Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra

Chương 11: Xuất viện




Bạn nữ nào đó đang cắn chăn buồn bực, ông trời đúng là không thương cô chút nào! Nghĩ lại cái chuyện hồi nãy mà thấy ấm ức.

Số là bạn nữ nào đó suy nghĩ cả một ngày hôm qua, vắt chân lên trán vắt óc suy nghĩ thật kĩ, nhăn mặt nhíu mày, đau khổ quằn quại vẫn không tài nào nghĩ ra bản thân đã đắc tội gì với gia hỏa kia nên quyết chí sáng nay sẽ hỏi cho ra lẽ.

Thế là bạn nữ nào đó từ sáng đã chực chờ canh me ngay cửa ra vào khiến bạn nhỏ Tiểu Mai cười gian không thôi. Cuối cùng, không phụ sự kì vọng của bạn nhỏ Mạc Nhiên cuối cùng cửa phòng cũng bật mở.

Phong Dật Hàn lạnh lùng nhìn đôi mắt tỏa sáng của bạn nữ nào đó, không hài lòng nhìn ánh mắt lấp lánh chờ mong của bạn nhỏ Mạc Nhiên. Không hiểu sao hắn lại vui vẻ khi nhìn cái mặt mất hứng của cô ta.

Và Phong đại thiếu gia cũng không phải là người thích làm trái sở thích, vì thế câu nói tiếp theo của hắn hoàn toàn làm bạn nữ nào đó xụ mặt:

"Tiểu thư, Dạ thiếu gia vừa gọi điện báo sáng nay sẽ không tới."

Cười hài lòng nhìn cái mặt méo xẹo của bạn nữ nào đó, Phong đại thiếu gia xoay người lập tức đi ra khỏi phòng, để lại bạn nhỏ Mạc Nhiên tự kỉ vẽ vòng tròn một mình nơi góc tường.

Tại sao lúc dầu sôi lửa bỏng, tinh thần nhiều chuyện của cô đang tăng cao như thế này mà tên nhóc kia lại mất tăm a! Sao có thể nhẫn tâm cắt đứt thú vui hiếm khi nổi lên của cô như thế. Còn cái tên Phong mặt lạnh kia nữa, nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa hồi nãy là ý gì!?

Nói chung là bạn nữ nào đó đang không ngừng tự kỉ cắn chăn.

Nhưng không lâu sau đó, cửa phòng lại một lần nữa bật mở, Mạc Nhiên lại hướng ánh mắt lấp lánh chờ mong về phía cửa phòng, nhưng hình như người mở cửa có sở thích đẩy người ta một cái khi cảm xúc đang dâng trào nha:

"Khụ, tiểu thư là tôi."

"Chuyện gì nữa?" bực bội nhìn cái mặt tuấn tú lạnh lùng, trong mắt tràn ngập ý cười vui sướng khi người gặp họa kia, cô đột nhiên có cảm giác tên này cố ý nha!

"Bác sĩ bảo rằng tiểu thư có thể xuất viện rồi."

Dịch ra là cô đã bị bệnh viện đuổi rồi, hay là cô có thể thoát khỏi cái nhà tù này rồi! Thật muốn ngửa đầu lên trời cười to ba tiếng a, khụ, nhưng vì hình tượng thân yêu cô phải nhịn xuống nhịn xuống.

Giả bộ làm ra vẻ trấn tĩnh, đuổi bạn nam nào đó ra khỏi phòng. Trước mặt tên này không thể làm chuyện gì sơ hở a, sau lần trước cô đã rút ra được kinh nghiệm là không nên coi thường mấy kẻ nguy hiểm mà tỏ ra ngu giống tên này.

"Anh lui xuống trước đi, tôi và Tiểu Mai thu dọn một chút rồi ra ngay."

"Vậy tôi đi làm thủ tục xuất viện, nếu có việc gì thì tiểu thư hãy gọi cho tôi." sau đó xoay người đi thẳng.

Cửa phòng vừa khép lại, bạn nữ nào đó rất không phúc hậu ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, ha ha, cuối cùng cô cũng đã được trao trả tự do rồi! Đồ ăn, mĩ nam ơi, chờ ta a!

Nhưng nghĩ tới chuyện gì đó, nụ cười trên môi cô cứng lại, mặt ngưng trọng.

Mấy ngày an nhàn trong bệnh viện làm cô quên mất, quên mất thân thể này không bình thường như bề nổi của tản băng.

Rõ ràng sau lưng cô còn quá nhiều bí ẩn. Mấy ngày qua khiến cô hiểu được đa số những người tới tuếp cận cô là vì có mục đích riêng, thậm chí là có âm mưu nào đó. Ngay cả cái vị "anh họ" kia cũng không hề vừa chút nào, cô có cảm giác người này không đơn giản.

Hơn nữa thân thể này còn có một nhiệm vụ nào đó rất to lớn, phải bảo vệ cho bằng được "người đó". Tuy cô không biết đó là ai nhưng bản năng thôi thúc cô phải vén hết những tấm màn bí ẩn này, phải hoàn thành nhiệm vụ còn dang dở của nguyên chủ.

Đặt tay lên trái tim đang đập mạnh của mình, Mạc Nhiên nguyên chủ, cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp cô khám phá mọi bí mật đen tối bị vùi sâu, sẽ giúp cô bảo vệ "người đó", từ hôm nay tôi sẽ là Mạc Nhiên thực sự. Cô hãy yên nghỉ đi!

Trái tim kia dường như không còn kích động nữa, cô hiểu một phần Mạc Nhiên trong cô đã hoàn toàn ra đi rồi.

Coi bộ khi bước ra khỏi cánh cổng bệnh viện này thì ngày an nhàn của cô xem như tuyên bố kết thúc, trước mắt cô dần hiện lên những âm mưu đen tối, những trái tim tham lam và dơ bẩn, bất chấp mọi thứ kể cả tình thân để đạt được mục đích.

Ai là người đứng đằng sau thao túng tất cả đây?

....................................

Sau một hồi giằng co bận rộn, cuối cùng bạn nữ nào đó cũng đứng trước một ngôi nhà... à không, một tòa lâu đài mới đúng!

Trời ạ, có phải hơi khoa trương rồi không, cái này là nhà hay hoàng cung vậy trời! Bạn nữ nào đó giật mình không ít, cũng phải thôi, chỉ nhìn bằng mắt thường thôi cũng đủ thấy cái "nhà" này ít nhất cũng phải rộng bằng một thị trấn nhỏ.

Đùa sao, nhà to thế này chắc cũng chứa được cả gần ngàn người chứ chẳng chơi.

Bạn Phong Dật Hàn cực kì phúc hậu gọi hồn bạn nữ nào đó về từ trong cơn mê, "Tiểu thư, đây chính là nhà chính của Mạc gia."

Nhà chính? Vậy là còn có nhà phụ nữa sao? Vậy cô ở chỗ nào trong cái nhà vĩ đại này a!?

Đáp lại ánh mắt đầy dấu chấm hỏi của bạn nữ nào đó, bạn Phong từ tốn giải thích, "Hầu như những tiểu thư chưa lập gia đình dòng chính và những thiếu gia dòng chính đều phải ở tại nhà chính này, vì thế nơi ở của tiểu thư cũng là một phần ở đây."

Ồ, ra là cô ở chung với gia đình, như vậy cũng tốt, không quá buồn chán nha! Nhưng cô vừa nghĩ xong thì bạn nam nào đó liền đập tan suy nghĩ của cô.

"Nhưng riêng tiểu thư thì ngoại lệ, biểu thiếu gia rất thướng yếu tiểu thứ nến đặc biệt cho phép tiểu thư có nhà riêng của mình nên nhà của tiểu thư ở một nơi khác."

Giọng nói của hắn không chút dao động nhưng dường như giống búa tạ đập thẳng vào tai cô. Đặc biệt cho cô ở riêng? Đây chẳng khác nào cô lập cô khỏi gia tộc, khiến cho đám con gái chưa lập gia đình dòng chính của Mạc gia hận nghiến răng nghiến lợi!

Anh họ này hình như chơi hơi thâm rồi thì phải, không chừa cho cô một con đường lui nào luôn. Ngay cả gia đình cũng không muốn cho cô tiếp xúc, rõ ràng người này có âm mưu đen tối!

Xoa xoa cái đầu đau nhức, cô thật muốn lao ra đường cho xe cán rồi xuyên về quá đi.

"Nếu tôi không ở đây vậy anh mang tôi tới đây làm gì vậy?"

"Biểu thiếu gia vừa gọi điện bảo ngài ấy rất lo cho tiểu thư nên tôi hãy đưa tiểu thư tới nhà chính cho ngài ấy yên tâm." vẫn cái giọng không mặn không nhạt khiến người ta không thể sờ ra chút cảm xúc.

Cô khinh, cô nằm trong bệnh viện nửa tháng trời không một lời thăm hỏi, hôm nay bày đặt xuất hiện lo lắng các kiểu, giả nhân giả nghĩa, coi thường trí thông minh của cô sao? Thăm hỏi lo lắng gì chứ, coi cô chết chưa thì có!

Trong lòng một mảng kích động nhưng trên mặt vẫn là nụ cười cảm động:

"Không ngờ anh họ có lòng thế. Anh dẫn đương đi, tôi rất mong chờ được gặp anh ấy đó!"

Đúng vậy, cô rất mong chờ được gặp vị anh họ "yêu thương" cô hết lòng trong truyền thuyết kia đó.