Ngoài trời,
từng bông tuyết đang lất phất bay, cơn gió lạnh buốt như muốn cào xé tim gan không ngừng thổi qua những cành cây trơ trọi giữa mùa đông rét
mướt.
Từng chùm đèn được thắp lên làm ấm cả một góc trời, tiếng
nói cười ríu kít khiến không khí tiêu điều của những ngày cuối đông
dường như không còn nữa, từng tốp người đi đi lại lại đủ để người ta
biết nhà này đang mở tiệc ăn mừng.
Đêm nay là giao thừa...
Mọi người trong gia tộc như thường lệ tụ họp lại với nhau, mỗi người treo
trên mặt mình nụ cười giả dối, cùng chúc tụng nhau những thứ trái lòng
mình.
Nhưng trái ngược hoàn toàn với không khí náo nhiệt ấm cúng
nơi chính sảnh, ở một góc khuất ít người qua lại nào đó trong Mạc gia,
một căn phòng tối om không chút hơi người, đổ nát cũ kĩ đang run lên
từng hồi trước cơn gió đông lạnh lẽo vô tình cũng giống như người đàn bà xanh xao ốm yếu đắp trên mình một mảnh áo rách đang cố chống chọi với
trời đông lạnh giá.
Cô đã ngồi trước cửa sổ gần ba tiếng rồi,
bóng lưng gầy yếu kia toát lên tia tang thương khó nói nên lời, đôi mắt
cô nhìn về nơi xa xăm như đang cố kiếm tìm một hình bóng nào đó, khuôn
mặt nhọn xanh xao in đầy dấu vết của thời gian và cái mưa cái gió của
cuộc đời. Ai có thể tin người đàn bà này chỉ mới bước qua tuổi ba lăm
chứ?
Dường như trong cô tồn tại một nổi đau, một niềm hối tiếc
khó có thể nguôi ngoai. Lại một năm nữa đã trôi qua nhưng nỗi đau trong
cô chưa một phút nào thôi kêu gào.
Cô cứ lặng im ngồi đó, mặc cho từng cơn gió như muốn cắt da cắt thịt đập vào người. Bất chợt, một
chiếc áo nhỏ nhắn được đắp lên đôi vai gầy guộc của cô, đôi bàn tay bé
nhỏ nhẹ nhàng xoa mái tóc dài đã héo vàng theo năm tháng, giọng nói
trong trẻo như tiếng chim sơn ca cất lên bên tai cô.
"Cô không ngoan rồi! Cô giáo bảo người nào không biết tự bảo vệ bản thân, để bị cảm lạnh thì là đứa trẻ không ngoan."
Người đàn bà ngơ ngác nhìn vé gái trước mắt, đôi mắt to tròn long lanh sáng
lấp lánh như ánh sao được bao bọc bởi hàng mi dài cong vút, cái mũi nhỏ
nhắn cao cao, môi hồng chúm chím như hai cánh hoa không tô mà đỏ, làn da trắng mượt mà không chút tì vết, đây chính là thiên thần sao?
Bàn tay nhỏ bé kéo tay người đàn bà khiến cô bừng tỉnh, đôi mắt xinh đẹp
tràn ngập dấu chấm hỏi kia khiến mà nhịn không được mà phì cười.
"Cô bé, sao con lại lạc vào đây vậy?"
Người đàn bà nhẹ nhàng vuốt ve gò má phúng phính kia, trong đôi mắt cô toát
lên tia dịu dàng của một người mẹ khiến bé con nào đó nháy mắt chìm đắm
trong suối mắt ngọt ngào kia. Con trai cô chắc cũng lớn như vầy rồi nhỉ.
"Con đang trốn khỏi cái vũ hội nhàm chán ngoài kia ạ. Mấy cô
ngoài đó cứ nhéo mặt con hoài làm con khó chịu lắm, thế nên con trốn ra
đây. Cô ơi, sao cô ở đây có một mình vậy ạ? Ngoài này lạnh lắm, sao cô
không vào trong kia cho ấm?"
Người phụ nữ cũng chỉ cười nhẹ trước
câu hỏi ngây thơ của cô bé, ánh mắt của cô nhìn về phía xa xăm, giọng
nói nhẹ bẫng tan trong không khí, "Cô không thể con à."
Đúng vậy, cô không thể, không thể thoát ra khỏi cái lồng giam chật hẹp này, không thể quang minh chính đại bước ra ngoài sáng, bởi vì... cô đã giao linh
hồn mình cho quỷ dữ mất rồi.
Bé con nào đó vẫn không hiểu, cái
đầu nhỏ nhắn nghiêng hẳn qua một bên, trên mặt ngập tràn ý tò mò. Tại
sao cô lại không ra ngoài được nhỉ? Có phải là do có người xấu đang giam giữ cô giống như trong mấy câu chuyện mà cô giáo hay kể không nhỉ?
"Cô ơi, có phải có người xấu đang bắt giam cô không? Đừng lo, con sẽ nhờ ba hoặc là bác đánh hết bọn người xấu và cứu cô ra ngoài nhé!"
"Thế ba và bác con là ai?"Người đàn bà vui đùa hỏi, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu kia.
Cô bé nghe thế thì hai mắt sàng lên, trên mặt ghi rõ hai chữ "tự hào", vui vẻ đáp, "Ba con là Mạc Văn Hạo còn bác là Mạc Văn Vũ, hai người đó
chính là thần tượng trong lòng con đó cô."
Trong phút chốc, đôi
mắt người đàn bà nọ lóe lên tia thù hận, bác của con sao? Lực đạo trên
cái tay đang vuốt ve khuôn mặt cô bé không tự giác mà tăng thêm. Người
đàn ông kia sẽ cứu cô sao? Quả là mơ tưởng mà, chẳng phải chính ông ta
chính là ác quỷ luôn đeo bám cô không tha hay sao?
Chỉ vì khuôn
mặt này, khuôn mặt giống với người phụ nữ hắn ta mãi mãi không thể có
được mà hắn đã hủy hoại cả giả đình nhỏ bé của cô. Chồng cô bị hắn hại
chết, đứa con trai duy nhất cũng phải lìa xa, bản thân cô lại bị hắn
giam ở một nơi khỉ ho cò gáy thế này chỉ vì thú vui bệnh hoạn của hắn.
Mạc Văn Vũ, người đàn ông đó đúng là một con quỷ đội lốp người!
Người đàn bà dần chìm đắm trong hận thù của bản thân, hoàn toàn quên mất bé con nào đó vẫn còn bị mình nắm chặt.
"Ai da, cô làm con đau quá!"
Bé con không thể chịu nổi lực đạo tay của người đàn bà nọ, nhịn không được mà kêu ra tiếng. Người đàn bà như bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng xô cô bé ra, giọng nói chứa đầy hăm dọa.
"Cút ngay, cấm mày bén mãn tới nơi này của tao!"
Cô bé hoảng sợ ngồi bệt dưới sàn nhà lạnh như băng, trong mắt vẫn còn ngơ
ngác cùng tia không thể tin nhìn về phía người đàn bà. Kiềm nén một tia
dao động nơi đáy mắt, người đàn bà tiếp tục quát:
"Mày không nghe tao nói gì à, biến ngay. Còn nữa, nếu mày dám hé răng nửa lời về chuyện hôm nay thì đừng trách tao!"
Cô bé sợ hãi đứng lên, cố gắng kiềm nén nước mắt đang chực trào ra, run
run chạy ra khỏi căn nhà đổ nát. Thở dài một hơi, người đàn bà lại tiếp
tục thẻ hồn mình vào những bông tuyết đang lất phất rơi, chỉ là trong
mắt bà có thêm một tia sầu muộn...
...........................
Kể từ ngày hôm đó, bé con nỏ chẳng những không sợ người đàn bà mà còn ngày ngày bám dính không buông, luôn ríu rít bên tai cô kể chuyện trường
chuyện lớp, chuyện nghịch ngợm trẻ con, nói chung là kể chuyện trên trời dưới đất.
Ban đầu người đàn bà còn tỏ vẻ khó chịu, nhưng lâu dần đuổi mãi bé con không đi thì cũng lờ luôn, mặc kệ, coi như bé con nào
đó là người vô hình.
Có lần người đàn bà nhịn không được tò mò mà hỏi bé, "Tại sao lại không sợ cô?"
Bé con cũng chỉ cười lém lĩnh, quơ quào bàn tay nhỏ xíu, cố làm ra vẻ thần thần bí bí trông rất buồn cười, "Bí mật ạ."
Nói rồi cô bé liền chạy vụt đi.
Hai người cứ thế mà bên cạnh nhau, không biết tự bao giờ bé con đã coi
người đàn bà như người bạn tri kỉ, luôn chia sẽ mọi chuyện vui buồn; còn người đàn bà lại coi bé như một thói quen mà khó có thể dứt bỏ được.
Mãi cho tới mùa đông năm ấy, cuối cùng thì thân thể suy kiệt của người đàn bà cũng tới giới hạn, đã đến lúc bà về với Chúa rồi!
Bé con không ngừng rấm rứt khóc bên giường của người đàn bà, khuôn mặt nhỏ tèm lem nước mắt nhưng tuyệt nhiên không kêu ra tiếng nào. Cô bé không
ngừng xoa xoa tay của cô, nước mắt hòa với mồ hôi từng giọt nhỏ xuống.
"Vô ích thôi con à, đã tới lúc cô phải về với Chúa rồi." người đàn bà nắm
lấy bàn tay nhỏ xíu kia, trên khuôn mặt tang thương hiện lên tia nhu
hòa, người đàn bà này thật đẹp, nhưng cái đẹp của cô lại bị dấu vết của
thời gian chôn vùi.
"Từ khi gặp mặt tới giờ... cô... chưa từng đối xử tốt với con, con có giận cô không?"
Đưa đôi bàn tay gầy guộc kia lên xoa đôi gò má trắng trẻo của bé con lần
cuối, trước khi đi cô muốn có được sự tha thứ của cô bé làm bạn với cô
suốt những năm tháng cuối đời.
Cô bé nói trong tiếng nấc nghẹn
ngào, "Con không giận gì cô đâu, mẹ bảo rằng là do cô có nỗi khổ riêng
nên mới như thế thôi. Chỉ cần con thường xuyên làm bạn và trò chuyện thì cô sẽ dịu dàng giống như mẹ vậy."
"Vậy sao?" người đàn bà thì
thầm với hơi tàn của mình, con người luôn tham lam, cô cũng muốn mình
tham làm một lần cuối, dù biết là quá đáng nhưng chỉ như thế cô mới có
thể nhắm mắt, "Con à, cô có thể thỉnh cầu con một chuyện được không?"
Bây giờ khuôn mặt của bé con đã giàn dụa nước mắt, đôi mắt đỏ hoe nhìn mà đau lòng, "Cô nói đi, con sẽ giúp cô mà."
"Bé con ngoan lắm... cô xin con... xin con hãy tìm con trai giúp cô...
thắng bé chính là niềm hi vọng duy nhất của cô." vừa nói, tay của người
đàn bà vừa run run lấy từ trong túi áo ra một vái đồng hồ quả quýt cùng
một bức thứ, dùng toàn bộ sức lực của mình dúi vào tay bé con. "Khi tìm
thấy nó... con... hãy đưa bức thư này cho nó... nó sẽ giúp con... giúp
con... cô xin con..."
Bàn tay gầy guộc kia như mất đi sức sông mà rơi xuống giường, cuối cùng thì sau bao năm tháng đau khổ, đôi mắt
nhuốm màu đau thương của người đàn bà cũng có thể được nghỉ ngơi. Bé con nắm chặt hai thứ đồ mà người đàn bà vừa dúi vào tay mình, nước mắt như
nước lũ trào dâng nơi khóe mắt.
Cô hãy yên nghỉ đi, con nhất định sẽ tìm thấy con trai cô!
Bão tuyết đang thét lên từng cơn như muốn đánh bật căn nhà siêng vẹo cũ kĩ
kia giống như lần gặp mặt năm ấy, chỉ khác là... lần này lại là một cuộc chia ly không hẹn ngày tái ngộ...
........................
Giật mình thức giấc, Mạc nhiên đưa tay nhẹ nhàng xoa mồ hôi đang chảy dài trên trán. Tại sao cô lại mơ thấy chuyện năm đó chứ?
Đôi mắt xinh đẹp vốn yên tĩnh như mặt hồ lại lăng tăng gợn sóng, đây chính
là lời nhắc nhở của chính chủ về bước tiếp theo của kế hoạch trả thù
sao?
Khóe miệng cô nhếch lên thành một độ cong hoàn mĩ, Mạc Văn
Vũ, ông cứ chờ đi, từ từ mà thưởng thức những gì tôi sắp làm với ông!
P/s: chương này thế nào a, có ảo diệu quá không? Cho mị xin ý kiến đi~