Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra

Chương 22: Ai là bạn, ai là thù?




Mãi cho tới khi Dạ Tích Phàm đi khuất, đôi lông mày của cô cũng không thể giãn ra. Quyết định lần này liên quan tới số phận của cô, nên đồng ý hay không đây? Nếu không đồng ý, cô có thể phải sống dưới lớp mặt nạ này suốt đời, không có bất cứ cơ hội quay đầu nào, nhưng nếu đồng ý, đồng nghĩa với việc cô mang sinh mạng của mình ra đánh đổi, thắng thì cô có thể đường đường chính chính bước ra ánh sáng, còn thua... cô sẽ bị những thế lực ẩn sâu trong bóng tối kia cắn nuốt đến mẫu xương cũng không còn!

Nến im lặng mà sống hay đánh cược một ván để là chính mình? Đâu mới là lựa chọn sáng suốt đây?

Cô tự nhận thấy bản thân không thông minh, cũng không phải là người mưu cao chí lớn gì, bản thân cô cũng rất sợ hãi khi phải đối diện với thế giới giết người không thấy máu này, mọi việc cô làm cũng chỉ vì ích kỉ của bản thân, chỉ là để tồn tại mà thôi, vậy bây giờ cô phải làm gì đây?

Hít sâu một hơi, vốn cô chỉ muốn làm một người qua đường trong câu chuyện này, nhưng có vẻ như những mưu toan giành giật trong đại gia tộc không cho phép cô đứng ngoài cuộc, giống như lúc này đây.

Một người phụ nữ độ khoảng bốn mươi, khuôn mặt ánh lên tia uy nghiêm như có như không đang từ từ tiến về phía cô.

Cô đoán, người này chính là một quản gia hay đại loại như thế trong nhà chính Mạc gia, cứ nhìn trang phục trên người bà ta thì biết, tuy không quá cầu kì nhưng chất liệu thì thuộc hàng thượng đẳng.

Quản gia Trương tiến tới trước mặt Mạc Nhiên, lễ phép cúi đầu một góc 45 độ, không khó để nhận ra bà ta đã được trải qua vô số kì huấn luyện nghiêm ngặt, trên mặt lạnh lẽo không chút cảm xúc, thậm chí một tia khinh thường người trước mắt cũng không.

"Thưa đại tiểu thư, đại lão gia cho mời." nói xong lập tức lễ phép nhường đường, ý tứ rất rõ ràng.

Hô, cuối cùng cũng gặp được ông bác yêu thương nguyên chủ trong truyện rồi. Thật ra khi đọc truyện cô cảm thấy nhân vật ông bác này khó hiểu còn hơn cả vị anh họ kính mến kia nữa a, nếu là thương, tại sao lại nhắm một mắt mở một mắt cho con trai mình tính kế lên người nữ phụ? Nếu là ghét, vậy tại sao lúc cô ta nguy nan nhất lại dang tay ra giúp đỡ? Người này là quá mưu mô hay do ông ta thương nữ phụ thật?

Cô cũng chẳng hiểu nổi cái mớ bòng bong trong gia tộc đầy sóng gió này rồi. Ai tốt ai xấu đúng là không thể nhìn bằng mắt thường, chỉ có thể dùng tâm để đánh giá thôi.

..................................

Đi qua một dãy hành lang dài, đứng trước căn phòng tràn ngập mùi vị Đông phương, cô không khỏi ngơ ngẩn, mắt thẩm mĩ của chỉ căn phòng này thật tốt a, toàn bộ căn phòng mang phong cách nhẹ nhàng đặc trưng của phương Đông nhưng cũng không mất đi tính uy nghiêm và cứng cỏi, cô thích cái người thiết kế phóng này rồi a!

Giữa phòng, một người đàn ông trung niên đang ngồi quay lưng về phía cửa, cô không thể thấy gương mặt của ông ta, nhưng nhìn mái tóc đã bạc màu theo năm tháng kia, cô đoán chắc người này đã vượt qua tuổi năm mươi.

Dường như nghe thấy có tiếng người, người đàn ông kia xoay người lại, trên gương mặt bị năm tháng mài giũa nhưng vẫn không mất đi vẻ phong trần tuấn lãng kia nở một nụ cười, giọng nói từ tốn như nước suối chảy từ trên nguồn:

"Con đến rồi sao, A Nhiên?"

Giấu đi tia kinh ngạc chợt lóe nơi đáy mắt, trên môi nở nụ cười khoa trương quen thuộc, "Bác hai, con tới rồi đây a."

Người đàn ông kia cũng chỉ đưa mắt nhìn cô trong giây lát, sau đó trên môi vẫn là nụ cười ôn nhu, "Ta nghe nói con bị tai nạn, sao, đã khỏe chưa? Nếu con có chuyện gì ta cũng không còn mặt mũi mà xuống dưới gặp cha mẹ con."

Người này có vẻ đang lo lắng cho cô, đang lí ra cô phải vui mừng vì trên thế giới này còn người thương cô thật lòng chứ nhỉ, tại sao lại thấy có gì đó kì lạ.

"Dạ con đã khỏe rồi ạ, cảm ơn bác đã quan tâm, chỉ là chấn thương não một chút nên tạm thời quên chút chuyện thôi."

Mặc kệ nó đi, chắc cô đa nghi thôi, dù sao từ khi tới thế giới này, đối diện với biết bao bộ mặt giả tạo, tâm lí ai cũng sẽ tự sản sinh ra sự nghi ngờ đối với mọi thứ mà. Nhưng hình như cô lại sai rồi, ánh mắt của người kia đột nhiên trở nên sắc bén, nó bén đến mức cô có cảm giác nó đang cắt đứt từng dây thần kinh suy nghĩ của mình.

"Thật sự chỉ là chút chuyện thôi sao?"

Sóng lưng của cô lạnh toát, ý của ông ta là sao?

"Ta rất lo cho con đó a, chấn thương tới mức quên luôn từ trước tới nay con chưa từng gọi ta là bác, quên luôn cách nói chuyện với trưởng bối trong nhà thì thật đáng lo ngại."

Chỉ một câu nói tưởng chừng như bâng quơ kia lại khiến cô cứng miệng, thật sự mà nói những hiểu biết của cô đối với Mạc Nhiên cũng chỉ gói gọn trong những trang sách, thế thì làm sao cô có thể biết rõ cô ta sẽ đối đáp ra sao với trưởng bối chứ?

Cười gượng một cái chữa cháy, người này là vô ý hai cố tình gợi chuyện đây? Nếu là vô ý thì chắc chắn ông ta rất quan tâm nguyên chủ, nhưng nếu cố tình thì...

"Không gạt bác nữa, nói thật thì từ lần tai nạn kia, con gần như đã quên hết mọi chuyện, nhưng nghe mọi người trong nhà kể rằng bác rất thương con nên con cũng không muốn làm bác lo lắng."

"Thật vậy sao?" ông ta lại ý vị thâm tường bỏ thêm một câu nữa, nếu còn tiếp tục chắc dây thần kinh của cô đứt luôn quá, mấy ông thương nhân lão luyện toàn nguy hiểm thế này không sao?

Dường như Chúa đã nghe thấy lời khẩn cầu trong lòng cô, ngay lúc bạn nhỏ nào đó âm thầm lau mồ hôi hột trong lòng, cánh cửa giấy lại bật mở, giọng nói ôn nhu mà thường ngày cô ghét cay ghét đắng vang lên như vị cứu tinh cứu rỗi đời cô.

"Thật ngại quá thưa cha, hồi nãy con có hẹn nói chút chuyện với Nhiên Nhiên, mong cha nhường con trong giây lát."

Vẫn cái nụ cười ôn nhu mà cô thấy rất giả tạo kia, vẫn cái bản mặt họa thủy khiến hàng ngàn phụ nữ khóc thét, cô chưa bao giờ cảm thấy yêu Mạc Mặc Ly như thế này a!

Hướng ánh mắt cún con về phía anh họ thân yêu, lại giơ cái bản mặt thanh niên nghiêm túc ra với bác già, bạn nhỏ Mạc Nhiên không ngừng cầu nguyện cho ông bác trước mắt này đồng ý giải thoát cho cô.

"Thôi được rồi, nếu hai đứa đã có hẹn trước vậy thì đi đi."

Ông bác lúc này chẳng khác nào một bác già dễ tính, phải nói là quay ngoắc 180 độ so với cái người nguy hiểm khi nãy. Bạn nhỏ nào đó làm gì còn tâm trí để ý nữa chứ, nghe thấy lời vừa rồi chẳng khác nào lệnh ân xá đối với cô, lập tức chạy tót theo sau bạn anh họ, nhưng vẫn không quên lễ phép chào một tiếng, "Chào bác, khi nào rảnh cháu lại tới."

Và tất nhiên cái khi nào rảnh kia là một ngày xa lơ xa lắc rồi.

Cánh cửa phòng đóng lại, căn phòng lại trở về với màu đen của bóng đêm. Bấy giờ trong phòng lại xuất hiện thêm một bóng người, nếu không phải cái bóng của người nọ ngả trên mặt đất thì có lẽ không ai phát hiện ra trong phòng này còn một người nữa.

Nếu Mạc Nhiên còn ở đây chắc chắn sẽ hét to lên, đây chẳng phải là nữ chính Mạc Linh Nhi hay sao?

"Cha, người để cô ta đi dễ dàng vậy ư?" Mạc Linh Nhi không chút giấu diếm thắc mắc trong lòng, cô không rõ, chẳng phải cha muốn dùng tình trạng sức khỏe của Mạc Nhiên để ép cô ta dần nhường lại cổ phần hay sao?

Ông bác cũng chỉ cười một tiếng, đôi mắt càng thêm thâm sâu, "Chẳng phải đã thấy rồi đó sao, Mặc Ly có chuyện muốn nói với con nhóc đó."

"Nhưng mà..."

Không chờ Mạc Linh Nhi nói hết câu, ông ta lại ngắt lời, "Thời gian còn dài, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, nóng vội sẽ làm hỏng việc lớn."

Nhẹ nhàng đặt tách trà trong tay xuống, tình cảnh bây giờ của Mạc Nhiên chẳng khác nào con cá nằm trên thớt, chỉ cần ông động tay một phát... Khà, nó có khác gì cha mẹ nó năm đó đâu!

Mạc Linh Nhi thấy vẻ mặt thâm ý của cha mình thì cũng im lặng, cô tin tưởng rằng cha có cách, dù sao Mạc Nhiên kia cũng không phải kẻ đáng lưu tâm.

.................................

Trong hoa viên, hai bóng người một cao một thấp đang đổ dài trên sân, cả hai đều trầm tư như đang theo đuổi suy nghĩ riêng của chính mình.

Cô cảm thấy mọi chuyện thật phức tạp, tại sao Mạc Mặc Ly lại cứu cô? Mục đích của anh ta là gì? Còn ông bác kia quan tâm cô là thật hay giả? Mọi chuyện đã vượt quá sức tưởng tượng của một người vốn sống trong hoàn cảnh bình dân đại chúng như cô.

Rốt cục ai thật ai giả? Ai là bạn ai là thù đây?