Mấy ngày sau
đó bạn nhỏ Mặc Dung không đi học vì ở nhà dưỡng bệnh, nhưng điều đó
không có nghĩa là Mạc đại tiểu thư cũng ở nhà luôn.
Buồn chán nằm bẹp trên bàn, mấy hôm nay tên nhóc Phượng Mặc Dung kia không đi học làm cô cảm thấy rất buồn chán a, đôi khi thấy hắn thật phiền nhưng bây giờ
hắn đi mất lại thấy thiếu thiếu. Đã thế tên nhóc Dạ Tích Dương không
biết bị trúng tà gì nữa, cứ nhìn thấy mặt cô là lại trốn mất tăm, một
hai lần thì còn cho là vô tình được, chứ tới tận chục lần thì nhất định
hắn cố ý.
Cô thật không hiểu mình chọc gì tới hắn nữa, cô nhớ từ sau sự kiện ở bệnh viện thì cũng chẳng thấy cái bản mặt hắn luôn.
Thở dài thườn thượt, thôi kệ, ban đầu tên đó đã ghét cô như thế, chắc thoát được cô hắn hạnh phúc ghê lắm ấy chứ.
Hồi tưởng lại tình hình ở nhà mấy hôm nay, đột nhiên cô cảm thấy con trai
trong nhà cô bị điên hết rồi! Bắt đầu từ Phong Dật Hàn đi, tên đó không
biết ăn trúng cái gì mà từ sau cái bữa nhát ma hắn, cứ nhìn thấy cái bản mặt của cô là mặt hắn lại lạnh đi mấy phần, đã thế còn không ngừng soi
mói mỗi khi cô đi chăm sóc cho người bệnh nằm liệt giường kia, bắt chẹt
đủ thứ.
Không lẽ hắn còn giận cô vụ nhát ma? Chắc không đâu, nhìn bạn nhỏ Phong không có vẻ gì là người hẹp hòi hết a. Chắc là uống lộn
thuốc rồi.
Nói tới đây thì không thể không nhắc tới bạn nhỏ
Phượng Mặc Dung, cô chắc chắn tên này sau khi sốt một trận thì cháy mấy
dây thần kinh luôn.
Mấy hôm nay tên nhóc đó không ngừng nhìn lén
cô, chỉ cần đụng vào một cái thì cái mặt tuấn tú như ngọc kia lại đỏ lên như trái cà chua, ánh mắt nhìn cô cũng e dè như mấy bà thôn nữ thời
phong kiến gặp phải trai đẹp ấy, ôi, cô thật nhớ cái hình tượng oai
phong lẫm liệt khi đứng lên cãi tay đôi với cô khi xưa a!
Rồi còn tên Du Tử Nhiên kia nữa, bình thường không ngừng gọi cô là "em yêu em
yêu" thì chớ, hôm nay cứ nhìn thấy mặt cô thì đôi mắt hoa đào kia lại mị lên, trên môi là một nụ cười đầy ẩn ý, trên mặt viết to bốn chữ "Có
điều mờ ám", chắc bữa nào rảnh cô nên cho hắn dạo một vòng bệnh viện tâm thần.
Tiếng chuông tan học thần thánh vang lên, trái ngược hoàn
toàn với đám bạn không ngừng hối hả gom đồ về nhà, bạn nữ nào đó lại
chậm chạp cất mọi thứ vào túi, cô không muốn về cái nhà sặc mùi tâm thần lộn thuốc kia nữa đâu a!
Nhưng hôm nay không thể không về, bời
vì tối nay chính là buổi dạ tiệc giới thiệu Mạc Linh Nhi, cũng là lúc
câu chuyện thực sự bắt đầu.
Cô không thể bỏ qua khoảnh khắc lịch
sử khi mà nam chính gặp gỡ nữ chính, lửa tình bắn ra tung tóe được a,
hơn nữa chuyện này còn liên quan trực tiếp tới vấn đề sống còn của cô
nữa đó.
Chậm chạp lết xác ra cổng trường, bất giác cô quay đầu
lại, sao tự nhiên cô lại có cảm giác có người đang nhìn mình nhỉ. Buông
nhẹ rèm mi che đi đôi mắt xám tro sâu thẳm, chắc cô nghĩ quá nhiều rồi.
...............................................
Mãi cho bóng lưng yêu kiều kia biến mất, Dạ Tích Dương mới thở dài buông rèm xuống.
Từ khi nào hắn đã hèn nhát như thế này rồi? Nếu là hắn của trước kia, chắc chắn sẽ dũng cảm đứng trước mặt cô mà trêu chọc, từ khi nào Dạ Tích
Dương đầu đội trời chân đạp đất lại trốn ở một góc lén nhìn cô?
Có lẽ sự thay đôi của cô gái kia đã khiến hắn mất kiểm soát!
Lý trí mách bảo cô không thể là người nắm tay hắn đi tới cuối đời, cô chỉ
có thể thuộc về anh trai, nhưng tại sao con tim này lại khó chịu như
thế?
Ngày nào hắn cũng đứng đây nhìn cô tan học, nhìn cô giả ngu
khiến đám fan nữ của hắn tức tới không nói được gì, hắn lại thấy cô đáng yêu; nhìn cô nói cười vui vẻ với tên Phượng Mặc Dung, hai người cứ như
một đôi trời sinh thì hắn lại khó chịu tới mức muốn giết chết tên "gian
phu" kia; nhìn cô cô đơn bước đi dưới ánh chiều tịch liêu, nhìn bóng
lưng đơn bạc kia hắn lại cảm thấy đau lòng.
Từng chút từng chút
một của cô dần thấm vào tâm trí hắn, không biết tự lúc nào hắn đã để ý
cô đến thế, để ý tới từng cái nhăn mày, từng nụ cười của cô, nhưng hắn
lại không có can đảm đối diện.
Bởi hắn biết rõ cô không bao giờ là của hắn!
Vì thế nên hắn tránh mặt cô, hắn lo sợ chỉ cần gặp cô một phút thôi, con
tim hắn sẽ không chịu nghe lời mà trầm luân. Nhưng cuối cùng hắn vẫn
phải đầu hàng, vẫn phải chịu sự chi phối của trái tim mà ngày ngày đứng ở đây nhìn cô.
Nếu không hắn sẽ nhớ cô tới chết mất!
Ủ rủ
bước khỏi phòng của hội học sinh, hắn không biết mình có thể chịu đựng
bao lâu nữa, hắn cũng không biết mình có thể kiềm chế bản thân bao lâu
nữa, nhưng có một điều hắn chắc chắn, nếu không thể quên được tình cảm
này thì không lâu nữa thôi hắn sẽ nhịn không được mà nhào tới cướp người con gái đó đi, bất chấp cô có đồng ý hay không, bất chấp mọi luân
thường đạo lý, bất chấp phải tổn thương tới những người hắn yêu thương
nhất.
Con ác quỷ trong hắn chắc chắn sẽ bị đánh thức bởi thứ tình cảm không nên có này! Đây chính là điều hắn không muốn thấy nhất.
Cái bóng cao gầy kia đổ dài trên hành lang, dần mất hút nơi ngã rẽ.
..............................
Nhà chính của Mạc gia.
Cái lạnh của từng trận gió đông không làm nguội đi cái không khí náo nhiệt
bấy giờ, từng top người hầu đi đi lại lại, đèn lồng được treo sáng rực
cả một góc trời, ngoài cổng, không biết bao nhiêu chiếc xe đắt tiền dừng lại, bước xuống xe toàn những con người sang trọng treo trên mặt những
nụ cười giả dối.
Mạc Nhiên nhàm chán đếm từng người bước vào, đã
có 598 khách mời tới rồi, không biết Mạc gia đã mời bao nhiêu người tới
dự cái sự kiện này đây.
Theo lý thuyết, với thân phận trưởng nữ
của dòng chính Mạc gia, cô không thể không ra ngoài tiếp đón khách,
nhưng vì lý do bạn thể này cực kì kiêu ngạo, không thích chạm mặt mấy
nhân vật "tôm tép" nên cô đành phải làm cho giống thôi, cô không có lười biếng đâu nha, chẳng qua là ở trên địa bàng của địch thì phải thận
trọng thôi.
Đột nhiên một dĩa bánh ngọt được đặt trước mặt cô, kèm theo đó là giọng nói lành lạnh quen thuộc.
"Nếu tiểu thư thấy đói thì ăn tạm cái này đi, tiệc cũng sắp bắt đầu rồi."
Ngước mắt lên nhìn cái bản mặt "ta không có quan tâm mi đâu" của bạn hộ vệ,
bạn tiểu thư nào đó cười một nụ cười... khụ, chân chó, sau đó cầm dĩa
bánh ngọt lên từ từ thưởng thức.
Phải nói, bạn nhỏ hộ vệ này tuy
ngày ngày tỏa hơi lạnh nhưng không thể phủ nhận hắn là người rất chu
đáo, chỉ cần nhìn một cái nhăn mặt của cô thôi cũng biết cô đang cần gì. Đôi khi cảm thấy hắn dễ thương chết đi được ấy!
Một thân váy tím nhạt không quá nổi bật nhưng cũng không mất đi vẻ cao quý, khuôn mặt
được trang điểm "tỉ mỉ" như mọi ngày có chút thô tục nhưng hắn nhìn thế
nào cũng thấy trẻ con, mái tóc được búi gọn sau đầu càng khiến khí chất
của cô trở nên tao nhã, nhưng nhìn tới cái vẻ mặt kia thì...
Nhìn cái bản mặt đầy thỏa mãn cộng thêm ham ăn ham hố của bạn nhỏ nào đó,
Phong Dật Hàn thật muốn che mặt làm như không quen biết cô, tiểu thư nhà ai mà lại suốt ngày chỉ nghĩ tới ăn thế chứ.
Nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy như thế mới thật sự là cô.
Đột nhiên đèn xung quanh chợt tắt, hành động ăn của bạn nữ cũng dừng lại theo, tới rồi, đã tới lúc câu chuyện bắt đầu rồi.
Bonus:
"Thử nghĩ xem một người có thể xen vào chuyện của Mạc thị từ năm mới 9 tuổi
thì có thể vỗ ngực xưng mình tầm thường được sao?" hắn ưu nhã nhấp một
ngụm rượu, nụ cười ôn nhu kia càng thâm hơn.
Tia bất ngờ xẹt qua mắt cô nhưng lại nhanh chóng biến mất, trên môi cũng nở một nụ cười nghiền ngẫm, "Anh điều tra tôi sao?"
Hắn chỉ cười nhẹ một tiếng, không nói, nhưng cô cũng đã biết rõ đáp án rồi.
"Được, chúng ta hợp tác!"