt, đau khiến hắn hoa cả mắt. Tại sao khi nghe tin cô mất tích, hắn lại đau tới như vậy, sợ hãi giống như khi mẹ bỏ lại hắn trong cô nhi viện vậy. Chỉ cần nghĩ tới cô xảy ra chuyện, hắn...
Cảm xúc này là gì? Chẳng lẽ là...
Yêu sao?