Sáng hôm nay
có một chuyện lạ xảy ra ở nhà Mạc đại tiểu thư a, người hầu trong nhà
không ngừng lén lút hướng ánh mắt nghi hoặc về mấy vị đang ngồi trên bàn ăn kia, phải nói là trừ Du hồ ly suốt ngày cười trên nỗi đau của người
ta cùng vị loli giả Hàn Du luôn trưng bày vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội ra thì phải nói... mặt ai cũng sặc mùi hình sự!
Không bàn tới Phong hộ vệ rồi vì mặt người ta vốn hình sự như thế, nhưng ai có thể nói cho
bọn họ biết vì sao vị Phượng thiếu gia vốn hoà nhã cùng vị tiểu thư suốt ngày chỉ biết hi hi ha ha nhà họ lại trưng cái mặt không mấy thân thiện thế không a.
Phượng Mặc Dung cảm thấy thật đau đầu, tối qua hắn
lại mơ thấy điều không hay, cảm giác không yên càng lúc càng rõ khiến
hắn không tài nào chợp mắt được, tệ hơn nữa, hôm nay chính là ngày giỗ
của mẹ hắn, tim hắn càng thêm khó chịu. Nhíu chặt đôi lông mày, hắn cảm
nhận được hôm nay sẽ có chuyện gì đó không may xảy đến, có phải là do
hắn đa cảm quá không?
So với Phượng đồng học thì bạn nhỏ Mạc
Nhiên cũng chẳng khá hơn tí nào, đôi mắt thâm đen như gấu trúc chứng tỏ
đêm qua cô không hề chợp mắt tí nào. Cô giành cả một đêm để suy nghĩ, từ những chi tiết trong nguyên tác cho tới những gì cô thấy được, suy nghĩ về lời đề nghị của Dạ Tích Phàm cùng những câu nói của Mạc Mặc Ly, mọi
chuyện đang xảy ra như một mớ chỉ rối cần cô tìm ra nút thắt để phá
giải. Nhưng nút thắt nằm ở đâu, trực giác mách bảo kí ức của nguyên chủ
chính là chiếc chìa khoá mở cửa mọi bí mật. Chỉ là cô không phải là cô
gái đó, cô không biết chút gì về quá khứ hay gì gì khác của thân thể mà
cô đang mượn dùng, cô phải làm gì để cứu mình đây?
Cuối cùng thì
bữa sáng câm lặng trong ánh mắt dò xét lén lút của đám người hầu cũng
qua đi, giờ là lúc những đứa trẻ trong nhà tới trường rồi!
.....................................
Tiếng chuông đánh dấu giờ học đã vang lên, như mọi hôm, đám học sinh trong
lớp cô vẫn đùa giỡn ầm ĩ, một bức tranh ồn ào huyện náo và đầy hỗn loạn. Nhưng cũng chẳng kéo dài được lâu, cửa phòng học bật mở.
Cả lớp
im phăng phắc, thậm chí cô còn có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, kì
quái ngước mắt lên, có gì hot mà dân chúng hiền quá vậy, nhưng điều đáng lưu tâm là vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp khuôn mặt ngỡ ngàng nhưng mang
đậm tia suy tư của Phượng Mặc Dung.
Nhíu mày nhìn lên trên bục
giảng, trong mắt của cô cũng xẹt qua tia bất ngờ, nhưng rất nhanh lại
trở thành dửng dưng. Ra là nữ chủ học cùng lớp với cô à, sắp xếp thú vị
đấy chứ!
Ánh mắt của mọi người đều hướng lên bục giảng. Nơi đó,
một thiếu nữ tuy không quá xinh đẹp nhưng cũng được coi là thanh tú dễ
nhìn, khí chất như tiên nữ khiến người ta vừa nhìn đã có thiện cảm đang
ngoan ngoãn theo sau thầy chủ nhiệm, trên môi cô là nụ cười nhẹ nhàng ôn nhu.
Thầy chủ nhiệm đẩy cái gọng kiếng dày cộm của mình, hắng giọng một cái, từ tốn giới thiệu:
"Hôm nay lớp chúng ta có bạn mới, bạn tên là Mạc Linh Nhi, mong rằng các em chiếu cố bạn."
Hình như có gì đó sai sai ấy nhỉ, câu này đáng lí ra phải là lời thoại của
Mạc Linh Nhi chứ nhỉ, Mạc Nhiên thích thú nhìn thầy chủ nhiệm, ánh mắt
từ đầu tới cuối không rời khỏi khuôn mặt của Mạc Linh Nhi dù chỉ một
giây, cô có nên coi sự sắp đặt này là ngẫu nhiên không đây.
Tự
cảm thấy không có gì thú vị, cô gục đầu xuống bàn không để ý, tranh thủ
lúc chưa vô tiết phải chợp mắt tí, đêm qua không ngủ khiến mắt cô đau
quá đi a.
Mạc Linh Nhi thâm ý nhìn chầm chầm vào Phượng Mặc Dung, cô cố ý vào lớp này để tiếp cận hắn, một phần vì bản thân, nhưng một
phần lại vì một kế hoạch khác, ngày hắn về tay của cô đã không còn xa
nữa rồi.
Nở một nụ cười thật tươi, lễ phép gật đầu tỏ ý xin pháp
với thầy chủ nhiệm, cực kì tự nhiên bước về phía chỗ trống phía cuối
lớp, quan trọng hơn chính là.... chỗ đó ngay sát bên trái của Phượng Mặc Dung.
Sương mù trong mắt của hắn vẫn chưa tan hết, nay bởi vì
hành động của hắn mà càng thêm dày đặc. Cô ta cố ý, tia sáng trong mắt
cô ta nói cho hắn biết cô gái này có mục đích gì đó, tất nhiên hắn cũng
không thể bỏ qua tia chiếm hữu trong mắt cô ta, đúng vậy, là chiếm hữu
và thèm thuồng khi nhìn thấy con mồi của loài dã thú.
Buồn cười thật, cô ta và hắn không có một chút quan hệ nào, thế thì lấy quyền gì để chiếm hữu hắn, đúng là người si nói mộng.
Nhàn nhạt liếc Mạc Linh Nhi thêm cái nữa, hiện tại hắn nên tránh xa con
người này thì hơn, cô ta không xứng đáng để hắn phải dành thời gian ra
nghĩ ngợi hơn nữa con người miệng nam mô bụng một bồ dao găm như cô ta
không phải là thể loại an toàn để lui tới.
Lại đưa mắt nhìn về
bạn nữ đang chảy nước miếng bên phải, thiệt tình, con gái con đứa gì
mà... ngủ chảy nước miếng tùm lum, thiệt không nói nổi mà. Nhẹ nhàng lấy tay vén mấy sợi tóc không nghe lời mà rủ xuống má cô, sau đó nhờ người
trước mặt ngồi thẳng lên một chút, nhìn cái mặt gấu trúc này là biết đêm qua thức trắng rồi, không biết chuyện gì khiến cô lo nghĩ nhưng hôm nay tạm tha cho cô ngủ một bữa đó.
Hành động đậm chất ga lăng này
không được đương sự là bạn nhỏ nào đó đang ngủ say biết, nhưng lại không thoát khỏi mắt của một người khác. Mạc Linh Nhi âm thầm nghiến răng,
anh ta chẳng những lơ cô mà còn tỏ ra chăm sóc con đần Mạc Nhiên kia!
Lại nhớ tới ánh mắt ôn nhu của hắn đêm đó, là dành cho cô gái kia sao?
Trái tim của cô bừng lên ngọn lửa ganh tị, chết tiệt! Cô ta dám cướp Dung của cô sao?!
Không được! Dung phải là của cô!
Ánh mắt cô lóe lên tia oán độc, nhưng rất nhanh lại khôi phục như ban đầu,
giống như thể ánh mắt phù thủy kia chưa từng hiện hữu trên người cô.
....................... .....
Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ giải lao đánh thức bạn nhỏ nào đó khỏi cơn mê, chết cha, tự nhủ với lòng là nhắm mắt một tí thôi a, sao giờ lại ngủ cả buổi thế này a, hu hu, không biết có bị thầy phát hiện không nữa a?
Đưa ánh mắt oán hận về phía người ngồi bên cạnh, tất cả đều là do tên này
hết. Đã bảo là gọi cô dậy rồi thế mà lơ luôn, được lắm, nếu cô có mệnh
hệ gì thì hắn cũng chẳng yên thân đâu!
"Nhìn tôi như thế là ý gì?"
Không thèm ngước mặt lên nhìn bạn nữ cái nào, Phượng đại thiếu gia dùng ngữ
điệu trêu tức chọt một câu khiến người nào đó càng tức anh ách.
"Này, chẳng phải tôi bảo cậu gọi tôi dậy....."
Chưa nói hết câu, cô đã thấy bóng lưng thân quen ở bên ngoài cửa lớp mình,
Dạ Tích Dương, lần này cậu hết trốn nhá, tôi nhất định phải hỏi cho ra
lẽ mới được.
Ánh mắt cô sáng lên càng khiến Phượng Mặc Dung khó chịu. Hắn nhận ra cô đang nhìn bóng lưng của Dạ Tích Dương.
Nhíu mày, đúng là bản tính mê trai đánh chết không bỏ, tên kia thì có cái
quái gì mà nhìn mê say vậy chứ, chẳng phải khi nãy còn tức tối giậm chân với hắn hay sao, sao giờ vừa nhìn thấy người kia thì hai mắt đã sáng
rực lên như đèn pha. Đáng bực hơn là hắn còn cảm thấy thật khó chịu,
điên thật rồi!
Nhận thấy Dạ Tích Dương tính rời đi, Mạc Nhiên vội vàng đuổi theo nhưng tai cô lại bị một lực níu lại...