"Thả tay tôi
ra!" Mạc Nhiên khó chịu gắt lên, tên này bữa nay trúng phải gió độc gì
vậy trời, đang yên đang lành lại đi kiếm chuyện là sao, đã thế còn kiếm
chuyện ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này nữa chứ, thật tình, cô cũng không
rảnh mà điên cùng hắn đâu!
Thấy cô có vẻ phản kháng, không hiểu
sao trong lòng Phượng Mặc Dung khó chịu như có con gì đang đốt ấy, lực
tay càng tăng thêm mấy phần. Cô gấp tới thế cơ à, không phải mấy hôm
trước còn bám lấy hắn sao? Không phải trước kia còn thích hắn lắm sao?
Sao bây giờ lại bám theo tên mặt trắng Dạ Tích Dương kia rồi? Chết tiệt!
Phượng đồng học không hề để ý thấy lực tay của hắn càng lúc càng tăng khiến bạn nữ nào đó nhíu chặt chân mày, lửa giận trong mắt bốc cao hừng hực.
"Này, sáng nay cậu chưa uống thuốc à? Buông ra mau!"
"Buông ra để cô đi trêu hoa ghẹo nguyệt sao?" hắn cười khẩy một tiếng, mặc kệ
thế nào, hắn quyết không cho cô đi tìm cái tên Dạ Tích Dương ấy.
Mạc Nhiên chính thức nóng máu, không thể nhịn được nữa rồi tay cô đang rất
đau mà còn nghĩ tới trêu hoa gì được nữa chứ, cho dù có muốn cũng có kịp nữa đâu, tên nhóc họ Dạ kia đã biến mất từ đời nào rồi, cô chỉ biết nếu hắn không buông ra tay cô sẽ phế mất, "Buông ra, tôi trêu hoa ghẹo
nguyệt thì liên quan gì tới cậu?"
Nụ cười khẩy trên môi Phượng
Mặc Dung càng thêm đậm, hắn không buông đấy, làm gì được nhau nào. Không liên quan sao? Hắn càng muốn quản đấy! Lực đạo càng thêm tăng, không hề nhận thấy mặt mũi của cô đã nhăn lại thành một cục, chỉ khi cô kêu ra
tiếng hắn mới kịp nhận ra cái không đúng.
"Đau." khuôn mặt nhăn
nhó, rên rỉ. Chết tiệt, tám chín phần là tay cô gãy mất rồi! Tên nhóc
này mạnh thật, chỉ tùy tiện nắm một chút mà gãy tay người ta rồi, không
chừng hắn nện một phát chắc chết người luôn.
Phượng Mặc Dung ngây người, đau? Hắn chỉ mới cầm một tí thôi mà. thả cái tay đã mềm oạch của cô ra, cái tay đã sưng tấy tự bao giờ chứng tỏ cô đã đoán đúng. Nhìn
khuôn mặt nhăn nhó của cô, tự nhiên hắn lại thấy... sót?
"Này, cậu có sao không? Cần tôi đưa xuống phòng y tế không?"
Vội vàng hỏi, cánh tay vụng về nửa muốn chạm vào cô nhưng lại không dám,
cứng ngắc trong không trung. Là do hắn mạnh tay quá sao?
Né tránh bàn tay của hắn, tên này muốn tay cô bị tật luôn hay sao mà cứ nắm nắm cầm cầm hoài vậy, "Đừng đụng vào tôi."
Bạn nữ chỉ vô tình bỏ một câu, nhưng người nói vô tình người nghe hữu ý,
Phượng Mặc Dung lại dịch thành cô giận hắn, không muốn nhìn thấy hắn,
không muốn hắn chạm vào cô. Một tia u ám chạy qua mắt hắn, có thể nói gì được chứ,lỗi là do hắn mà!
Cúi gầm mặt xuống, đáng lí ra phải
vui khi cô không bám dính lấy hắn chứ, sao nghe thấy cô bảo hắn không
được chạm vào cô thì trái tim lại khó chịu như vậy?
Hai người cãi nhau ầm ĩ như thế tất nhiên sẽ gây sự chú ý rồi. Mọi người hiếu kì quan sát mọi chuyện, trong lòng đoán già đoán non. Mặc dù ghét Mạc Nhiên
nhưng gần đây cô ta rất biết điều, không làm phiền cũng không gây chuyện với ai, hơn nữa cũng thỉnh thoảng nói chuyện làm quen nên quan hệ với
mọi người trong lớp cũng không tệ.
Nhận thấy mọi chuyện có vẻ không mấy tốt đẹp, mọi người tính tiến tới can ngăn thì lại nhận thấy Mạc Nhiên có vấn đề.
"Mạc Nhiên bị làm sao vậy?" bạn lớp trưởng là người đầu tiên mở miệng, hắn
cảm thấy hai người này rất không đúng, không phải khi nãy còn tình cảm
lắm sao? Sao giờ lại cãi nhau ra nông nỗi này.
"Bị gãy tay rồi." một bạn nữ có vẻ có kinh nghiệm xem xét một chút, sau đó phán một câu khiến mọi người nhốn nháo.
Gãy tay? Cãi nhau tới gãy tay luôn sao? OMG, sau này tốt nhất không nên chọc Phượng đồng học này a!
Cuối cùng Mạc Nhiên được một bạn học nữ dìu xuống phòng y tế. Lướt qua
Phượng Mặc Dung, cô cũng không thèm nhìn hắn cái nào. Điều này khiến hắn càng thêm bất an, cô ghét hắn rồi sao? (không ghét mới lạ đó, mị cũng
ghét mi luôn rồi!)
Ở một góc lớp, Mạc Linh Nhi thu hết mọi chuyện vào trong mắt, trên môi nở một nụ cười thâm ý. Vốn nghĩ sẽ rất lâu mới
có cơ hội, xem ra mọi chuyện suông sẻ hơn cô tưởng. Mọi thứ sắp thuộc về cô rồi.
.....................
Nhìn vết thương của cô, bà
cô y tế nhăn nhó, miệng không ngừng làm bèm không biết té kiểu gì mà
nặng như vậy, sau một hồi lâu cố định tay cô lại, bà cô y tế mới chịu
ngưng, trước khi đi còn không quên nhắc cô tới bệnh viện kiểm tra.
Quyết định nằm luôn ở phòng y tế, dù sao cô cũng chẳng muốn về lớp tí nào,
bây giờ đối mặt với tên Phượng bạo lực kia thì rất khó nhìn mặt nhau,
chờ vất thương của cô đỡ hơn một tí thì mới tính tiếp được.
Nhưng nằm một lúc, cô lại thiếp đi chừng nào không hay, quả nhiên ngoài tham ăn ra bạn nhỏ nào đó còn có thói xấu là tham ngủ.
Tiếng mở cửa rất khẽ nhưng lại vang vọng trong căn phòng không một tiếng động này, đôi giày búp bê hàng hiệu đen huyền càng làm tôn lên đôi chân dài
trắng nõn mịn màng, khuôn mặt như thiên sứ kia lộ ra nụ cười quỷ dị. Tới lúc cô hành động rồi!
Mục đích học cùng lớp với Mạc Nhiên lần
này ngoài nguyên nhân cá nhân của bản thân thì chính là làm nhiệm vụ mà
cha giao phó_ bằng mọi cách phải tiếp cận Mạc Nhiên, sau đó tìm cách
khiến cô ta ngoan ngoãn nghe lời hoặc là... không bao giờ có thể phản
kháng được nữa.
Mới đầu có lẽ cô sẽ chọn cách đầu tiên, dù sao
làm điều ác ít một chút cũng tích chút đức cho con cháu sau này. Nhưng
mà Mạc Nhiên a, mọi chuyện chỉ có thể trách cô mà thôi, ai bảo cô dành
Dung của tôi chứ, vì thế tôi không còn cách nào khác đành phải khiến cô
câm mồm luôn rồi!
Bàn tay trắng nõn kia nhẹ nhàng vuốt ve khuôn
mặt đầy son phấn của Mạc Nhiên, thật không hiểu nổi Dung thích gì ở cô
chứ, khuôn mặt đầy son phấn xấu xí này sao? Hay là cái tính cách ngu
ngốc điêu ngoa? Ha ha!
Nhưng cho dù là cái gì đi nữa thì từ nay, nó đã trôi vào dĩ vãng rồi.
Lấy từ trong túi ra một ốm tiêm chứa chất lỏng màu xanh nhạt. Cái này chính là cha cho cô phòng trường hợp phải dùng tới kế hoạch hai, thứ này có
thể khiến Mạc đại tiểu thư im miệng mãi mãi, có thể cho cô tất cả, giành lại vị trí gia chủ cho cha cô.
Chỉ cần một phát thôi, cô sẽ có được tất cả!
Nhìn ốm tiêm từ từ lún sâu vào da thịt trắng nõn mịn màng của Mạc Nhiên,
trong mắt Mạc Linh Nhi lóe lên tia thích thú biến thái nồng đậm. Chất
lỏng trong ống tiêm từ từ cạn dần, khuôn mặt của Mạc Nhiên cũng theo đó
mà trắng bệt.
Lạnh quá, cô thật sự rất lạnh, hơn nữa còn rất đau, nỗi đau như muốn ngấm vào từng mạch máu, từng thớ thịt của cô. Thật
đau, thật lạnh! Không lẽ chỉ gãy tay một chút mà lại thế này sao? Đau
tới mức cô muốn chết đi cho rồi.
Dùng chút sức lực cuối cùng của
mình nhấc mí mắt lên, hình ảnh cuối cùng đập vào mắt cô chính là nụ cười đắc thắng có chút biến thái của nữ chủ.
Cô biết nữ chủ này cũng
chẳng mấy tốt lành gì, nhưng mà biến thái tới mức này thì cô không thể
ngờ tới, theo trí nhớ của mình thì hình như cô chưa chọc gì cô ta mà,
tại sao lại hại cô chứ? Ý thức của cô dần chìm vào trong nỗi đau vô hạn, khuôn mặt trắng toát dọa người.
Mạc Linh nhi cười cười nhìn cô
như một chiến lợi phẩm, sau đó từ từ xoay bước ra khỏi phòng. dù muốn ở
lại nhìn thêm một chút nhưng cô cũng không muốn bị phát hiện đâu, kế
hoạch vẫn chưa hoàn thành, hình tượng thục nữ đoan trang này chưa thể xé bỏ được.
Mạc Nhiên một mình nằm co ro trên giường, mồ hôi lạnh
không ngừng túa ra, có phải cô sẽ chết không? Ý thức của cô dần bị nỗi
đau nhấn chìm, bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu cô...
P/s: mị ngửi thấy mùi máu chó quanh đây. Chương này thật sự phải nói là cẩu
huyết hết sức, chỉ mong đừng ai ném đá mị. Chương sau là mọi bí mật sẽ
được phơi bày a, về bộ mặt thật của ông bác, về anh họ, về hận thù với
Phượng Mặc Dung, về tất cả rắc rối của Mạc Nhiên sẽ được mị bật mí. Nhớ
chờ mị nga ~