Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 43: Chương 42





Chương 42: Không đồng ý cho quên
Tin tức Bạch Thế Phi đến tháng ba sẽ cưới vợ lần nữa lan truyền ở trong Biện thành mà nói đã trở thành một tiết mục truyền kỳ chỉ sau một thời gian ngắn, ba vị Tiểu thư con nhà danh môn cùng hầu một chồng, dần dần trở thành giai thoại truyền kỳ được vạn dân chúng ở trong thành Khai Phong tranh nhau kể.
Yến Nghênh Mi ở trong nhà mình chờ đợi vui đến quên cả đất trời, Thượng Trụy dường như cũng đã chấp nhận chuyện hai người sẽ tách khỏi nhau là sự thật, cảm xúc dần dần cũng khôi phục trở lại bình thường, chủ tớ hai người đều tận lực tránh khỏi đề tài này, lúc rảnh rỗi thì đi ngắm hoa, thêu khăn, lục lọi sách vở, cũng là một loại thanh tịnh đáng kể.
Cho đến một ngày, Yến phu nhân gọi hai người vào phòng trong.
“Trụy nhi, ta hỏi con chuyện này”.
“Vâng.”
Yến phu nhân cẩn thận hỏi, “Con có quen biết Nhị thiếu gia con trai của Trương Sĩ Tốn đại nhân không?”
Thượng Trụy thấy trên mặt bà hình như có ba phần vui vẻ, mắt đen hơi hơi thu lại, cẩn thận thấp giọng đáp, “Có từng gặp trên đường mấy lần, chỉ là cũng không quen biết lắm”.

“Sáng hôm nay lúc bãi triều, lão gia có gặp Trương đại nhân, hai người nói chút chuyện phiếm, Trương đại nhân nói đứa con trai nhỏ bất hảo kia cả ngày chỉ biết bướng bỉnh, giờ đây cũng đã đến tuổi, nên muốn dùng nhân duyên để an định lại”.
Yến Nghênh Mi không nhịn được cười, “Chẳng lẽ ông ấy muốn cầu hôn Thượng Trụy nhà chúng ta hay sao?”
“Có lẽ là ý này đó”.
Thượng Trụy khẩn trương, vội tiến lên quỳ lạy, “Phu nhân, Thượng Trụy tuyệt đối trèo không tới nổi nhà bên đó đâu”.
Yến Nghênh Mi kéo nàng một phen, “Trong phòng cũng không có người ngoài, muội đứng lên mới dễ nói chuyện”.
Yến phu nhân nhíu mày, “Con làm sao mà trèo không nổi chứ, hơn nữa chuyện này chỉ e… cũng chưa chắc là ý của Trương đại nhân”.
Sắc mặt Thượng Trụy tức thời trắng bệch.
Yến Nghênh Mi thấy dáng vẻ nàng như vậy, sợ nói thêm nữa sẽ không dễ dàng thu dọn, cuống quít cướp lời nói, “Mẫu thân, việc này cũng không vội, phía Trương đại nhân mẫu thân cứ nhờ phụ thân đẩy lui trước đi, hôn nhân của Thượng Trụy từ từ rồi quyết định”.
Yến phu nhân nhìn chằm chằm vào hai người, “Có phải các con có chuyện gì giấu gạt ta không hả?”
“Con thì có chuyện gì có thể che giấu được pháp nhãn của lão nhân gia người chứ?” Yến Nghênh Mi cười nói, khóe mắt hơi lườm lườm Thượng Trụy, lại nháy mắt ra dấu với Yến phu nhân, “Chỉ là liên quan đến chuyện chung thân của nha đầu kia, cũng đâu thể trong lúc gấp rút nhất thời mà quyết định?”
Yến phu nhân nhìn nhìn Thượng Trụy, nàng tuy là trầm mặc không nói, nhưng sắc mặt không thể che hết ba phần lạnh lùng đã có thể nói rõ tất cả, lắc đầu, khẽ thở dài, cuối cùng vẫn không nhịn được khuyên một câu, “Thiên hạ có phụ mẫu nào là không đúng đâu”.
“Được rồi, lát nữa con sẽ khuyên nhủ muội ấy thật tốt”. Yến Nghênh Mi cản trở lời kia lại.
“Con nói nó? Ta còn chưa nói con nữa đây nè”. Yến phu nhân quay đầu chuyển hướng sang con mình, nghiêm túc nói, “Bên Thế Phi đã truyền ra tin tức cưới xin rồi, con nên lo mà ôm đồ chạy trở về đi, ở bên ngoài thiên hạ đàm tiếu đủ chuyện không hợp lẽ thường rồi, còn cứ thế này không chóng thì chày sẽ ôm lấy danh tiếng đố phụ* vác lên lưng cho xem”.
((* đố phụ: loại phụ nữ hay ghen tuông))
“Thì vác lên thôi”. Yến Nghênh Mi lơ đễnh.

Yến phu nhân nâng lên sắc mặt, nghiêm nghị trách mắng, “Con cứ không quan tâm như vậy sao, sao không nghĩ tới phụ thân của con làm sao vác cái mặt mo này lên triều được chứ hả”.
Thấy mẫu thân quả thực tức giân, Yến Nghênh Mi cũng không dám khua môi múa mép nữa, xuống giọng trấn an nói, “Lão nhân gia người cũng đừng suy nghĩ quá làm hỏng thân thể, ngày mai còn lập tức dọn dẹp trở về còn không được sao?”
Thượng Trụy ở một bên nhìn mẹ con hai người mẫu thân một câu con một câu, một bên dù là mắng vẫn còn được sủng, một bên yêu kiều ỷ lại tham sống, không khỏi nghĩ đến chính mình, thân phận này nhiều năm qua thủy chung vẫn là ăn nhờ ở đậu, nắm lấy hai bím tóc đen nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có nha đầu báo lại, nói ngoài cửa lớn có một vị gọi là Lưu tẩu muốn tìm Thượng Trụy.
Thượng Trụy sững sờ, nàng từ lúc nào quen biết cái người gọi là Lưu tẩu vậy? Nhưng vẫn vội vàng cáo lui, cùng theo nha đầu kia đi ra, đi chưa được mấy bước, lại để cho nha đầu kia đi trước, bản thân thì một mình đứng lại chỗ cột trụ hành lang nấp dưới bóng râm, dần dần đỏ vành mắt, thiên hạ dù to lớn, nhưng có nơi nào là nhà? Tương lai mênh mông, không biết đâu là điểm dừng ình.
Thời gian thấm thoát qua nhanh, bất tri bất giác mặt trời đã lặn xuống, quanh co một lúc trời đã xế chiều.
Bạch Thế Phi một mình trong phòng ăn dùng bữa tối, cầm đũa gắp qua gắp lại, có chút nhàm chán vô nghĩa.
Mới ăn được bốn năm đũa đã thấy no bụng, quả thực không còn hứng thú ăn, buông đũa sứ ra, nhận lấy khăn nóng nô bộc truyền tới, lau miệng rửa sạch tay, đang tính đứng dậy thì thấy Thương Tuyết Nga đi tới.
Hắn nhàn nhạt cười cười, “Tuyết Di dùng cơm chưa?”
Thương Tuyết Nga vội vàng thỉnh an, trả lời, “Vẫn chưa, bất quá, có chút chuyện muốn tìm Công tử thương lượng”. Thần sắc trong lời nói có chút không yên.
Từ lúc Bạch Thế Phi ra ngoài rồi trở về, đối với chuyện Thượng Trụy hứa gả cho Đinh Thiện Danh lại chưa từng đề cập đến dù chỉ một chữ, giống như hắn chưa biết, lại dường như đã biết nhưng không để trong lòng, tuy thái độ của hắn trong ngày thường đối với bà cũng không có gì khác lạ, nhưng như thế ngược lại lại khiến cho lòng Thương Tuyết Nga thủy chung không quá an tâm.

“A? Chuyện gì?” Bạch Thế Phi cười cười.
“Là —— như vầy”. Xoay mắt nhìn về phía hắn, giống như đang cảm thấy hứng thú cười nhẹ, không biết sao Thương Tuyết Nga cảm thấy trong lòng thoáng động, có chút kinh sợ, “Em rể của lão thân trước đó không lâu nhiễm bệnh, mời thầy lang đến xem vài lần cũng không thấy có khả năng chuyển biến, hàng xóm đều nói không bằng đem chuyện hôn sự của con trẻ trong nhà ra xử lý cho sớm để xung hỉ, có khi sẽ khiến bệnh tình của phụ thân nó chuyển nguy thành an, sau đó xem hoàng lịch thì thấy trong tháng này lại không có mấy ngày tốt, cũng không nên trùng ngày với Công tử mới phải? May mà sau ngày Công tử thành thân cũng là ngày tốt để cưới gả, cho nên lão thân đặc biệt sang đây xin phép Công tử trước, đến lúc đó muốn qua bên kia giúp đỡ một tay”.
“Việc này có nói qua với Tiểu Trụy chưa?” Bạch Thế Phi không chút để ý hỏi.
Thương Tuyết Nga vội đáp, “Hôm nay sau giờ ngọ, bà mối đã đến chỗ mẫu thân của phu nhân hỏi ý kiến nàng ấy.”
Ánh mắt hơi lóe lên lườm về phía Thương Tuyết Nga, “Nàng ấy nói thế nào?”
“Trụy cô nương đồng ý rồi.”
Tuy đáp án này nằm trong dự liệu, nhưng nụ cười vui vẻ bên môi Bạch Thế Phi vẫn bị kiềm hãm lại, từ chỗ ngồi đứng lên, chầm chậm điều chỉnh lại trang phục, đi thẳng về phía cửa, lúc đi ngang qua người Thương Tuyết Nga còn vỗ vỗ đầu vai bà, trên mặt treo một chút ý cười sâu xa có chút lạnh.
“Nàng đã đồng ý rồi, nhưng ta lại không đồng ý, bảo Thiệu Ấn tìm một đại phu thật tốt cho em rể của dì đi”.