Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 75: Chương 74





Chương 74: Nẩy mầm
Thông minh mấy cũng có lúc lầm lỡ
Bầu trời mây đen bao phủ, phía chân trời không trăng không sao.
Trong Hoán Châu Các chỉ có một phòng được thắp đèn, dù cách một song cửa cũng có thể thấy được bên trong sáng như ban ngày, ngày thường ngoài cửa người đến người đi nhưng đến lúc này lại toàn bộ không thấy bóng dáng, giống như đã sớm bị điều đi nơi khác, theo ánh đèn lay động bóng của hàng cột kéo dài trên hành lang đến tận rừng cây sum suê trong sân, hiện rõ vẻ thần bí yên tĩnh.

Trong góc phòng, bên cạnh một gốc cây cành lá rậm ráp có bóng người đang nấp đằng sau, bóng đen lặng lẽ đứng vững, hai tay khoanh trước ngực, im lặng ngóng nhìn về phía cánh cửa khép hờ của chánh đường, từ trong khe cửa kia thỉnh thoảng truyền ra giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng mời rượu, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười sang sảng vui vẻ đáp ứng.
Trong phòng, Bạch Thế Phi cùng Hạ Nhàn Phinh ngồi đối diện nhau, hai người bàn luận đủ thứ chuyện cổ kim, những tin đồn thú vị trong thành Biện Lương, khó có dịp được ở một mình một chỗ với nhau trong phòng như thế này, Hạ Nhàn Phinh giống như cực kỳ vui mừng, thỉnh thoảng đưa đẩy ly rượu với hắn, chè chén thoải mái.
Qua ba tuần rượu đã hết một bình.
Hạ Nhàn Phinh lắc lắc cái bình không, giống như có chút không thể tin, giòn tan nói: “Nhanh như vậy đã hết rồi? Công tử nếm thử mấy món này trước đi, rượu kia đang được hâm nóng ở phòng bên, ta đi lấy một bình qua đây”. Lúc đứng dậy lơ đãng nói, “Đêm nay sao lại không nhìn thấy Bạch Kính nhỉ, hắn không theo ngài tới đây sao?”
Bạch Thế Phi nhàn hạ cười cười: “Thiệu quản gia có chuẩn bị cho Nhị phu nhân một phần lễ vật làm quà. Ta đã bảo hắn đi lấy cho Nhị phu nhân, lát nữa sẽ đến thôi”.
Hạ Nhàn Phinh đi qua phòng bên, trên bàn đang bày mấy cái chén đựng đầy nước ấm, lấy bầu rượu từ trong chén ấm ra, ba cái trong đó có vẽ hình một cành mai với những đóa mai màu xanh, bên cạnh lại có một bầu khác cũng vẽ hoa mai xanh nhưng lại có nhiều cành mai quấn quanh, nàng lấy bầu rượu có một cành mai, lại thuận tay cầm lên bình rượu không giống những bầu rượu khác kia, trước khi trở về phòng bên lại nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.
Trong phòng Bạch Thế Phi nâng tay phải lên, ngón út nhẹ thấm vào trong chén rượu của Hạ Nhàn Phinh.
Nấp ở phía sau cây, Chu Tấn thấy rõ Hạ Nhàn Phinh bê hai bầu rượu xoay người trở lại phòng bên, cũng đem cửa cuốn nhẹ nhàng kéo lên, thân hình thướt tha biến mất trong tầm mắt của hắn, hắn vẫn như cũ đứng tại chỗ không nhúc nhích, bóng tối dày đặc che đi tất cả biểu lộ trên mặt hắn, mà trong phòng lại một lần nữa mơ hồ truyền đến tiếng Hạ Nhàn Phinh khẽ cười.
“Đây là bầu rượu Mi Thọ do Phong Nhạc lâu ủ ra, ta đặc biệt sai người từ chỗ chưởng quầy của Phong Nhạc lâu lấy về đây đấy, Công tử nếm thử xem, chỉ là rượu Mi Thọ này tuy là mùi vị thơm ngon, nhưng không biết sao lại ngấm rượu rất chậm, ta chỉ sợ uống quá say, cho nên đã tự chuẩn bị riêng một bình rượu của Bạch Phàn lâu để uống cùng với Công tử”.

Bạch Thế Phi nâng chén rượu lên, để ở bên môi nhấp nhẹ, khen không dứt miệng, “Hương bay bốn phía, thấm vào trong cổ họng, rượu ngon như vậy Nhị phu nhân không nếm thử thì sẽ rất đáng tiếc”. Nói xong buông ly rượu trong tay ra, cầm lấy bình rượu rót đầy vào ly của Hạ Nhàn Phinh, cười nói, “Đến đây, ta cùng với Nhị phu nhân đối ẩm ba chén nhỏ”.
Không hề nghĩ tới hắn sẽ đích thân rót rượu ình, đáy mắt Hạ Nhàn Phinh nhanh chóng lướt qua vẻ bối rối, lúc này đối diện với Bạch Thế Phi đã nâng chén rượu lên, mỉm cười chăm chú nhìn nàng, lập tức không cách nào từ chối được, nàng đành phải bày ra dáng vẻ tươi cười, gắng gượng đưa tay nâng chén rượu lên.
“Mời Nhị phu nhân”. Bạch Thế Phi chân thành mà hướng ly rượu đến mời nàng.
“Mời Công tử”. Hạ Nhàn Phinh cắn cắn môi, đưa ra quyết định, ống tay áo che lên một hơi uống cạn sạch rượu trong chén.
Bạch Thế Phi nâng chén lên môi, tán thưởng nói: “Không ngờ Nhị phu nhân hào khí vượt mây ——” lời còn chưa nói hết đã không cẩn thận bị sặc, phụt một cái toàn bộ ngụm rượu bị phun ra ngoài, người liên tục ho không ngớt.
Hạ Nhành Phinh sợ hãi bước lên phía trước, dùng khăn lụa lau vạt áo bị rượu bắn tung tóe làm ẩm ướt của hắn: “Công tử không sao chứ?”

Dưới tàng cây bên ngoài phòng, Chu Tấn đứng im thật lâu buông hai tay đang khoanh trước ngực ra chuyển thành chắp tay sau lưng, chợt nhớ tới mình còn chuyện quan trọng đang chờ, lại giống như đã chán đến cực hạn nghe giọng nũng nịu mềm mại trong gian phòng tràn ngập hương sắc kia, kiến quyết mà quay đầu, thân hình không tiếng động thoáng chốc tung người bay về phía ngoài viện.
Vừa mới hạ xuống một cành cây, đã thấy Bạch Kính ở phía trước cách đó không xa đang rung đùi đắc ý đi tới, trong miệng còn i i a a hát một bài dân ca.
Chu Tấn lạnh mắt nhìn hắn từng bước một đến gần, thẳng đến chỗ tàng cây bản thân đang ẩn nấp, hắn im hơi lặng tiếng mà nhảy xuống, ngay lúc vung tay phải lên muốn đánh vào phần gáy của Bạch Kính, Bạch Kính lại giống như có con mắt sau lưng đột nhiên nghiêng người qua bên cạnh, trở tay một cái ánh sáng lóe lên từ cây chủy thủ lao thẳng đến cổ họng kẻ đang đứng gần mình trong gang tấc.